Đường Sắt Đôi - Thời Cửu Viễn

Chương 3



Khương Mộ không biết Cận Triêu xuống xe làm gì, cô vẫn im lặng ngồi chờ anh ở trong xe, không lâu sau đã thấy Cận Triêu quay lại, trên tay anh cầm một bao thuốc lá và một ly nước mới mua, anh tiện tay đưa ly nước kia và ống hút cho Khương Mộ, Khương Mộ vội vàng ngồi thẳng dậy đưa hai tay nhận lấy rồi nói một tiếng cảm ơn với anh.

Hành động khách khí quá mức của cô khiến cả người Cận Triêu chợt khựng lại, nhưng anh cũng không nói gì và nhanh chóng đóng cửa xe lại.

Thời tiết ở miền Bắc không nóng ẩm như miền Nam, nhưng mùa hè vẫn rất khô, Khương Mộ từ khi lên tàu từ Bắc Kinh về đã không uống nước, có lẽ là bởi vì nôn nóng muốn gặp lại người nhà xa cách từ lâu, tối hôm qua cô gần như ngủ không ngon, cả đường tâm trạng lúc nào cũng cảm thấy thấp thỏm cho nên cũng quên mất chuyện này, lúc nói chuyện với Cận Triêu cổ họng vẫn còn khàn khàn.

Lúc này, Cận Triêu đột nhiên dừng xe bên đường mua cho cô một ly nước, Khương Mộ có chút xấu hổ, thậm chí cô còn nghi ngờ anh cố tình mua một bao thuốc lá để giúp cô che đậy sự xấu hổ này.

Cô cúi đầu nhét ống hút vào ly trà sữa, vị mát lạnh xuyên qua đầu lưỡi xuyên thẳng vào trong cổ họng, dễ chịu đến mức làm cô phải nheo mắt lại, đây là món sữa lắc dâu tây cô yêu thích nhất.

Mùi vị quen thuộc trong nháy mắt đã giúp cô mở lại trí nhớ, cô vẫn có thể nhớ rõ khi còn bé cô rất thích ăn dâu tây, có một lần Cận Triêu dẫn cô đến trước sân nhà của một bà cụ, nơi đó có trồng rất nhiều dâu tây, kích thước trái cũng không lớn lắm, nho nhỏ giống như dâu dại vậy, nhưng mùi vị lại cực kì ngọt, Cận Triêu cởi áo ra giúp cô đựng dâu tây đem về.

Sau đó bọn họ ngồi trên bãi cỏ phía sau núi, Cận Triêu đưa dâu tây cho Khương Mộ ăn, cô giơ dâu tây đã cắn một nửa lên nói với Cận Triêu: "Anh, phần sau không ngọt.”

Cận Triêu lần nào cũng vui vẻ nhận lấy: “Không ngọt thì đưa cho anh.”

Nghĩ đến những câu chuyện thú vị lúc còn nhỏ, khóe môi Khương Mộ không nhịn được khẽ nhếch lên, sau khi Cận Triêu khởi động xe cũng liếc nhìn cô một cái: “Em cười cái gì vậy?” 

Khương Mộ cúi đầu tập trung uống ly sữa lắc dâu tây, nhưng nụ cười trên môi cô lại dần dần nhạt đi, bởi vì cô nhớ tới ngày hôm đó sau khi mặt trời lặn, Cận Triêu dẫn cô về nhà, nào ngờ bà lão của vườn dâu kia đã tìm tới tận cửa nhà của bọn họ, Cận Cường ra sức cam đoan hai đứa nhỏ nhà ông ấy sẽ không ăn trộm dâu tây, nhưng vừa đảo mắt liền nhìn thấy một vệt nước dâu đỏ bừng trên quần áo của Cận Triêu, Cận Cường chỉ có thể cúi đầu xin lỗi bà cụ kia.

Buổi tối Khương Nghênh Hàn còn tức giận mắng Cận Triêu dạy hư em gái, hôm nay trộm dâu, ngày mai lại dạy em gái trộm tiền sao?

Bà ấy thấy Cận Triêu vẫn cứng cổ không biết nhận sai, nên sau đó liền tức giận cầm lấy cán phơi quần áo hung hăng đánh lên cánh tay anh, rõ ràng là Cận Triêu bị đánh, nhưng Khương Mộ khóc còn dữ dội hơn cả anh, buổi tối hôm đó cô lén chạy vào phòng anh trai, ôm cánh tay anh, còn nhẹ nhàng thổi hơi giúp anh, sau đó còn hỏi anh có đau hay không, cô nhớ rõ ngày đó Cận Triêu không hề kêu rên một tiếng, anh chỉ nói với cô: "Ngày mai chúng ta không thể đi ăn dâu tây được nữa, chờ sau này lớn lên khi anh kiếm được nhiều tiền anh sẽ mua cho em một rổ dâu tây thật to.”

Khương Mộ nhớ lại hồi ức trước đây, trong lòng cảm thấy nhiều cảm xúc lẫn lộn, hình như hương vị sữa lắc dâu tây cũng từ từ trở nên chua chát.

Cô quay đầu lại hỏi anh: “Chiếc xe này là của anh à?”

Cận Triêu đặt tay lên vô lăng, thản nhiên trả lời: "Không."

Khương Mộ hỏi chuyện này chỉ là vì muốn gián tiếp tìm hiểu xem Cận Triêu hiện tại đang sống thế nào, sau đó cô lại hỏi tiếp: “Anh còn đi học không?”

Câu trả lời vẫn là không.

"Anh vừa tốt nghiệp năm nay hay là..."

Khương Mộ không biết nên tiếp tục hỏi như thế nào, Cận Triêu dường như cũng nghe ra được sự băn khoăn và cẩn thận của cô, anh trực tiếp nói thẳng với cô: "Sau khi tốt nghiệp trung học anh đã nghỉ học.”

Câu nói này lập tức khiến trái tim Khương Mộ rơi xuống đáy vực, trước khi đến đây cô đã tưởng tượng ra rất nhiều khả năng, bao gồm cả khả năng cô có thể không gặp được Cận Triêu trong chuyến đi này, có thể anh đang học đại học ở nơi khác, nhưng cô không bao giờ ngờ tới một câu trả lời như vậy. Cô nhớ lúc nhỏ Cận Triêu rất thông minh, mỗi lần ba cô đi họp phụ huynh cho anh về trên mặt ông ấy đều tràn đầy ý cười. Khắp nhà đều được trang trí bằng giấy khen học sinh giỏi của Cận Triêu. Dường như đối với anh việc học không hề tốn sức chút nào, mỗi ngày còn có rất nhiều thời gian ra ngoài chơi đá bóng, sau khi chơi hăng say đến mức người đổ đầy mồ hôi thì lại về nhà bò lên giường ngủ say, thế mà thành tích của anh vẫn luôn đứng đầu, giáo viên của anh đều nói anh trời sinh là người có khả năng học tập, nhưng tại sao anh lại không học tiếp chứ?

Trong lòng Khương Mộ tràn đầy thắc mắc, nhưng đây là lần đầu tiên cô đến nơi này, đã nhiều năm không gặp, sự xa lạ giữa bọn họ không cho phép cô động đến những vấn đề nhạy cảm đó.

Không bao lâu, xe rẽ vào thôn Thành Trung, nơi này rõ ràng náo nhiệt hơn bên ngoài một chút, đường phố cũng hẹp lại, có rất nhiều xe máy qua lại như thoi đưa, Khương Mộ mở to hai mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh, đột nhiên có một chiếc xe máy bất ngờ lao ra chắn ngang trước xe bọn họ, Khương Mộ sợ tới mức ống hút như sắp đâm thẳng vào tận cuống họng, Cận Triêu đạp thắng xe một cái, sau đó liền mở cửa sổ xuống lớn tiếng mắng người nọ: "Có mắt không vậy?”

Người đàn ông này rất to lớn, lông mày rậm và đen như Quan Công, nếp nhăn ở mũi như khắc một chữ “八” lên mặt, Khương Mộ hiếm khi nhìn thấy người có bộ dáng đáng sợ như vậy nên cô vô thức siết chặt dây an toàn, nhưng cô nhìn thấy người đàn ông này không những không tức giận sau khi bị mắng mà còn cười và hét lên với Cận Triêu: "Tối nay uống rượu không?"

Cận Triêu lạnh lùng trả lời: "Uống cái đầu anh đấy."

Người đàn ông quay người, trực tiếp phi thẳng đến bên cạnh Cận Triêu, cúi xuống nói: “Bộ anh vừa mới uống dầu hỏa à?”

Vừa nói xong, mắt anh ta lập tức trở nên sáng rỡ khi nhìn thấy cô gái có làn da trắng nõn và mềm mại đang ngồi bên ghế phụ lại, anh ta nháy mắt nói: "Này, Hữu Tửu (raw gốc là 有酒), cô gái nhỏ này là ai vậy?"

Cận Triêu không để ý tới anh ta, nhưng người đàn ông vẫn nói tiếp: “Anh không sợ Tiểu Thanh Xà tới tìm anh sao?”

Cận Triêu trực tiếp đóng cửa sổ xe lại rồi lái xe rời đi, lúc này Khương Mộ mới có thể thở phào nhẹ nhõm, cô thiếu chút nữa đã cho rằng Cận Triêu muốn nảy sinh tranh cãi với người khác, nhưng lập tức cô đã ý thức được một chuyện.

Cô hỏi: “Người đó là bạn anh à?”

Cận Triêu chỉ đáp lại bằng một tiếng "ừm", Khương Mộ im lặng, cô cụp mắt xuống, trong lòng sôi trào không ngừng, bỏ học đại học, xung quanh dường như còn có vài người bạn không đàng hoàng, rốt cuộc Cận Triêu sau khi rời Tô Châu đã có một cuộc sống như thế nào vậy? Tất cả những điều này đều trở thành nghi vấn cực lớn cứ đang  quanh quẩn trong lòng cô.

Cô lại hỏi: “Tại sao anh ta lại gọi anh là Hữu Tửu?”

Cận Triêu liếc nhìn cô và không trả lời câu hỏi của cô.

Chẳng bao lâu sau, xe đã đi vào một khu dân cư chật chội, sau nhiều lần rẽ trái rẽ phải, Cận Triêu nhấn ga và lái vào lề đường cạnh khu dân cư có thể coi là bãi đậu xe.

Sau khi tắt máy xe, Cận Triêu đột nhiên cúi người hỏi cô: “Hỏng rồi à?”

Trời đang tối dần, ánh sáng trong xe không được tốt lắm, bóng dáng của Cận Triêu đột nhiên tiến đến làm cho Khương Mộ không khỏi lo lắng, cô quay đầu nhìn vào đôi mắt đen láy của Cận Triêu, nhìn thấy vết sẹo mờ nhạt trên xương lông mày trái của anh, trái tim cô trong phút chốc bỗng đập mạnh, tuy đường nét trên gương mặt anh lúc trưởng thành đã sắc nét hơn khi còn nhỏ, từ trên người anh hiện tại cũng rất khó tìm lại được bóng dáng như trước kia, nhưng vết sẹo này vẫn còn đó và cô chính là thủ phạm gây ra, cô từng nghe ba mình kể lại rằng khi đó cô mới hơn một tuổi, vì vội vàng chạy đến đỡ cô sắp lăn từ trên giường xuống đất nên một phần mặt anh bị đập vào mặt bàn thủy tinh của tủ đầu giường, hơn nữa còn bị chảy rất nhiều máu.

Từ khi cô bắt đầu ghi nhớ được mọi chuyện thì cô đã thấy trên mặt anh có vết sẹo nhàn nhạt đó, trước đây cô không nhận ra, nhưng bây giờ xem ra vết sẹo đó càng khiến vẻ ngoài của anh tăng thêm một chút “tà khí”.

Khương Mộ cứ như vậy nhìn chăm chăm vào vết sẹo đó, dường như cuối cùng cô cũng tìm thấy dấu vết của quá khứ trên người Cận Triêu hiện tại, cảm giác quen thuộc mãnh liệt khiến cô gần như nghẹt thở, thậm chí còn có cảm giác xúc động muốn khóc.

Ánh mắt Cận Triêu dừng lại trên môi cô, anh kiểm tra một chút, quả thực là bị ống hút đâm trúng, có chảy ra chút máu, môi dưới hồng hồng, làm cho anh chợt nhớ đến một loại trái cây tên là anh đào, nhưng sau đó anh nhanh chóng rũ bỏ suy nghĩ này và cau mày, cho đến lúc này, anh dường như mới nhận ra rằng cô bé thích làm nũng và có chút bướng bỉnh ngày xưa giờ đây đã trưởng thành trở thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, nếu anh còn nhìn chằm chằm vào cô như vậy thì có vẻ không hay cho lắm, vậy nên Cận Triêu lập tức ngồi thẳng người dậy dịch ra xa cô một chút, lại nhìn thấy bộ dạng muốn khóc nhưng cố gắng kìm nén không khóc của Khương Mộ, anh đột nhiên mở miệng: "Anh ta tên là Kim Phong Tử."

Khương Mộ không hiểu gì trước câu nói không đầu không đuôi của anh, cô liền quay đầu lại hỏi: "Kim Phong Tử gì?"

Cận Triêu đặt hai tay lên vô lăng, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt: “Người vừa rồi.”

"Ai? Quan Công?"

Cận Triêu sửng sốt một chút, nụ cười trên môi lập tức mở rộng: “Là anh ta, lần sau nếu có gặp lại anh giúp em đánh anh ta một trận.”

Khương Mộ bối rối mở cửa xe, cô cũng không biết Cận Triêu đang nghĩ rằng vì môi cô bị rách nên cô mới bày ra vẻ mặt ủy khuất như thế.

Cận Triêu giúp cô lấy hành lý ra khỏi cốp xe, nơi này vẫn còn chưa thực hiện phân loại rác, vài thùng rác lớn chất thành đống trong khu dân cư đổ nát đang bốc ra mùi hôi thối cực kì khó ngửi, Khương Mộ nín thở, Cận Triêu chỉ nhìn thoáng qua rồi cúi đầu nói một câu: "Hiện tại Tô Châu đang phát triển rất tốt nhỉ?"

Khương Mộ nhất thời không trả lời, quả thực có sự chênh lệch rất rõ ràng, nhưng đây cũng là nơi Cận Triêu ở nên cô ngượng ngùng không dám tỏ ra ghét bỏ, thay vào đó chỉ trả lời: "Cũng tạm được."

Cận Triêu đang đi phía trước đáp lại: “Nếu thấy không quen thì nói cho anh biết.”

Khương Mộ không biết Cận Triêu có ý gì, nhưng sau khi theo anh đi vào trong tòa nhà, sự tương phản mạnh mẽ vẫn khiến Khương Mộ cảm thấy có chút khó thích ứng.

Tường hành lang thì nứt nẻ, một phần tường bị bong tróc nghiêm trọng, thậm chí cả tay vịn cầu thang tầng 2 cũng mất tích, các thanh thép đều lộ hết ra ngoài, lối đi rất hẹp, thậm chí có người còn đặt cả những chiếc bình lớn trước cửa nhà, khiến cho tòa nhà vốn đã chật chội lại càng trở nên ngợp thở và u ám hơn.

Nơi này hơi giống tiểu khu cũ nơi bọn họ sống khi còn nhỏ nhưng cách đây vài năm cô và mẹ đã chuyển đến một tòa nhà hiện đại hơn còn có cả thang máy, có ban công rộng rãi và cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, nói chung mọi tiện nghi vật chất đều rất đầy đủ, mà cuộc sống của Cận Triêu thì lại giống như bị ấn nút tạm dừng, vẫn còn dừng lại ở mười năm trước và chưa từng thay đổi, vừa nghĩ đến đây, Khương Mộ ít nhiều cũng có cảm giác chua xót với cảnh ngộ của anh.

Cận Triêu một hơi leo lên năm tầng lầu, động tác anh xách vali rất nhẹ nhàng, quay sang Khương Mộ đã thở không ra hơi, anh liếc nhìn cô, rồi mỉm cười lắc đầu: “Mới leo có mấy tầng mà đã mệt như vậy à?"

“Đúng vậy, cảm giác như em vừa leo lên một ngọn núi cao chót vót vậy.”

"Xem ra cần phải luyện tập thường xuyên."

Cận Triêu bình luận về tình trạng thể chất của cô, Khương Mộ cũng hỏi anh: "Sao không thấy anh thở dốc gì vậy?"

Cận Triêu lấy chìa khóa ra rồi trả lời: “Ngày nào cũng luyện tập.”

Khương Mộ buột miệng nói: "Anh luyện tập như thế nào? Có phải anh lén luyện tập sau lưng em gái mình đúng không?"

Nói xong lời này, cả hai người đều sửng sốt một chút, ngôi nhà cũ của họ ở Tô Châu vốn ở tầng bốn, khi Khương Mộ còn nhỏ, Khương Mộ rất thích kêu anh trai cõng cô lên lầu, cô thích cảm giác nằm trên lưng anh, hai chân đung đưa tự do ở hai bên người anh. Cận Triêu lúc nào cũng chiều theo mong muốn của cô, trong tòa nhà lúc đó tràn ngập tiếng cười đầy thích thú của hai anh em bọn họ, việc này dường như đã trở thành một trò vui khi còn nhỏ của hai anh em bọn họ.

Sau khi biết Cận Triêu có em gái mới, Khương Mộ cũng từng có vài giấc mơ giống nhau, trong giấc mơ, Cận Triêu cũng cõng em gái mới chạy lên lầu giống như hành động anh từng làm với cô, trong khi cô thì chỉ có thể đứng bên ngoài tòa nhà, cái loại cảm giác bị bỏ rơi này làm cho người ta cảm thấy khó chịu đến tột đỉnh.

Có thể là suy nghĩ trong tiềm thức, khi Khương Mộ vừa buộc miệng thốt ra liền cảm thấy hối hận, cô luống cuống nhìn Cận Triêu, còn Cận Triêu thì cũng không nói gì, đúng lúc này thì cửa nhà được mở ra.

Bên kia cánh cửa, Khương Mộ giống như sắp bước vào một thế giới khác, một gia đình hoàn toàn xa lạ với cô.