Khương Mộ cảm thấy mình ngủ không bao lâu, chỉ là chợp mắt một lát, khi mở mắt ra lần nữa, trên người cô đang áo khoác của Cận Triêu, cô ngồi dậy xuyên qua kính chắn phía trước nhìn thấy anh đang đứng ở trước vách núi, chân trời phía đông dần lộ ra ánh sáng, chiếu sáng bóng lưng cao lớn thon dài của anh.
Cô lặng lẽ nhìn anh một lúc, cho đến khi Cận Triêu quay người lại, một người đang ngồi ở trong xe, một người đang đứng ở rìa vách đá, ánh sáng yếu ớt phác họa đường nét của anh, anh chậm rãi đi về phía cô.
Hai người trên đường về đều không nói một lời, nhưng cuộc trò chuyện giữa bọn họ cuối cùng cũng đã tan vỡ, Cận Triêu không đồng ý với cô, Khương Mộ cảm thấy không vui chút nào.
Trời còn chưa sáng hẳn, chiếc xe chậm rãi lái về gara ô tô, Cận Triêu đi đỗ xe, sau đó anh lấy xe của Tam Lại đưa Khương Mộ về nhà của Cận Cường.
Trên đường, điện thoại của Khương Mộ liên tục vang lên, cô nghe điện thoại nói vài câu, sau khi cúp máy, cô nhìn chằm chằm đường phố buổi sáng lạnh lẽo, rồi nói với Cận Triêu: “Mẹ em đã đến Đồng Cương.”
Cận Triêu vẫn đang nhìn về phía trước, ánh mắt anh vẫn tĩnh lặng không một gợn sóng, nhưng ngón tay cầm vô lăng đang siết chặt đến mức trắng bệch, mãi đến khi đưa Khương Mộ xuống nhà Cận Cường, nhìn cô đi về phía tòa nhà, Cận Triêu mới đột nhiên bước ra khỏi xe và nói với cô từ phía sau: "Ở đâu? Để anh đưa em đến đó."
Khương Mộ quay người nói với anh: “Khách sạn Lệ Nguyên, anh biết không?”
Cận Triêu gật đầu.
“Để em lên lấy hành lý.”
Ngày hôm sau chính là đêm ba mươi, sáng sớm Cận Cường đã dẫn Triệu Mỹ Quyên và Cận Hân đến nhà ba vợ để chúc mừng năm mới, trong nhà được trang trí câu đối mùa xuân rất bắt mắt nhưng lại không có ai ở nhà.
Sau khi vào nhà, Khương Mộ nhanh chóng vào phòng thu dọn đồ đạc, Khương Nghênh Hàn đặt phòng ở khách sạn Lệ Nguyên và bảo cô mang hành lý đến tìm bà ấy.
Trong phòng rất yên tĩnh, Cận Triêu đang ngồi trong phòng khách cầm bật lửa đập xuống bàn, một lúc sau, anh đột nhiên hỏi: “Lát nữa cậu có quay lại không?”
Khương Mộ không có ý định mang theo quần áo, chỉ thu dọn những vật dụng cần thiết vào vali, trong phòng vang lên một giọng nói: “Sáng mai.”
Cận Triêu sau đó cũng không hỏi thêm nữa.
Cô đẩy vali ra khỏi phòng, Cận Triêu đứng dậy, anh giúp cô cầm vali đi xuống lầu, Khương Mộ vội khóa cửa rồi đi theo anh.
Khách sạn Lệ Nguyên là một khách sạn tương đối lớn gần ga tàu, Cận Triêu lái xe đến một con phố gần đó, sau đó xuống xe và giúp cô lấy hành lý từ trong cốp xe ra.
Khương Mộ hạ ánh mắt cầm lấy hành lý, sau đó cô nhìn Cận Triêu rồi hỏi: "Có muốn... đi qua chào hỏi không?"
Cận Triêu bình tĩnh hạ mi mắt xuống: “Không cần đâu.”
Sau đó anh nhìn về phía khách sạn Lệ Nguyên rồi nói với cô: "Đi thôi."
Khương Mộ đoán anh không muốn nhìn thấy Khương Nghênh Hàn, thế là cô tự đẩy vali đi về phía khách sạn, đi được mấy bước cô quay đầu nhìn lại thì thấy Cận Triêu đã lên xe lái đi.
Suy cho cùng tâm trạng cô vẫn còn cảm thấy rất chán nản, thậm chí trước khi rời đi còn cãi nhau một trận với Cận Triêu, lúc này lại còn gần năm mới nên cô chẳng muốn đi chút nào.
Khương Mộ đẩy hành lý của cô vào khách sạn Lệ Nguyên và gặp Khương Nghênh Hàn và Chris, Chris rất nhiệt tình với cô, ông ta giúp cô thu dọn hành lý và hỏi thăm cuộc sống của cô gần đây thế nào.
Khương Nghênh Hàn thì lại phàn nàn: "Không khí ở đây khô quá, con nhớ bôi thêm kem dưỡng ẩm đấy, đừng có lo ngủ nướng rồi quên bôi kem chống nắng đấy, để lâu da mặt sẽ bị khô.”
Một lúc sau, bà ấy lại nói: "Sáng nay sau khi xuống tàu mẹ và chú Chris của con vừa ăn sáng ở gần đó. Bát cháo nhão đến nỗi làm mất cảm giác ngon miệng, vừa nhìn đã cảm thấy không muốn ăn, y hệt như món mà ba con làm vậy."
Trước đây Khương Nghênh Hàn thỉnh thoảng sẽ nói những lời như vậy, mỗi khi nhắc đến chuyện không tốt đều gắn cái tên "Cận Cường" vào, trước đây Khương Mộ không có cảm giác gì vì cảm thấy quá quen rồi
Nhưng bây giờ nghe bà ấy nói như thế tâm trạng của cô bỗng cảm thấy có chút gay gắt, bất kể là Khương Nghênh Hàn đang đánh giá Cận Cường hay là bà ấy không thích nơi này đều khiến cho Khương Mộ cảm thấy khó chịu.
Lúc cô vừa tới đây cũng không thích ứng được, cảm thấy nơi này không có cái gì tốt như ở nhà, nhưng qua một thời gian dài mới biết được, người nhà Triệu Mỹ Quyên không tắm rửa mỗi ngày cũng không phải bởi vì bọn họ không thích sạch sẽ, mà là khí hậu nơi này khô ráo, mùa hè chỉ cần không ra ngoài phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang thì cơ bản một ngày cũng không ra mồ hôi mấy, không giống như ở Tô Châu, cho dù chỉ ngồi bất động ở nhà cũng đổ đầy mồ hôi
Về phần đồ ăn, Khương mộ cũng từng nhiều lần nhìn thấy Tam Lại ăn món này cực kì ngon miệng, có lần Tam Lại còn chia cho cô một ít, mặc dù cô không thể quen được hương vị của nó nhưng cũng đâu đến nỗi tệ như thế.
Sau khi mang hành lý của Khương Mộ về phòng, không lâu sau bọn họ lại đưa cô xuống lầu ăn tối.
Ở tầng một của khách sạn Lệ Nguyên có một nhà hàng Trung Quốc có lắp cửa kính trong suốt có thể ngắm cảnh toàn thành phố, Khương Nghênh Hàn và Chris đã gọi một bàn đồ ăn.
Khương Mộ ngồi đối diện bọn họ, cô im lặng đánh giá mẹ mình, bà ấy đang mặc một bộ quần áo mà cô chưa từng thấy qua, trên ngón tay còn có một chiếc nhẫn không biết từ đâu ra, thậm chí ngay cả tóc cũng đã được cắt ngắn, điều này khiến Khương Mộ có hơi ngạc nhiên, trong ấn tượng của cô, Khương Nghênh Hàn chưa bao giờ cắt tóc ngắn, lúc nào bà ấy cũng đều chăm chút và chải chuốt mái tóc mình rất tỉ mỉ và cẩn thận, vậy nên hiện tại cô có chút không quen với hình ảnh này.
Cũng không biết có phải do kiểu tóc hay không, lần này Khương Mộ nhìn thấy Khương Nghênh Hàn thì phát hiện bà ấy gầy đi một chút, ngay cả tóc Chris cũng cảm giác càng ngày càng ít, cô cũng không biết mẹ cô coi trọng ông ta ở điểm nào? Bụng to hay là không có tóc?
Sau khi đồ ăn được dọn ra, Chris hỏi cô thường thích ăn gì bằng giọng Trung Quốc kỳ lạ và còn nói với cô rằng sau này khi có cơ hội ông ta cũng sẽ nấu thử mấy món cho cô nếm thử tay nghề.
Khương Mộ không có hứng thú với lời nói của ông ta, Khương Nghênh Hàn có thể cảm nhận được tâm trạng của con gái mình không tốt, bà ấy liền hỏi cô: "Có nhiều bài tập về nhà lắm sao? Đừng đặt quá nhiều áp lực lên bản thân, nếu con thi không tốt thì qua Úc với mẹ, mẹ cũng đã tìm trường cho con hết rồi.”
"Con biết rồi."
Sau đó Khương Nghênh Hàn dành mười phút tiếp theo để nói về tình hình trường học ở Úc, còn yêu cầu Khương Mộ dành thời gian ôn tập để thi IELTS trước, vân vân.
Khương Mộ lơ đãng lắng nghe, khi bọn họ nói về việc ngày mai trở lại Tô Châu, Khương Nghênh Hàn mới nhắc đến mùng bốn bà ấy có hẹn với người môi giới bất động sản và vài người có nhu cầu đến xem nhà, nếu hai bên đều đồng lòng thì sang năm có thể nhanh chóng hoàn tất giao dịch.
Khương Mộ nghe vậy thì lập tức tỉnh táo lại, cô có chút khó khăn lên tiếng: "Mẹ muốn bán nhà sao?”
Khương Nghênh Hàn không ngờ phản ứng của con gái lại lớn như vậy, bà ấy chỉ giải thích ngắn gọn với cô: "Thời gian qua mẹ đến nhà chú Chris của con, hoàn cảnh bên đó không tệ, không khí xung quanh cũng khá tốt, lái xe vào nội thành mua đồ cũng rất thuận tiện, sau này rất thích hợp để dưỡng lão, vậy nên mẹ đã quyết định định cư ở Melbourne nên bên người cũng cần có chút tiền phòng thân.”
Khương Mộ lo lắng nói: “Nhà của mẹ bán rồi, mẹ không nghĩ tới sau này lỡ như…”
Cô liếc nhìn sang Chris và đột nhiên ngừng nói, Khương Nghênh Hàn có thể đoán được cô đang định nói gì nên bà ấy nghiêm khắc trừng mắt nhìn cô.
Chris ngược lại cũng rất thức thời, ông ta liền đứng dậy nói muốn đến chỗ lễ tân để hỏi xem khách sạn này có bể bơi hay không, bởi vì ông ta có thói quen bơi lội vào mỗi tối.
Ngay khi Chris vừa rời đi, Khương Mộ liền nhịn không được nữa, cô trực tiếp hỏi mẹ mình: "Mẹ, sao mẹ bán nhà? Mẹ mới sống với ông ta có được bao lâu đâu chứ, lỡ như sau này có chuyện gì thì mẹ ở đâu?"
Khương Nghênh Hàn chỉ trả lời cô: "Đây không phải là điều con nên lo lắng. Con lo cho việc học của con kìa."
"Con không đồng ý."
Trong mắt của Khương Mộ, mẹ cô tự dưng đi kết giao với một ông già ngoại quốc không biết gốc ra, sau đó liền cùng ông già này bay qua Úc một chuyến, sau khi trở về liền quyết định bán nhà, việc này nhìn theo góc độ nào cũng thấy không thích hợp, cô thậm chí còn hoài nghi có phải Chris là một tên vừa lừa tiền vừa lừa sắc hay không.
Thái độ của Khương Nghênh Hàn trong chuyện này rất cứng rắn: "Mẹ biết con không thích Chris, nhưng chuyện của mẹ không cần con đồng ý.”
Khương Mộ lập tức bỏ đũa xuống, cô thậm chí còn cảm thấy người mẹ trước mắt làm cho trái tim cô cảm thấy lạnh giá, chín năm qua bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, bây giờ có thêm Chris xuất hiện mà mẹ cô đã bắt đầu coi cô như một người ngoài, thậm chí còn không thèm để ý suy nghĩ của cô, cố ý muốn bán nhà.
"Không có gì đáng bàn, lần này mẹ qua Úc là để xem tình hình, nếu xử lý ổn thỏa thì mẹ có ý định sau khi lo xong chuyện bán nhà là lo thủ tục đón con sang bên đó luôn.”
Giọng điệu của Khương Mộ có vẻ không hài lòng: "Vậy mẹ có từng nghĩ tới sau khi bán nhà, lỡ con không ra nước ngoài được thì con phải sống ở đâu?"
Khương Nghênh Hàn nhấn mạnh nói: "Mẹ chỉ là chuẩn bị bán nhà, chứ không phải là bỏ mặc con, về sau chi dù con chôn đi theo mẹ đến Melbourne, hay là ở trong nước học, trong khoảng thời gian học đại học con vẫn phải ở trọ, đợi đến sau khi tốt nghiệp con muốn sống ở đâu thì mẹ sẽ cho con tiền, con không cần lo lắng về vấn đề này."
Khương Mộ lo lắng nói: "Mẹ nghĩ con lo lắng vì tiền của mẹ sao, con là đang lo mẹ bi Chris lừa."
Sau khi Khương Nghênh Hàn nghe được những tâm tư chân thật nhất của Khương Mộ, bà ấy tức giận nói: "Mẹ không muốn nghe con nói những lời như vậy nữa. Chủ đề này kết thúc ở đây. Tuy rằng tiếng Trung của Chris không lưu loát nhưng không có nghĩa là ông ấy nghe không hiểu, con chú ý một chút cho mẹ."
Nói xong, Khương Nghênh Hàn liền cầm ly nước lên, chậm rãi nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh gần nhà ga Đồng Cương quanh năm hỗn tạp, có mấy người xe ôm đứng túm năm tụm ba dừng ở ven đường hỏi những hành khách đang đeo bao lớn bao nhỏ trên lưng đi đâu. Bên đường phủ đầy bụi bặm, những món đồ ăn vặt còn đang bốc hơi nóng, người đi đường tới lui mua sắm Tết, trên đường vẫn còn một đống vụn pháo từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa có ai dọn dẹp, bị người qua đường giẫm tới giẫm lui, những cơn gió thổi tới từ khắp nơi, thỉnh thoảng còn có vài xe ô tô nội địa đã sớm ngừng sản xuất nhiều năm chạy qua, cả con phố đều tràn ngập không khí phố phường.
Khương Mộ mặc áo khoác lông cừu mềm mại nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt cô không có mục đích đảo qua con phố bên dưới, Khương Mộ cũng không biết trong đầu mình đang suy nghĩ những gì, nhưng đúng lúc này Khương Nghênh Hàn đột nhiên buông ly nước xuống và nhìn chằm chằm vào một người đàn ông ở bên kia đường, đột nhiên bà ấy đứng lên và nói: "Người kia là Cận Triêu à?"
Khương Mộ nghe được Khương Nghênh Hàn nói vậy liền vội vàng quay đầu lại nhìn, người đàn ông bên kia đường vừa nhìn thấy mẹ cô nhìn mình liền vội vã quay người đi, Khương Mộ chỉ nhìn thấy một bóng người vội vã từ phía sau, nhưng cô chỉ liếc nhìn đã nhận ra ngay áo khoác của Cận Triêu, chiếc áo khoác đó buổi sáng còn được đắp trên người cô.
Không phải anh đã lái xe đi rồi sao? Tại sao anh lại quay lại? Tại sao anh không nói với cô? Tại sao anh lại đứng bên kia đường? Anh đang nhìn ai vậy? Không có khả năng là anh đang nhìn cô, nếu như vậy thì chỉ có một loại khả năng, anh quay lại là muốn liếc mắt nhìn Khương Nghênh Hàn, đứng ở từ xa yên lặng nhìn bà ấy một cái.
Trong lòng Khương Mộ bỗng dâng trào một cơn sóng lớn, một loại cảm xúc khó tả làm cho cô lập tức lao ra khỏi nhà hàng, nhưng Cận Triêu đã không còn trên đường nữa.
Khương Nghênh Hàn ngay lập tức theo sau và hỏi: "Làm sao cậu ta biết chúng ta sống ở đây?"
Ánh mắt Khương Mộ vẫn nhìn qua nhìn lại bên kia đường: “Anh ấy chở con tới đây.”
Giọng nói của Khương Nghênh Hàn có chút thê lương: "Tại sao con lại ở cùng cậu ta? Chẳng phải ba con đã hứa một năm này không cho cậu ta về rồi sao?"
Khương Mộ chậm rãi dời ánh mắt nhìn mẹ mình: "Tại sao? Tại sao lại không cho anh ấy về?"
Khương Nghênh Hàn nghiêm túc lên tiếng: "Làm gì có chuyện con gái con nứa ngang nhiên tiếp xúc thân mật với một chàng trai trẻ chứ? Tốt nhất con nên bớt tiếp xúc với cậu ta đi."
Khương Mộ không hiểu nói: "Sao mẹ lại nói như thế? Anh ấy là Cận Triêu mà!"
Khương Nghênh Hàn không ngờ rằng cảm xúc của con gái mình lại trỗi dậy như thế này, bà ấy không khách khí nói: “Trước khi tới đây mẹ cũng đã nói với con rồi, cậu ta không phải là anh trai con và không có quan hệ huyết thống gì với con. Con đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn chưa hiểu ý mẹ là gì à, hiện tại cậu ta không phải là người tốt lành gì cả."
Lồng ngực Khương Mộ như bị căng lên, hai mắt cô đỏ bừng: "Sao mẹ lại nói anh ấy như vậy? Dù anh ấy có cùng huyết thống với con hay không thì anh ấy cũng không phải là người ngoài."
Khương Nghênh Hàn khịt mũi, nhìn bộ dáng kích động của con gái mình với chàng trai đó, bà ấy cũng không nói nữa, cuối cùng chỉ tàn nhẫn ném ra vài chữ: "Cậu ta từng có thời gian ở tù."
Không hiểu sao càng lúc cô càng cảm thấy lạnh lẽo.
Khương Nghênh Hàn không chút lưu tình nói: "Con có biết chuyện cậu ta từng ngồi tù không? Cậu ta hiển nhiên là người ngoài, trong nhà chúng ta chưa từng có loại tội phạm như thế này."
Lông mi Khương Mộ trở nên run rẩy, trong cổ họng cô chậm rãi phát ra một thanh âm trầm đục: "Con biết."
Khương Nghênh Hàn có chút kinh ngạc: "Con cũng biết à? Ba con đã nói với con à? Con biết mà vẫn kết giao với cậu ta, đầu óc của con để ở đâu vậy?"
Cổ họng Khương Mộ đột nhiên nghẹn lại, giống như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào, cô nói với Khương Nghênh Hàn từng chữ một: “Anh ấy không phải là tội phạm.”
Khương Nghênh Hàn không ngờ Khương Mộ sau khi biết rõ Cận Triêu xảy ra chuyện mà vẫn bảo vệ anh như vậy, bà ấy lập tức tức giận, giọng điệu cũng cao hơn một chút: “Cậu ta không phải là tội phạm thì là cái thá gì? Từ nhỏ lá gan đã lớn, không sợ trời không sợ đất, lúc trước nó có gọi điện thoại về nhà mẹ cũng đã cảnh cáo nó không được có quan hệ gì với con nữa, con nói xem có phải lời mẹ nói quá đúng hay không? Sau khi xảy ra chuyện liên quan đến mạng người ba của con còn mặt dày gọi điện cho mẹ để mượn tiền giúp nó thoát cảnh ngồi tù, hoang đường, mẹ nói cho con biết, loại người như cậu ta phải chịu chút đau khổ, bằng không sẽ không biết sợ hãi là gì.”
Từng cơn gió lạnh thổi qua, cây cối bên đường đã hoàn toàn trở nên khô héo, cái lạnh thấu xương như dao đâm vào mặt Khương Mộ, cô sững người tại chỗ, giọng điệu cứng ngắc hỏi Khương Nghênh Hàn: "Mẹ vừa nói cái gì?"
Khương Nghênh Hàn quấn chặt áo khoác vào người và nói với cô: "Vào thôi."
Nói xong bà ấy liền quay người đi về khách sạn, Khương Mộ trực tiếp chạy đến trước mặt bà ấy, chặn đường Khương Nghênh Hàn, sau đó hỏi: "Trước đây anh ấy có tìm con sao? Mẹ đã nói với anh ấy những gì?"
Khương Nghênh Hàn thiếu kiên nhẫn nói: "Còn có thể nói gì chứ? Mẹ bảo cậu ta nên hiểu rõ một số phép tắc, sau khi con lên cấp 2 cũng đã trở thành người lớn rồi, làm gì có chuyện trai gái trao đổi thân mật giống như khi còn bé."
Khương Mộ nghiến răng nghiến lợi, hai tay cô nắm chặt để bên người, hô hấp càng ngày càng trở nên dồn dập: “Sau khi Cận Triêu gặp chuyện, ba con có tìm mẹ sao? vậy tại sao mẹ không giúp ông ấy?”
"Mẹ có thể giúp gì cho ông ấy đây? Ông ấy nói trước tiên phải đưa cho gia đình người bị hại 100.000 tệ để rút đơn kiện, khi ba con và mẹ ly hôn, tiền ông ta để lại cho mẹ còn chưa tới con số đó. Sau khi ông ấy đi cũng chưa bao giờ gửi cho mẹ một xu tiền nào, là một tay mẹ nuôi con trưởng thành, cuối cùng ông ta lại đi xin tiền của mẹ để lau mông cho tên tiểu tử kia, trên đời này làm gì có chuyện dễ ăn như thế chứ? Bộ có chuyện gì xảy ra à?”
Toàn bộ máu trong người Khương Mộ đều trở nên nóng bừng: "Nhưng nếu mẹ giúp anh ấy vượt qua khó khăn lần đó, anh ấy đã có thể thi vào đại học, cũng sẽ không..."
"Tại sao mẹ lại phải giúp cậu ta?" Khương Nghênh Hàn mạnh mẽ ngắt lời Khương Mộ.
“Lúc đó mẹ đã nói với ba con, nếu cậu ta đã làm sai thì nên để cho pháp luật trừng phạt.”
"Nếu là con thì sao?" Sắc mặt Khương Mộ lúc này trở nên tái nhợt, hai cánh môi còn run run.
"Nếu đổi lại là con phạm sai lầm, giả sử như mẹ đã biết rõ thì mẹ vẫn cam tâm tự tay đưa con vào đó sao?"
Khương Nghênh Hàn nghiêm nghị nói: "Con là con gái của mẹ,là do mẹ mang thai gần 10 mười tháng trời mới sinh ra được, còn cậu ta thì có liên quan gì đến mẹ đâu chứ? Mẹ nói cho con biết, hiện tại nó vẫn còn rất nhiều khoản bồi thường vẫn chưa thể trả hết, con nên cách xa nó một chút."
Nói xong, Khương Nghênh Hàn thản nhiên xoay người sải bước đi vào khách sạn, gió lạnh không ngừng thổi tới từ bốn phía, Khương Mộ cứ ngơ ngẩn đứng đó, vô số hình ảnh liên tục ùa vào trong đầu cô.
"Em không hề cảm thấy thất vọng với anh về chuyện gì cả, nếu có thì chỉ có một nguyên nhân mà thôi, đó là việc anh cắt đứt liên lạc với em.”
"Sao anh có thể hiểu được chứ? Nếu anh hiểu thì mấy năm qua anh đã quay về tìm em rồi."
"Vậy... vậy đây là lý do tại sao anh không quay lại tìm em đúng không? Anh trách hai mẹ con em sao? Anh ghét mẹ em đúng không?"
Đối mặt với những câu hỏi liên tục của cô, vẻ mặt mờ mịt của Cận Triêu, thái độ trầm mặc, cộng với khóe miệng nhếch lên đầy cay đắng tất cả đều hiện lên trong tâm trí của Khương Mộ, dường như giờ phút này cô đã có thể đọc hiểu toàn bộ.
Anh chưa bao giờ nói một lời bào chữa cho mình, mặc dù cô đã nhiều lần oán giận về việc anh thất hứa, nhưng Cận Triêu cũng không giải thích cho mình một lời vì anh biết Khương Mộ rất quan tâm đến chuyện này và cô sẽ quay sang trách móc khương Nghênh Hàn nếu biết tất cả những sự thật.
Dù vậy, anh vẫn lựa chọn bảo vệ mối quan hệ mẹ con hòa thuận giữa cô và Khương Nghênh Hàn, nếu trước đây Khương Mộ không hiểu tại sao anh lại làm như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy anh đứng bên kia đường chỉ để im lặng nhìn Khương Nghênh Hàn, cô đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Từ lúc anh chưa được tròn hai tuổi thì đã được Cận Cường đưa về nhà, tuy anh chỉ mới hai tuổi nhưng anh đã có thể nhận biết người khác và biết Khương Nghênh Hàn không phải là mẹ ruột của mình, nhưng ở độ tuổi nhỏ như vậy, nhận thức của anh chỉ vừa mới bắt đầu hình thành. Mỗi khi anh đột nhiên bừng tỉnh vào nửa đêm hay ngã xuống giường bị thương, anh cũng sẽ tràn ngập ỷ lại vào người lớn. Trước khi Khương Mộ đến thế giới này, chính Khương Nghênh Hàn là người đã nuôi dưỡng anh. Bà ấy là người phụ nữ duy nhất đã nuôi dưỡng anh từ lúc ngây thơ vô tri cho đến lúc gần trưởng thành, anh đã ở bên cạnh bà ấy suốt mười năm, Khương Mộ chưa từng suy nghĩ qua tình cảm của Cận Triêu đối với Khương Nghênh Hàn, nhưng mà giờ phút này, cô đột nhiên cảm nhận được cảm giác chua xót bồi hồi trong nhiều năm trong lòng của Cận Triêu.
Đây là thứ mà Triệu Mỹ Quyên không thể thay thế được, Khương Nghênh Hàn là sự tồn tại độc nhất vô nhị trong tuổi thơ yếu đuối nhất của Cận Triêu, cho anh ảo tưởng duy nhất về vai trò của một người mẹ, bà ấy cũng là mẹ của anh!
Khi Khương Mộ nhớ ba và mong mỏi có một nhân vật như vậy xuất hiện bên cạnh mình, vậy thì tại sao Cận Triêu lại không có quyền nhớ đến mẹ?
Khương Mộ ngẩng đầu, nước mắt không nhịn được rơi xuống từ khóe mắt, bầu trời bị mây xám dày đặc bao phủ, không ngừng đè ép lên ngực cô.