Bốn người đàn ông sau khi cơm nước no nê liền thu dọn đồ đạc rồi lôi mạt chược ra chơi, Khương Mộ liền chuyển cái ghế nhỏ ngồi ở bên cạnh Cận Triêu vừa xem Xuân Vãn vừa cắn hạt dưa, khi xem tới tiểu phẩm buồn cười, cô ngồi ở bên cạnh anh che miệng cười ngây ngô, Cận Triêu thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn cô một cái.
Tuy rằng năm mới năm ngoái bọn họ cũng cùng nhau ngồi chơi bài như thế này, nhưng năm nay bên người Cận Triêu còn có thêm một cái đuôi nhỏ, một góc trống rỗng trong lòng anh giống như bị thứ gì đó lấp đầy, mặt mày anh cũng giãn ra.
Mười hai giờ, điện thoại của Khương Mộ chợt rung lên, cô đặt đồ ăn nhẹ xuống, lấy điện thoại ra nhìn xem, thì ra là Cận Triêu vừa gửi cho cô một phong bao lì xì, cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm vào các quân bài trước mặt, hôm nay trên gương mặt anh có vẻ thoải mái hiếm thấy, anh thản nhiên cầm hai mươi nghìn tệ “ném” ra ngoài.
Khương Mộ mỉm cười cúi đầu, cùng với âm thanh mở phong bì màu đỏ, mấy người đàn ông ngồi đó cũng ngẩng đầu nhìn sang, vẫn là Tam Lại là người phản ứng đầu tiên, anh ta nhìn lên thời gian trên TV rồi nói: “Chúc mừng năm mới."
Sau đó anh ta cũng gửi cho Khương Mộ một phong bao lì xì màu đỏ, sau đó nói với cô: "Tiểu Mộ, anh chúc em năm mới vui vẻ."
Gà trống sắt và Kim Phong Tử cũng gửi phong bì màu đỏ cho cô, Khương Mộ có chút xấu hổ khi nhận chúng, cô không thể không nhìn sang Cận Triêu, Tam Lại thấy vậy liền nói: "Bọn anh cho em tiền mừng tuổi, em nhìn cậu ta làm gì?"
Kim Phong Tử nhanh chóng xen vào: "Theo quy tắc của bọn anh, ai vẫn chưa đi làm đều có thể lấy tiền mừng tuổi.”
Khương Mộ vẫn túm lấy góc áo Cận Triêu không biết nên làm cái gì bây giờ. Anh cúi đầu nhận lấy điện thoại di động của cô, sau đó bấm nhận hết các phong bao lì xì rồi trả lại điện thoại di động cho cô.
Trên mặt cô mang theo nụ cười, sau đó Khương Mộ ngoan ngoãn mở miệng chúc các anh trai năm mới vui vẻ.
Những năm trước rất có thể bọn họ đã chơi suốt đêm, nhưng vì Cận Triêu năm nay có một cái đuôi nhỏ đi theo nên vừa qua mười hai giờ bọn họ đã nhanh chóng kết thúc ván đầu và ai về nhà nấy.
Cận Triêu vừa đứng dậy, Khương Mộ liền đi tới trước mặt anh, nhẹ giọng hỏi: "Tối nay em có thể không về được không? Dù sao... ba cũng không có ở nhà."
Cận Triêu nghiêm túc nói: “Em phải thay đổi thói quen ở ngoài cả đêm đi.”
Khương Mộ mỉm cười vui vẻ nói: “Em cũng đâu phải ở ngoài qua đêm với người xấu đâu.”
Cận Triêu xoay người đi ra ngoài: “Sao em biết anh không phải là người xấu?”
"Trực giác mách bảo."
Cận Triêu sau khi mở cửa liền quay lại nhìn cô nhưng không nói gì, Khương Mộ cũng đi theo anh đến gara bên cạnh, Cận Triêu quay lại nhìn cô: “Chìa khóa.”
Khương Mộ lấy chìa khóa trong người mình ra, sau đó cởi chiếc móc chìa khóa "ngày nhớ đêm mong" kia xuống, chỉ đưa mỗi chìa khóa cho anh.
Cận Triêu cầm lấy chìa khóa, anh nhướng mi nhìn chằm chằm vật trong tay cô, Khương Mộ lắc lắc nói với anh: "Cái này đưa cho em đi, chắc anh cũng không cần.”
Cận Triêu ngồi xổm xuống kéo cửa cuốn lên rồi trả lời: "Em biết rồi à?”
Khương Mộ cười nói: "Em biết hết rồi, em cũng đã đứng ở đây rồi, anh cần gì phải ngày đêm nhớ mong nữa?"
Cận Triêu dừng lại, anh đứng dậy, trong mắt ẩn chứa ánh sáng nhìn chằm chằm vào cô, Khương Mộ mỉm cười bước vào gara, Cận Triêu sau đó cũng đóng cửa cuốn lại, nhìn bóng lưng tươi tắn của cô, ánh sáng trong mắt anh càng ngày càng sâu.
Khương Mộ đi thẳng vào phòng khách, Cận Triêu cũng theo sau, anh bật máy sưởi rồi đẩy một chiếc ghế sang cho cô, sau khi Khương Mộ ngồi xuống, Cận Triêu cũng nhấc một chiếc ghế khác ngồi xuống trước mặt cô. Vừa rồi có rất nhiều người nên anh không tiện hỏi, lúc này mới cô cơ hội mở miệng: "Không phải đã nói quay về rồi sao? Em cãi nhau với mẹ sao?"
Khương Mộ cụp mắt xuống, vẻ mặt ủ rũ lẩm bẩm: “Mẹ em nói… bà ấy muốn về để bán nhà.”
Cận Triêu không nói gì, anh chỉ hơi nhướng mày, Khương Mộ nói tiếp: "Lúc trước bà ấy nói muốn cùng ông già ngoại quốc đến Úc sinh sống em đã cảm thấy không quá đáng tin cậy, lần này vừa đi một chuyến sau khi trở về liền tính đến chuyện bán nhà, giống như bị người ta tẩy não vậy, em chính là sợ bà ấy bị người kia lừa gạt, dù sao cũng đâu phải người cùng một nước nên em sợ bà ấy sẽ không bảo vệ được quyền lợi của mình lỡ như bị người ta lừa gạt, anh nghĩ sao?"
Cận Triêu trầm ngâm một lát rồi nói: "Anh cũng không thể kết luận được. Dù sao thì anh cũng chưa từng nhìn thấy người đó, nhưng mà, em có từng nghĩ tới một chuyện hay chưa?"
Khương Mộ nhướng mi nhìn anh.
"Bà ấy và Cận Cường đã chia tay nhiều năm như vậy mà vẫn không tìm lại nhau, bà ấy đưa ra quyết định này nhất định là có lý do của mình. Sau này em cũng sẽ có một gia đình của riêng mình, và em cũng sẽ biết rằng tìm được một người hợp với mình là một chuyện không hề dễ dàng chút nào, em cũng đâu có quyền bắt bà ấy sống cô đơn tới già.”
Khương Mộ bật thốt lên: "Lúc trước em cũng từng nghĩ qua sau này mình không kết hôn và cứ tiếp tục sống với mẹ cũng là một chuyện rất tốt, cho dù có kết hôn thì em cũng muốn mang mẹ theo.”
Cận Triêu bật cười, Khương Mộ thấy anh cười sắc mặt của cô cũng dần trở nên nóng lên, cô cũng nhận ra lời nói của mình có chút trẻ con, kết hôn hay không cũng không phải là chuyện cô có thể quyết định dựa trên tâm trạng hiện tại.
Không khí rơi vào yên tĩnh trong chốc lát, Cận Triêu cố nén nụ cười trên môi, anh liếc nhìn cô: “Em thật sự không có ý định kết hôn à?”
Khương Mộ dời tầm mắt sang nhìn phòng sửa chữa, trong lòng có cảm giác như bị lông chim chọc vào, cô đỏ mặt nói: "Làm sao... làm sao em biết..."
Cận Triêu hỏi cô: “Em đã thử ngồi xuống nói chuyện với bà ấy chưa?”
Khương Mộ gật đầu: “Không biết đã nói bao nhiêu lần rồi, trước khi thi đại học vì chuyện này mà cãi nhau không ít.”
Hai tay Cận Triêu nghiêm chỉnh đan chéo đặt trên đầu gối, anh nghiêm túc nhìn cô: "Nếu đã như vậy thì em cũng không thay đổi được gì, nếu như anh là em, thay vì quan tâm lung tung, không bằng bận rộn chuyện của mình trước, sau này bà ấy sống tốt, em cũng có thể yên tâm, còn nếu sống không tốt thì em vẫn còn có năng lực giúp bà ấy an hưởng tuổi già.”
Trong ánh đèn vàng mờ ảo của phòng khách, bóng dáng Cận Triêu nhìn qua vô cùng đáng tin cậy, nỗi lo lắng tồn đọng trong lòng Khương Mộ hơn nửa năm nay dường như xuất hiện một góc nhìn khác thông qua lời nói của Cận Triêu, cô quả thực rất sợ người đàn ông nước ngoài kia không thể cho mẹ cô một cuộc sống an ổn, càng sợ sau khi bà ấy theo Chris ra nước ngoài sẽ gặp phải vô số những chuyện không như ý, nên cô đã cố gắng ngăn cản Khương Nghênh Hàn nhiều lần, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng mẹ cô cũng cần tìm một người để nương tựa, một người có thể hỗ trợ bà ấy trong những lúc bà ấy bị tổn thương, đồng hành cùng bà ấy khi bà ấy cô đơn và cùng bà ấy vượt qua khoảng thời gian khi bà ấy cảm thấy buồn chán.
Giống như từ sau khi ba cô rời đi, mẹ chỉ còn biết nương tựa vào cô, cô chỉ lo lắng cho an nguy của mẹ, nhưng lại không có suy nghĩ qua nhu cầu của bà ấy, Khương Nghênh Hàn thật sự là một người mẹ, nhưng bản thân bà ấy cũng là một người phụ nữ.
Khương Mộ quả thực không làm được gì, nếu như cô có thể làm ảnh hướng đến quyết định của Khương Nghênh Hàn thì cũng sẽ không để đi tới bước đường hôm nay, chỉ là cô vẫn có chút buồn bực: "Nhưng mà nếu mẹ đã quyết định bán nhà, nếu sau này em quay về Tô Châu thì thật sự ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.”
Nói xong, cô ngước mắt nhìn Cận Triêu, trong ánh sáng lờ mờ, cô cứ như vậy nhìn chằm chằm vào anh, sau đó khẽ lẩm bẩm: “Lỡ như sau này em trở thành người vô gia cư thì sao?”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng êm dịu khiến Cận Triêu nhớ đến loại bánh hấp hồi nhỏ anh từng ăn ở miền Nam, anh chỉ nghe mà không nói gì, sau đó liền nhắm mắt cười, Khương Mộ “oán giận” lên tiếng: “Có cái gì buồn cười lắm sao?”
Cận Triêu dứt khoát ngồi thẳng người dựa vào lưng ghế, hai mắt anh thẳng tắp nhìn cô, Khương Mộ cảm thấy có thể là do anh vừa mới uống không ít rượu, ngay cả ánh mắt cũng say lòng người như vậy, càng ngày cô càng cảm thấy ngượng ngùng, ánh mắt cô cố tình né tránh nhìn lên trần nhà, thanh âm nhỏ nhẹ như tiếng muỗi kêu phát ra từ trong cổ họng: "Ba mặc kệ, mẹ không muốn, anh không thương…”
Nụ cười của Cận Triêu dần lan đến khóe mày, giọng điệu của anh sau khi say có chút thoải mái: “Em muốn anh thương em như thế nào?”
Tim Khương Mộ đập thình thịch, cô không bao giờ nghĩ tới lời nói của Cận Triêu sẽ khiến trái tim cô cảm thấy ngứa ngáy, cô không biết cảm giác đó như thế nào, tuy cô không uống rượu nhưng không hiểu sao lại có chút say.
Cận Triêu nhìn đôi má ửng hồng của cô, mấy giây sau lại chuyển tầm mắt, anh đứng dậy rót cho cô một ly nước, sau đó đặt ly nước vào tay cô rồi lại quay lại ghế.
Tuy rằng vừa rồi Khương Mộ mang theo chút tâm ý đùa giỡn, nhưng khi Cận Triêu hỏi ngược lại vấn đề này, cô lại không thể nói được một lời.
Cô kìm nén hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Em không ép anh, nhưng anh không được lấy chính mình ra đùa giỡn, dù thế nào cũng phải đảm bảo an toàn cho bản thân mình. Anh có thể hứa với em chuyện này không?”
Cận Triêu nhướng mày nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt cô trong veo, vẻ mặt nghiêm túc như vậy, nhìn liếc qua một cái cũng có thể thấy rõ được sự lo lắng trong mắt cô.
Thấy anh im lặng, Khương Mộ nghiêng người tới, thăm dò hỏi: "Có tốn nhiều tiền không? Chuyện bồi thường dân sự."
Vẻ uể oải trên mặt Cận Triêu dần dần biến mất: "Sao em biết được chuyện này?"
Khương Mộ cắn môi, nhưng cuối cùng cũng không nói ra là do Khương Nghênh Hàn nói cho cô biết, cô sợ anh sẽ nhớ tới chuyện cũ.
Nhưng Cận Triêu đã trả lời thay cô: “Mẹ em nói à?”
Khương Mộ cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Mẹ nói sau khi bán nhà sẽ để lại cho em một ít tiền, em sẽ nói chuyện với mẹ, xin mẹ chia cho em một phần trước.”
Cận Triêu không nói gì, không khí xung quanh hai người dần dần lạnh đi, Khương Mộ lặng lẽ ngước mắt nhìn anh, liền nhìn thấy trong mắt anh phủ một tầng sương giá có thể đẩy lùi người khác ngàn dặm.
Cô chỉ không muốn Cận Triêu làm những việc nguy hiểm đó, cô muốn giúp anh giải quyết khoản nợ càng sớm càng tốt, nhưng cô nhận ra rằng Cận Triêu sẽ không nhận tiền của Khương Nghênh Hàn, khi đó mẹ cô chỉ khoanh tay đứng nhìn, lòng tự trọng của anh mạnh mẽ như vậy, hiện tại làm sao có thể để cho cô mở miệng với mẹ được chứ.
Khương Mộ gấp đến độ hốc mắt cũng trở nên đỏ lên: "Em không nói nữa."
Cận Triêu thở dài, nửa cúi người nói với cô: “Không phải chuyện tiền bạc.”
Khương Mộ khó hiểu nhìn anh: "Vậy thì là chuyện gì?"
Cận Triêu chỉ giơ tay xoa đầu cô rồi nói với cô: “Gần hai giờ rồi, em không muốn đi ngủ sao?”
"Nói thật với anh, em vừa ngủ đến tối nên bây giờ không cảm thấy buồn ngủ chút nào. Anh buồn ngủ à? Em ngủ với anh được không?"
Lời vừa nói ra, cả hai người bọn họ đều sửng sốt một lúc, cô đột nhiên đứng dậy giải thích: "Không, không, ý em là anh ngủ phần anh, còn em thì chỉ... ngồi cạnh anh thôi."
Cận Triêu nhướng mi: “Ngồi?”
Khương Mộ lúng túng dựa vào bàn, Cận Triêu chậm rãi đứng dậy và nói với cô: “Vậy em ngồi xuống ở đây đi, anh đi tắm một lát.”
Nói xong anh liền bước vào phòng tắm, một lúc sau, Khương Mộ liền nghe thấy tiếng nước chảy, cô sờ lên mặt mình có chút nóng, ngay cả điện thoại cũng không dám cầm lên nhìn, cô thật sự ngồi yên ở đó hơn mười phút.
Tiếng nước ngừng lại, trong phòng vang lên tiếng bước chân của Cận Triêu, Khương Mộ đứng dậy vén rèm ở cửa phòng, trong phòng rất ấm áp, Cận Triêu chỉ mặc áo ngắn tay và quay lưng về phía Khương Mộ cầm lấy máy sấy tóc đang để trên giá, một góc áo thun được vén lên theo hành động sấy tóc của anh, đôi mắt Khương Mộ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào vòng eo săn chắc lộ ra cảm giác nam tính mạnh mẽ của anh, toàn thân bỗng cảm thấy trở nên căng cứng.
Trước đây Tam Lại từng nói với cô rằng hồi học trung học có rất nhiều cô gái thích nhìn trộm vòng eo của Cận Triêu khi anh đứng lau cửa sổ, khi đó cô không nhận ra vòng eo của anh có gì đẹp đến vậy, giờ phút này cô vẫn chưa nhận ra, nhưng không hiểu sao cô vẫn không thể dời tầm mắt khỏi nó.
Cận Triêu cầm máy sấy tóc lên cắm điện, khóe mắt anh liếc nhìn cô, thấy cô cứ ngốc nghếch đứng ở cửa, anh xoay máy sấy thổi hơi nóng vào người cô, sau đó cúi đầu vừa sấy tóc vừa hỏi cô: “Em đang nhìn gì vậy?"
Khương Mộ đương nhiên sẽ không nói cho anh biết cô đang nhìn lén thắt lưng của anh, vì vậy ánh mắt cô nhanh chóng đảo tới trên kệ rồi nói: "Xem sach anh thường đọc"
"Thú vị không?"
"...Không."
"..."
Cận Triêu sấy tóc xong liền quay đầu nhìn cô, anh cảm thấy không thể cứ ở đây mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau mãi được, vậy nên anh im lặng một lát rồi nói: “Anh đưa em về.”
Cận Triêu mặc lại áo khoác, anh cầm chìa khóa xe lên, Khương Mộ chỉ có thể theo anh đến sân nhà kho, hình như chỉ có ban đêm Cận Triêu mới lái chiếc xe màu đen này ra ngoài, ban ngày cô đều không thấy nó nhúc nhích. Khương Mộ không hiểu về xe, nhưng cô đã nhìn thấy tốc độ của chiếc xe này và biết đây là cần câu cơm của anh nên anh cực kì nâng niu nó.
Sau khi lên xe, Khương Mộ liền hỏi: “Quy tắc của cuộc thi giật đồ ngày hôm đó của các anh là ai lấy được túi đồ trước sẽ thắng à?”
Cận Triêu lái xe qua con phố yên tĩnh và đáp một tiếng ngắn gọn.
Khương Mộ lại hỏi: “Bình thường ai sẽ là người đưa tiền?”
“Ai khởi xướng thi đấu thì đưa.”
“Vậy là các người có một tổ chức lớn luôn sao?”
Cận Triêu không trả lời.
Khương Mộ lại hỏi: “Lần nào anh cũng chơi như vậy sao?”
“Không hẳn, loại trò đùa này không nhiều lắm, những khi mấy phú nhị đại nhàn rỗi không có việc gì làm cũng sẽ chơi một hai trận.”
Khương Mộ kinh ngạc: "Trò đùa? Vậy nếu không đùa thì thành cái dạng gì? Bình thường các người thành lập liên hệ ra sao?"
Cận Triêu liếc cô một cái, sau đó anh quay mặt đi rồi nói: “Em dám hỏi thật à?”
Khương Mộ quay đầu nhìn anh, yên lặng nghe anh nói tiếp: “Sở dĩ ngày đó anh nói em là bạn gái của anh là vì đó là cách giải thích hợp lý duy nhất. Bọn họ đều biết em gái của anh chỉ mới học lớp hai, đột nhiên lại nhảy ra thêm một đứa em gái lớn như vậy, bọn họ nhất định sẽ sinh nghi. Liên minh này đâu phải mới tồn tại ngày một ngày hai, bọn họ có rất nhiều cách để kiểm soát rủi ro. Bất cứ khi nào có người ngoài xuất hiện, người nọ đều rất dễ dàng thành mục tiêu của bọn họ. Cho nên lúc đó anh chỉ có thể nói như vậy, khiến bọn họ nghĩ rằng em là người phụ nữ của anh thì mới có thể xua tan sự nghi ngờ của bọn họ. Những chuyện khác em biết càng ít thì càng tốt."
Khương Mộ vừa nghĩ đến liền cảm thấy sợ hãi, cô nhớ tới cái APP kỹ thuật số trên điện thoại di động của Cận Triêu, bọn họ không liên lạc với nhau qua WeChat hay email nên cái APP này rất đáng ngờ, có thể đó cũng là một cách để tránh né rủi ro như Cận Triêu đã nói.
Lần trước xảy ra sự cố Tia chớp, Đại Quang nói rằng Cận Triêu đã động đến lợi ích của liên minh, cái gọi là liên minh chẳng lẽ là tổ chức ngầm này sao? Cận Triêu rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy?
Hết thảy đều giống như một mạng lưới dày đặc, trong mắt Khương Mộ cảm thấy chuyện này vừa nguy hiểm lại vừa đáng sợ, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của cô, Cận Triêu cười nói: “Anh chỉ đi kiếm tiền, sau khi kiếm tiền xong thì rời đi, cũng đâu phải là đi giết người, sao vẻ mặt em căng thẳng dữ vậy? "
Khương Mộ lo lắng hỏi: “Liệu chuyện này có tiếp tục mãi không? Hay là chờ trả xong tiền lại…”
"Nhiều nhất là nửa năm."
“Nửa năm nữa là đã có thể trả hết tiền sao?”
Vẻ mặt Cận Triêu rất thản nhiên: “Chắc chắn rồi.”
Đây là câu trả lời trực tiếp đầu tiên Cận Triêu đưa ra cho cô kể từ ngày hôm đó Khương Mộ tranh cãi với anh về vấn đề này, anh hứa hẹn với cô kỳ hạn nửa năm, lúc này Khương Mộ mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cận Triêu liếc nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của cô, ánh mắt anh dần trở nên thâm trầm và không nói nhiều lời nữa
Khương Mộ chưa từng nhìn thấy cảnh tuyết rơi lúc rạng sáng, lúc này trên đường không có một bóng người, xe của Cận Triêu chạy không nhanh, cô lấy điện thoại di động ra chụp vài tấm ảnh.
Ở Tô Châu cũng có tuyết, nhưng không phải năm nào cũng có tuyết, cho dù thỉnh thoảng có tuyết thì tuyết trên đường phố cũng đã được dọn sạch vào ngày hôm sau, đến buổi chiều thì đã gần như tan hết.
Vì thế Khương Mộ cảm thấy rất hưng phấn mỗi khi có tuyết rơi, đặc biệt là ở Đồng Cương, nơi này tuyết rơi dày đến mức khiến người ta nhịn không được muốn giẫm lên.
Cô nhớ hồi nhỏ mỗi khi có tuyết rơi, cô và Cận Triêu Chân thường sáng sớm ra ngoài tìm tuyết chưa có người giẫm lên, nếu ra ngoài muộn, tuyết sạch sẽ ở tầng dưới sẽ bị những đứa trẻ khác giẫm nát, Khương Mộ sẽ luôn cảm thấy thất vọng.
Xe chạy tới một quảng trường trống trải, cô đưa mắt nhìn quanh, nơi đây là một vùng tuyết trắng mênh mông, nếu ngày xưa bọn họ có thể tìm được một mảng tuyết như vậy thì đối với bọn họ mà nói nó rất quý giá, Khương Mộ khao khát nhìn nó, cô liền xoay người lại và nói với Cận Triêu: "Anh có thể dừng lại được không? Em muốn xuống chơi một lát."
Cận Triêu chậm rãi đậu xe bên đường, anh không quên nhắc nhở cô: “Bên ngoài lạnh lắm.”
"Chỉ một lúc thôi."
Cận Triêu thấy cô chuẩn bị di chuyển và biết cô muốn làm gì nên chỉ có thể cùng cô xuống xe.
Tuyết đã rơi dày đến mắt cá chân Khương Mộ, cô vừa xuống xe liền chạy về phía khoảng không trước mắt, Cận Triêu từ phía sau hét lên với cô: "Đừng chạy, em bị ngã chưa đủ sao?"
Khương Mộ cũng không để ý tới lời nói của anh, cô quay người đối mặt với Cận Triêu rồi nói: "Chờ em một lát, lát nữa em giẫm lên tuyết một cái, anh chụp giúp em một tấm, em muốn ghi lại bức hình đầu tiên của năm mới."
Cận Triêu không hiểu tại sao cô gái này lại kiên trì chụp ảnh như vậy nhưng anh vẫn kiên nhẫn đợi cô.
Vì vậy, trong lúc Khương Mộ đang giẫm mạnh trên tuyết, Cận Triêu đứng dưới ngọn đèn đường bên cạnh quảng trường châm một điếu thuốc, sống ở Đồng Cương nhiều năm như vậy, mùa đông nào cũng có tuyết rơi dày đặc, có khi tuyết còn rơi nhiều ngày liền, và anh cũng không còn cảm giác mới mẻ đối với tuyết như khi còn lúc nhỏ, cũng mất đi hứng thú với những thú vui của tuổi trẻ, nhưng anh vẫn đứng trong trời đông giá rét nhìn bóng dáng hưng phấn của cô gái kia và kiên nhẫn cùng cô chịu lạnh.
Khương Mộ chậm rãi giẫm lên tuyết tạo thành hình trái tim, cô đứng ở đỉnh trái tim, sau đó ngẩng đầu nhìn Cận Triêu, cả người anh như được bao phủ bởi vầng sáng từ ánh sáng phản chiếu từ ánh đèn đường, từng làn khói bốc lên từ đầu ngón tay anh, cũng may anh vẫn còn ở đây.
Nụ cười trên mặt Khương Mộ sáng ngời đến mức không gì trên thế giới này có thể sánh bằng, cô giơ hai tay lên đỉnh đầu tạo thành hình trái tim hướng về phía Cận Triêu, anh dần kẹp chặt điếu thuốc trên tay, một giây tiếp theo, anh nghe thấy tiếng cười khúc khích của Khương Mộ và tiếng cô hét lên với anh: “Em tạo dáng rồi, anh chụp ảnh đi.”
Điếu thuốc anh kẹp trong tay dần dần buông lỏng...