Ở Đồng Cương không có nhiều danh lam thắng cảnh, chùa Vụ Ẩn là một trong số ít các địa điểm nổi tiếng ở nơi này, khi xe buýt đi ngang qua lối vào của ngôi chùa, Cận Triêu chạm vào vai Khương Mộ, cô quay đầu lại liền nhìn thấy một tòa tháp cao phủ đầy tuyết trắng, phía sau tháp là một ngọn núi mơ hồ ẩn hiện giữa làn sương mù, tựa như một chốn bồng lai tiên cảnh, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy những âm thanh trầm thấp truyền đến từ phía xa.
Cô quay lại và hỏi anh: “Đó là âm thanh gì vậy?”
Cận Triêu nói với cô: “Tiếng chuông, ngày đầu năm mới sẽ có nhiều người đến chùa rung chuông để cầu phúc.”
Cho đến khi xe buýt rời đi cô vẫn còn có thể nghe thấy tiếng chuông vang vọng, làm cho mọi người cảm thấy yên bình đến lạ.
Khi bọn họ đến bệnh viện thú cưng, trước cửa có treo hai chiếc đèn lồng đỏ và còn có những câu đối Tết vui nhộn, nhưng trong bệnh viện chỉ có một cô gái trẻ đang trực.
Khả năng hồi phục của Tia Chớp còn tốt hơn bọn họ tưởng tượng, có lẽ là do hai ngày qua bọn họ không đến thăm nó nên hôm nay cậu bé tỏ ra rất phấn khích khi được gặp lại họ, nó vui mừng đến nỗi thậm chí còn ngồi dậy cố kéo lê cái chân gãy và chĩa thẳng mũi ra ngoài và còn không ngừng vẫy đuôi, nếu như không phải còn đang ở trong lồng thì chắc hẳn nó sẽ vào lòng Khương Mộ ngay lập tức.
Khương Mộ không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đáng thương của nó nữa, cô quay người kéo kéo ống tay áo Cận Triêu rồi nhẹ giọng nói: “Anh ơi, để Tia Chớp ở đây đón năm mới thật tội quá.”
Tia Chớp giống như có thể nghe hiểu được Khương Mộ nói gì, nó cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Cận Triêu với ánh mắt mong đợi, một người và một chó đều nhìn anh với ánh mắt ngấn nước, anh đành phải đi sang một bên gọi bác sĩ của Tia Chớp, cũng không biết anh và bác sĩ nói gì, sau khi nói điện thoại khoảng mười phút, Cận Triêu cũng cúp điện thoại, anh quay đầu lại nhìn cô, trong mắt Khương Mộ hiện lên vẻ mong đợi.
Ánh nắng chiều ấm áp chiếu lên lưng Cận Triêu, anh nói với cô: “Đón Tia Chớp xuất viện.”
"Wow!" Khương Mộ kích động giơ tay lên, cô nhìn Tia Chớp và nói: "Chúng ta có thể về nhà rồi!"
Tia chớp dường như cũng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Khương Mộ, nó điên cuồng vẫy đuôi rồi sủa hai tiếng như đang đáp lại cô.
Vì vậy Cận Triêu nhanh chóng đến gặp y tá trực ban để bàn giao, anh hỏi rõ ràng về cách uống và tần suất dùng của từng loại thuốc, sau khi xác định xong thời gian tái khám và hoàn tất các thủ tục khác, bọn họ liền mạng theo cái lồng lớn có Tia Chớp trong đó trở lại gara ô tô.
Sau khi đến môi trường quen thuộc, Tia Chớp hiển nhiên thoải mái hơn, nó muốn ra khỏi lồng, nhưng chân vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn nên cử động còn hơi khó khăn.
Cận Triêu trải cho nó một tấm đệm mềm mại, sau đó anh bế thân thể to lớn của nó nhẹ nhàng đặt lên đệm, Khương Mộ ngồi xổm xuống cầm túi thuốc muốn đút cho nó uống thuốc,nhưng Tia chớp vừa nhìn thấy túi thuốc liền trốn đi, nó không chịu phối hợp, dường như nó rất sợ uống thuốc.
Khương Mộ bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Cận Triêu, anh cầm túi thuốc ngồi trên đệm, ôm cái đầu to của Tia Chớp trong tay, Khương Mộ ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh nhìn bọn họ.
Cận Triêu kiên nhẫn đút thuốc cho Tia Chớp hết muỗng này đến muỗng khác, vầng sáng trên đỉnh đầu từng vòng từng vòng rơi vào chỗ xoáy tóc của anh, làm cho cả người anh thoạt nhìn thập phần dịu dàng.
Khi còn bé cô cũng như vậy, cô cũng sợ uống thuốc và sợ đắng, vừa sinh bệnh liền khóc rống, việc dỗ cô uống thuốc còn khó hơn lên cả lên trời, vừa đút được cho cô một muỗng thuốc là cả người Khương Nghênh Hàn đã đổ đầy mồ hôi, Cận Triêu liền lừa cô rằng sau khi uống thuốc xong có thể trở thành một siêu nhân với sức lực vô hạn, vì để chứng minh cho cô xem, anh cũng tự mình uống một muỗng thuốc rồi tự nhấc một rương đựng đồ lên trước mặt cô.
Cô thấy vậy liền tin ngay, sau khi uống thuốc xong cô cũng muốn bê thử cái rương giống như anh, Cận Triêu đã lén lấy hết đồ trong trương ra rồi mới đưa cho cô.
Anh cứ như vậy lừa cô nhiều năm, cũng cùng cô uống thuốc đắng nghét nhiều năm, nhưng nào có ai thích uống thuốc đắng đâu chứ, ngay cả Tia Chớp cũng không thích, Khương Mộ nhìn hình dáng Cận Triêu đang dịu dàng cúi đầu đút thuốc, trong lòng cô bỗng dâng lên một thứ cảm xúc khó tả.
Cận Triêu thành công đút thuốc cho Tia Chớp, Tia Chớp sau khi uống thuốc xong lại nằm sấp xuống, anh liền đứng dậy thu dọn đồ đạc, Khương Mộ cũng đi theo anh, anh vào phòng nghỉ bắt đầu phân loại thuốc, còn cẩn thận dán nhãn mác lên, dán kỹ từng cái một rồi đem đặt ở trên giá, Khương Mộ nâng má ngồi ở bên cạnh anh, anh đi lấy nước đun chút nước sôi cho Tia Chớp uống, Khương Mộ cũng túm lấy góc áo của anh đòi đi theo, sau khi anh trở về phòng nghỉ cắm điện cho ấm nước, cuối cùng anh cũng quay đầu nhìn cô và nói: "Ngày mai nếu em cũng tới đây thì mang theo bài tập đến luôn đi, ngày mai anh cũng đang rảnh, có thể giảng bài cho em.”
Khương Mộ lập tức co rúm người lại, sau đó cũng không dám đi theo anh nữa.
Cận Triêu ra ngoài sân sau làm mấy món ăn, bên ngoài trời đang lạnh nên anh không cho Khương Mộ đi theo, cô đành phải cởi giày, nằm ở cửa sổ nhìn anh.
Cận Triêu vừa ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy dáng vẻ thèm ăn của cô, giống hệt như khi cô còn nhỏ, sau khi đi học về cô sẽ luôn đứng đợi ở cửa bếp, có lúc cô quá tham ăn còn lén ăn một miếng thịt, cũng không biết Khương Nghênh Hàn đã đánh vào tay cô bao nhiêu lần.
Anh cúi đầu nhặt một miếng ức bò đưa tới cửa sổ, Khương Mộ mở cửa sổ thò đầu ra, Cận Triêu đút miếng ức bò vào miệng cô.
Cô cắn một miếng, mùi vị thơm ngon ngọt ngào nhanh chóng tan chảy trong miệng, vị giác trong nháy mắt liền được mở ra, sau đó Cận Triêu lại đóng cửa sổ ngắn cách cô ở bên trong, Khương Mộ giơ ngón tay cái lên cho anh, khóe môi cô còn hơi nhếch lên, đợi đến khi cô quay người lại lần nữa thì các món ăn cũng đã được dọn lên xong xuôi.
Khương Mộ vội vàng xuống giường rồi mang giày đi ra ngoài.
Cận Triêu đã chuyển bàn gấp đến phòng bảo trì, Khương Mộ liền kéo hai chiếc ghế trong phòng khách tới và còn đặt đối diện nhau.
Tuy chỉ có bốn món, không bằng bữa cơm năm mới của những người khác nhưng đối với Khương Mộ thì nhiêu đây món ăn cũng đã rất phong phú rồi, có đủ cả thịt, cá và bánh mật đường mà cô yêu thích nhất, mấy năm nay cô không được ăn qua bánh mật đường.. chỉ có vào dịp Tết thì Khương Nghênh Hàn mới làm cho cô ăn.
Bánh được cắt thành từng miếng dài rồi đem đi chiên, ngoài giòn trong mềm, siêu ngon, nhưng mỗi lần Khương Nghênh Hàn đều không cho cô ăn nhiều vì nó sẽ gây khó tiêu.
Cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng nhiều năm sau, ở phương Bắc xa xôi, vào một ngày Tết lạnh giá, cô còn có thể nếm được hương vị quê nhà.
Cô ngẩng đầu hỏi Cận Triêu: "Sao an lại làm cái này?"
Trên mặt Cận Triêu lộ ra nụ cười nhàn nhạt, anh mở lon đồ uống giúp cô, chính mình cũng cầm một lon bia lên, sau đó cũng không trả lời vấn đề này của cô.
Khương Mộ ăn hết miếng này đến miếng khác, Cận Triêu thay đổi vị trí của món cá và bánh mật rồi nói với cô: “Ăn nhiêu đó là đủ rồi, không thể ăn nó thay bữa chính được.”
Cận Triêu cúi đầu bóp chặt lon bia trong tay rồi im lặng uống một ngụm, Khương Mộ dường như cũng ý thức được điều gì đó, trong lòng cô đột nhiên thắt lại, sau đó thấp giọng nói: "Thật ra mẹ vẫn chưa ném cái xe điều khiển đó..."
Đó là một chiếc xe điều khiển do Cận Triêu tự tay làm khi anh mới học lớp 4. Anh còn chế tạo cho nó một chiếc vỏ rất đẹp. Năm đó vào ngày lễ của mẹ anh đã điều khiển chiếc xe đó đến bên chân của Khương Nghênh Hàn, nào ngờ Khương Nghênh Hàn không để ý một cước dẫm hỏng, sau khi nhặt thứ kia lên bà ấy còn la mắng anh một trận, bảo anh không được chơi thứ này trong nhà, lỡ như đụng trúng ai thì sao?
Còn Khương Mộ thì đưa cho Khương Nghênh Hàn một tấm thiệp chúc mừng mà cô giáo mẫu giáo đã hướng dẫn bọn họ làm, mẹ cô khen ngợi cô làm rất tốt rồi còn dán tấm thiệp chúc mừng do cô làm lên tường trong phòng khách, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ tổn thương trong ánh mắt của anh trai cô, nhưng lúc đó cô vẫn chưa hiểu rõ nhiều chuyện như bây giờ.
Sau đó, Cận Triêu đã khôi phục lại thiết bị bị hỏng, ngay cả khi anh và Cận Cường rời khỏi Tô Châu, anh cũng không kịp mang nó đi, ngay cả Khương Mộ cũng nghĩ rằng món đồ đó đã không còn nữa cho đến khi bọn họ đang thu dọn đồ đạc để dọn sang nhà mới, trong lúc dọn dẹp Khương Mộ tình cờ nhìn thấy món đồ đó trong hộp, cô liền lấy ra hỏi mẹ, Khương Nghênh Hàn nhìn chằm chằm vật đó hồi lâu rồi nói với cô: "Ném nó đi."
Nhưng Khương Mộ lại không có vứt đi, thay vào đó cô còn lén lút nhặt nó lại.
Nhưng chuyện này cô không nói cho Cận Triêu biết, cô không biết nói ra lời này có mang lại an ủi gì cho Cận Triêu hay không, anh chỉ im lặng nghe mà cũng không biểu lộ gì.
Khương Mộ giơ đồ uống lên nói với anh: "Anh, chúc cho mọi điều tốt đẹp đều đến với anh, chúc anh cả năm bình an.”
Cận Triêu cũng bưng bia lên nhẹ nhàng chạm vào đồ uống của cô, Khương Mộ hỏi: “Anh không định nói gì với em sao?”
Trong đôi mắt đen láy của Cận Triêu lóe lên một tia sáng nhàn nhạt, anh chậm rãi nhìn cô rồi nói: “Chúc em học tập thành công, tiền đồ sáng lạn.”
Đèn lớn trong phòng bảo trì vẫn chưa bật, chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, cô và Cận Triêu ngồi đối diện nhau, Tia Chớp thì lặng lẽ nằm bên cạnh bọn họ, thỉnh thoảng lại vẫy đuôi hai lần và ngẩng đầu ngó ra ngoài, đối với Khương Mộ mà nói đây là một cái Tết đặc biệt nhất, một năm mới giữa cô, Cận Triêu và Tia Chớp.
Tuy hoàn cảnh đơn giản, cô thì chẳng có gì, anh thì nợ nần chồng chất, Tia Chớp thì mình đầy thương tích nhưng anh vẫn cố gắng hết sức để che chở cho cô và Tia Chớp.
Mặc dù không có ánh nến, và mặc dù sau này Khương Mộ có thể du hành khắp núi sông để nếm thử vô số báu vật trần thế, nhưng đêm nay là trải nghiệm lãng mạn duy nhất của cô đối với bốn từ “Bữa tối dưới ánh nến" mà người ta hay nhắc đến này.
Sai khi ăn tối xong, Khương Mộ đề nghị nhận nhiệm vụ rửa bát, Cận Triêu nhìn đôi bàn tay trắng nõn mềm mại của cô, anh không nỡ để cô lạnh cóng nên bảo cô qua bên cạnh đứng đợi, cô thật sự đứng bên cạnh anh, anh rửa bát, còn cô thì lấy khăn lau khô rồi cất đi, khóe mắt Cận Triêu liếc nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, mặc dù chỉ có cô ở bên cạnh nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy cái Tết này vô cùng náo nhiệt.
Anh đặt chiếc đĩa cuối cùng đi, sau đó anh quay lại lau tay rồi hỏi cô: “Em có muốn đi rung chuông không?”
Trên mặt Khương Mộ lộ ra nụ cười: "Ở chùa Vụ Ẩn à? Bây giờ đi luôn sao?"
Cận Triêu đi vào trong: "Sao lại không thể? Ban đêm còn lên đèn, có rất nhiều người đi."
Khương Mộ lập tức cảm thấy hưng phấn, cô hào hứng vây quanh Cận Triêu, dáng vẻ vui vẻ không ngừng, còn không ngừng thúc giục anh nhanh lên, Cận Triêu cho Tia Chớp uống nước, sau đó còn vỗ vỗ hai cái lên đầu nó như để an ủi rồi mới đứng dậy mặc áo khoác vào.
Khương Mộ cũng cúi đầu xoa xoa đầu Tia Chớp, cô nói với nó: “Ngoan ngoãn ở nhà nhé.”
Tia Chớp chỉ “Hừ” một tiếng rồi lại nằm xuống.
Tuy nhiên, vừa rời khỏi gara ô tô, bọn họ tình cờ đụng mặt Tam Lại vừa từ nhà họ hàng trở về, anh ta mặc một chiếc áo khoác lông chồn màu đen lòe loẹt và quàng khăn cashmere màu đỏ sẫm, chắc là vừa cắt tóc xong cảm thấy đầu mình lạnh lẽo nên anh ta còn đội thêm một cái mũ lông có viền, nhìn thấy anh ta bước xuống xe, Khương Mộ đột nhiên có cảm giác anh ta như vừa bị Hứa Văn Cường nhập vào người.
Tam Lại cũng nhìn thấy bọn họ chuẩn bị ra ngoài nên liền nhiệt tình hỏi bọn họ đang định đi đâu, sau khi nghe nói bọn họ dự định đến chùa Vụ Ẩn để rung chuông, anh ta cũng muốn đi theo bọn họ, thậm chí còn tình nguyện làm tài xế.
Đồng Cương không có nơi nào để đi ăn mừng năm mới nên sau bữa tối có rất nhiều người đến chùa Vụ Ẩn, còn chưa đến nơi xe cộ đã xếp hàng một hàng dài. Trên xe của Tam Lại đang bật các bài hát nào là "New Year"s Ode", "Blissful”và các ca khúc sôi động để chúc mừng năm mới làm cho Cận Triêu nhức đầu nên liền bảo anh ta tắt đi Tam Lại thản nhiên từ chối, anh ta không những không tắt mà còn cố tình hát theo, Khương Mộ ngồi ở hàng ghế sau bật cười không ngừng, Tam Lại hát đến cao trào liền quay đầu lại chỉ vào Khương Mộ bảo cô hát tiếp, Khương Mộ cũng không hề ngại ngùng liền hát theo, bộ dáng ầm ĩ này của hai người làm cho Cận Triêu nhất thời cũng không biết phải làm gì, ít nhất cũng có thể giúp giải trí trong giây phút chờ kẹt xe.
Thật vất vả mới vào được bãi đỗ xe, Cận Triêu dùng điện thoại di động mua xong ba tấm vé vào cửa, không ngờ khi đi tới chỗ soát vé còn phải xếp hàng, nhìn hàng người xếp hàng cũng dài không kém cạnh hồi nãy, tất cả mọi người đều dẫn theo theo gia đình hoặc là đến cùng bạn bè, bọn họ sẽ thay phiên nhau xếp hàng, ai vừa vào được là lập tức kéo theo một đội ngũ ùa vào như ong vỡ tổ.
Khương Mộ có vóc dáng nhỏ nhắn, đứng chen chúc giữa nhiều người như vậy nên cô không thể nhìn thấy gì cả, Cận Triêu nhường cô sang bên trái, còn Tam Lại cũng tự giác đứng sang bên kia Khương Mộ, Khương Mộ được bọn họ bảo vệ ở chính giữa, mãi cho đến khi tiến vào cửa cô vẫn chưa bị người nào đụng trúng.
Vừa bước vào sẽ thấy một lối đi rất thông thoáng rợp bóng đèn lồng đủ loại hình dáng, xung quanh còn có rất nhiều người tụ tập để chụp ảnh, nhưng mặc dù có nhiều người như vậy thì tỷ lệ mọi người quay đầu lại nhìn ba người bọn họ vẫn cao đến lạ thường.
Cách ăn mặc phóng khoáng và sành điệu của Tam Lại tạo nên sự tương phản rất rõ rệt với vẻ ngoài tuấn tú của Cận Triêu, ngoài ra, ở giữa bọn họ còn có một cô gái có nhan sắc kiều diễm động lòng người, diện mạo của ba người này trong nháy mắt liền trở thành một khung cảnh tuyệt đẹp.
Khương Mộ và Cận Triêu ngược lại không phát hiện ra điều gì, còn đang thương lượng nên đi dạo trước hay đến gõ chuông trước, nhưng Tam Lại đã cảm nhận được vô số ánh mắt đang hướng về bọn họ, anh ta cảm thấy vô cùng tự hào nói với bọn họ: "Với diện mạo ưu tú của ba người chúng ta không lập thành một nhóm cũng đáng tiếc, tôi cũng đã suy nghĩ tên luôn rồi, gọi là Đồng Nhân Tam nhé, hai người nghe có thuận tay hay không?”
Cận Triêu và Khương Mộ im lặng nhìn anh ta một cái, sau đó theo bản năng liền đi cách xa anh ta, không muốn thừa nhận mình cùng một nhóm với anh ta.
Sau đó ba người bọn họ dự định đi thắp nhang bái Phật trước, kết quả sau khi vừa đi vào gian phòng thắp nhang, Tam Lại giống như một con sư tử xù lông, anh ta quát lớn với mấy người cầm nhang đang đứng trong gian phòng: "Các người cầm nhang chú ý một chút coi, xém tí nữa là cháy lên hết mũ lông của tôi rồi.”
Lời nói của anh ta hấp dẫn vô số người qua đường nhìn về phía anh ta, bọn họ chưa từng thấy ai đội mũ lông vào thắp nhang, nên ai nấy đều không khỏi cảm thấy kỳ quái, sau đó bọn họ cũng đều tự động tránh xa anh ta ra, anh ta tự hào quay sang nói với Khương Mộ: “Em xem, làm như vậy sẽ không còn ai chen chúc với chúng ta nữa, bọn họ là đang sợ bị bồi thường tiền đấy.”
Khương Mộ cũng nhanh chóng đứng cách xa Tam Lại, cô vội vàng chuyển nén nhang sang tay kia: “Em cũng sợ bị mất tiền.”
Tam Lại hất cằm: "Sao anh có thể bắt em bồi thường được chứ, có chuyện thì anh sẽ đến tìm anh em trước tiên."
Cận Triêu nói với anh ta một chữ: "Cút."
Khương Mộ bắt chước Tam Lại và Cận Triêu cúi đầu bái bốn phương, cô lén mở một mắt, nhìn thấy Cận Triêu đang dán chặt vào lư hương, cô lại nhìn sang Tam Lại, anh ta cũng nhắm mắt lại, trong miệng còn đang lẩm bẩm điều gì đó, sau khi Tam Lại nói thầm xong liền nhìn thấy Khương Mộ đang nhìn anh, anh ta liền nói với cô: "Đừng chỉ bái lạy không, em còn phải cầu nguyện, đem nguyện vọng của mình nói ra thì thần linh mới biết để phù hộ."
Khương Mộ cũng giơ nhang để lên đỉnh đầu, cô yên lặng niệm một đống nguyện vọng, chỉ có điều tâm nguyện của cô thật sự quá nhiều, chờ khi cô mở mắt ra thì Cận Triêu và Tam Lại đã đứng bên cạnh chờ cô một hồi lâu, cô nhanh chóng đi tới cắm nén nhang vào trong lư hương rồi đi tới chỗ bọn họ.
Sau đó bọn họ đi vào chính điện, Cận Triêu đưa cho cô một nắm đồng xu bảo cô tự mình đi cúng dường, Khương Mộ phát hiện trong chính điện có rất nhiều tượng thần, trước mỗi bức tượng đều có đệm quỳ. Tam Lại vừa bước vào liền đi thẳng tới tượng Thần Tài, đây cũng là nơi có đông người xếp hàng quỳ xuống bái lạy nhất, sau khi bái lạy xong mọi người đều sẽ ném một đồng xu vào hòm công đức.
Khương Mộ không có hiểu biết về các tượng thần lắm, nếu vậy thì cô quỳ xuống bái lạy tất cả các tượng ở đây, khi Cận Triêu và Tam Lại tìm thấy cô, cô đang thành kính quỳ trước tượng của Nguyệt Lão, cả người cô như được bao phủ trong một vầng sáng nhàn nhạt, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt trầm tĩnh hiền lành có vẻ cố chấp khiến người ta nín thở không nỡ quấy rầy.
Sau khi mở mắt, cô nhét một nắm tiền lẻ vào hòm công đức, khi đứng dậy, cô nhìn thấy Cận Triêu và Tam Lại đang đứng cách đó không xa nhìn chằm vào cô, thấy cô cuối cùng cũng cúi đầu bái lạy, Tam Lại không khỏi bật cười: “Này, tâm sự với Nguyệt lão lâu vậy sao? Đúng là nhìn không ra Mộ Mộ nhà chúng ta còn có tâm tư này đấy?”
Sắc mặt Khương Mộ lập tức trở nên đỏ bừng, ánh mắt cô vội vàng lướt qua trên mặt Cận Triêu, sau đó lại bắt gặp được vẻ mặt trêu chọc của Tam Lại, cô “tức giận” nói: "Anh đừng nói lung tung, em làm gì có chuyện gì chứ?"
Sau đó cô nhanh chóng đi lướt qua bọn họ, làm bộ như không có việc gì, ánh mắt còn len lén liếc nhìn khuôn mặt của Cận Triêu một cái, khóe miệng anh lộ ra một nụ cười không rõ hàm ý, Khương Mộ không biết nụ cười của anh có cùng ý nghĩa với nụ cười của Tam Lại hay không, chỉ cảm thấy trái tim mình đêm nay như có một ngọn lửa đang làm ấm lên.