Đường Sắt Đôi - Thời Cửu Viễn

Chương 45



Tam Lại đi vòng quanh bãi đỗ xe mấy lần cũng không tìm thấy Cận Triêu và Khương Mộ, anh ta nghĩ đến việc leo lên một cọc xi măng gần đó nhìn về phía xa để tìm xem bọn họ đang ở đâu thì nào ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng không thể chịu nổi này.

Ông chủ Vạn nheo mắt nhìn chàng trai trẻ ăn mặc kỳ lạ này hồi lâu, nếu không phải dưới chân anh ta là một cọc xi măng lớn trụi lủi, với cách ăn mặc khoa trương này của anh ta rất dễ làm cho người ta có suy nghĩ anh ta là diễn viên của một đoàn phim hay đoàn kịch nào đó, bằng không làm gì có người bình thường nào ăn mặc như vậy và lại leo lên đó đứng làm gì?

Nhưng một lúc sau, ông chủ Vạn liền nhận ra được chàng trai trẻ này, ông ta thân thiện cười nói: "Thì ra cậu là con trai của Lão Lại. Mấy năm trước tôi và ba cậu còn uống rượu cùng nhau, sao mấy năm nay rất ít thấy cậu về nhà?"

Tam Lại nghe thấy nhắc đến ba mình liền tức giận, anh ta ném chiếc khăn quàng cổ ra sau lưng và nói với ông chủ Vạn: “Lần sau nếu ông có đi uống rượu với ông ấy thì nhờ chuyển lời kêu ông ấy trả tiền cho tôi.”

"..." Mọi người nhìn nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Ông chủ Vạn ung dung nói: “Tiểu Lại, bố con và chú không phải mới là bạn bè ngày một hai ngày, chuyện của chú và Tửu, tốt nhất con đừng nên dính líu vào.”

Tam Lại vén góc quần lên để lộ đôi giày da cao cấp mới sáng bóng, sau đó nói: “Tục ngữ có câu Trường Giang sóng sau xô sóng trước, nếu thế hệ sau tốt hơn thế hệ trước thì chúng ta phải nên mừng chứ, với lại ông cũng vừa nói ông và ba tôi là bạn tốt của nhau, vậy nên tôi càng phải nhúng tay vào chuyện này.”

Ông chủ Vạn cau mày, chàng trai trẻ này cứ nói những điều khó hiểu và phi logic, cuối cùng ông ta cũng hiểu được biểu cảm không nói nên lời trên khuôn mặt ông bạn già của mình khi nhắc đến con trai mình.

Ông chủ Vạn ngẩng cao đầu hồi lâu nên lúc này phần cổ cũng cảm thấy có chút đau nhức, ông ta vẫy tay với anh ta: “Anh bạn trẻ, nếu có chuyện muốn nói thì xuống đây, cần gì phải đứng cao như vậy?” 

Tam Lại rất hống hách trả lời: “Tôi cũng rất muốn đi xuống, nhưng vì cao quá nên tôi  không dám nhảy xuống.”

"..."

Ngay lúc ông chủ Vạn và Tam Lại đang trò chuyện thì có một nhóm các ông bà lớn tuổi vui vẻ đi từ cổng phía đông của chùa Vụ Ẩn đến đây, bọn họ đi thẳng đến một chiếc Iveco, có người còn lấy xuống băng rôn treo trước đầu xe, mọi người nhau nhau xếp hàng chụp ảnh, nhưng vì ánh sáng trong bãi đỗ xe không tốt lắm, bối cảnh cũng không đẹp nên bọn họ đang thảo luận xem có nên quay lại cổng chính của chùa để chụp ảnh nhóm hay không.

Khương Mộ ở quá xa nên không thể nhìn rõ những người đó, nhưng cô đã nhìn thấy một băng rôn có dòng chữ "Câu lạc bộ người cao tuổi Tây Oa.”

Thời điểm ông chủ Vạn chú ý tới Cận Triêu lần nữa, Khương Mộ liền giơ tay hô to: "Ông nội Đào."

Nhóm người cao tuổi cầm biểu ngữ lập tức xoay người lại, Khương Mộ tiếp tục vung tay hô lớn: "Con, là con, Khương Nam Sơn."

Cận Triêu ngước mắt nhìn cô, cũng không biết cô kiếm đâu ra cái tên này nữa.

Nhóm người cao tuổi tuy có thị lực kém nhưng khi nghe đến cái tên "Khương Nam Sơn", bọn họ ngay lập tức nhận ra Khương Mộ và kéo theo những biểu ngữ khổng lồ đi tới.

Một lúc sau, không gian nhỏ đã chật kín người, ông nội Đào thậm chí còn cười hỏi Khương Mộ: “Con cũng tới thắp hương à?”

Sau đó ông ấy liền nhìn về phía ông chủ Vạn và còn mỉm cười gật đầu: "Đây đều là người thân của con sao?"

Khương Mộ vội vàng xua tay: “Không phải, chỉ là tình cờ gặp nhau mà thôi, bọn họ muốn động thủ với bọn con.”

Khương Mộ cũng có thể coi như là nhân viên ngoài biên chế của của câu lạc bộ người cao tuổi, khi nghe nói cô có mâu thuẫn với ai đó, các trưởng lão tự động giương biểu ngữ vây quanh ông chủ Vạn, sau đó còn lớn tiếng lên án: “Ông là ai?”

Phía sau có một ông cụ từng làm cảnh sát trước khi nghỉ hưu, suốt ngày ông ấy giải quyết các xung đột ở địa phương, ở Đồng Cương chỉ lớn bằng lòng bàn tay này, người dân xoay qua xoay lại cũng chỉ có bấy nhiêu đó mà thôi, vậy nên ông ấy chỉ cần liếc mặt một cái liền biết người đó là ai.

Ông ấy nhìn chằm chằm vào một thanh niên trong đám đông và hỏi: "Cậu có phải là con trai của Mao Đại Bình, nhà ở số 201, ngõ 3, thôn Tây Oa đúng không?"

vừa nói xong ông ấy liền cầm điện thoại di động gọi cho ai đó: “Này, lão Mao, năm mới vui vẻ, năm mới vui vẻ. Tôi đang thắp hương ở chùa Vu Ẩn thì tình cờ gặp được cháu trai của ông, cháu ông cũng ghê gớm thật, tôi thấy nó đang chặn đường định đánh một cô gái đây này.”

"Con không có mà."

Trong đám đông náo loạn, có một người đàn ông giơ nắm đấm lên định dọa ông già, nhưng còn chưa kịp làm gì thì bà già bên cạnh đã nằm xuống mui xe và hét lớn: "Thật kinh khủng! Cậu đánh ai đó? Muốn chết à?”

Sau đó bà ấy liền túm lấy thắt lưng của người đàn ông và hét lên: "Con trai tôi làm việc ở tòa án, cậu tên gì, cậu đừng đi, có gan thì đứng đó đợi con trai tôi đến.”

Bà ấy nói xong liền lấy điện thoại di động ra như chuẩn bị gọi điện, cục diện ngay lập tức trở nên náo loạn.

"Mẹ kiếp!" Hạ Chương trước khi rời đi còn để lại một câu.

Ông chủ Vạn xoay người lên xe cũng không thèm ngoảnh lại, đám thanh niên đi theo ông ta bị một nhóm ông bà già chỉ vào mũi mắng thậm tệ, nhưng bọn họ cũng chỉ dám siết chặt nắm đấm chứ không thể làm gì được những ông bà già này, chỉ có thể mặt xám mày tro rời đi.

Tam Lại ở bên kia đứng trên cột bê tông không ngừng la hét nói muốn xuống, lúc này các trưởng lão mới chú ý tới anh ta, có một bác gái vừa quay lại nhìn thấy cảnh tượng này liền hét lên: “Nãy giờ cậu vẫn trên đó à?”

Sau đó có hai người đàn ông nhiệt tình đỡ một chân anh ta lên và ôm anh ta xuống.

Thấy mọi chuyện đều ổn, các ông bà cụ chuẩn bị tiếp tục cầm biểu ngữ quay lại cổng chính của ngôi chùa để chụp ảnh, bọn họ còn gọi Khương Mộ đi cùng, Khương Mộ cũng ngại từ chối nên liền đi theo các ông bà ấy, bọn họ vừa đi vừa nói chuyện suốt dọc đường, Cận Triêu và Tam Lại mỉm cười nhìn nhau không nói nên lời nên chỉ có thể đi theo.

Các bác gái ngồi xổm ở hàng thứ nhất, các bác trai đứng ở hàng thứ hai, sau đó còn kéo Khương Mộ vào giữa khung hình, để cho cô ngồi xổm xuống cầm lấy tấm băng rôn, lúc còn đang xếp hàng, mấy bà cụ đứng ở hàng sau cảm thấy có mấy ông cụ mặc áo xám, đen khá u ám, vì thế nên liền nhìn trúng Tam Lại đang đứng ở một bên, chưa bàn đến tướng mạo của anh ta, chiếc khăn quàng cổ màu đỏ của anh ta thật sự rất bắt mắt, vậy nên bọn họ cũng nhanh chóng kéo anh ta vào đội ngũ chụp hình.

Sau đó bọn họ còn nhét một chiếc máy ảnh DSLR vô cùng chuyên nghiệp vào tay Cận Triêu đang đứng hút thuốc và nói với anh: "Chàng trai, cháu chụp giúp mấy ông bà đây thêm mấy tấm nữa nhé, chụp sao trông trẻ ra đấy nhé!”

Cận Triêu nhanh chóng dập điếu thuốc, anh ung dung bước tới trước mặt bọn họ, chuyện cầm máy ảnh lên chụp hình này anh ta còn miễn cưỡng làm được, còn chuyện chụp như thế nào để trông trẻ ra thì anh hoàn toàn bó tay.

Mấy bác gái vây quanh anh cao hứng bừng bừng dạy anh nên tìm góc độ chụp như thế nào, nên cầm máy ảnh như thế nào, còn không quên khen anh đẹp trai, hỏi anh có bạn gái hay không? Có muốn bọn họ giới thiệu đối tượng cho hay không?

Cận Triêu trả lời cho chiếu lệ mà không hề cảm thấy ngượng ngùng: "Có rồi, có rồi ạ, con cháu còn có thể chạy đi mua xì dầu luôn rồi."

Các bà cụ đều lộ ra vẻ mặt đáng tiếc, anh ngẩng đầu liền nhìn thấy Khương Mộ lạnh lùng nhìn mình, anh khẽ nhếch môi cười, giơ máy ảnh lên chụp ảnh cô.

Các cô chú có yêu cầu rất cao về hình ảnh, họ yêu cầu Tam Lại đứng phía sau, vung chiếc khăn lên để tạo cảm giác như đang bay, họ cũng yêu cầu Cận Triêu thay đổi góc ánh sáng nhiều lần. rất hợp tác, thậm chí còn có chút thích thú, kéo chiếc khăn ra, trực tiếp quấn quanh cổ hai người chú bên cạnh để tăng diện tích hiển thị màu sắc, dù sao thì Cận Triêu cũng chưa bao giờ sống một năm buồn cười như vậy, và anh cũng không biết làm thế nào anh ta được câu lạc bộ người cao tuổi tạm thời trưng dụng.

Các bác trai bác gái yêu cầu hình ảnh rất cao, bảo Tam Lại đứng ở phía sau vung khăn quàng cổ lên, phải có cảm giác tung bay, còn khiến Cận Triêu thay đổi góc độ nhiều lần với ánh sáng, Tam Lại ngược lại rất phối hợp, thậm chí có chút thích thú, đem khăn quàng cổ thả dài trực tiếp vây quanh cổ hai vị đại gia bên cạnh, tăng thêm diện tích nhuộm màu, Cận Triêu dù sao cũng chưa từng trải qua năm hoang đường như thế, cũng không biết là như thế nào lại bị câu lạc bộ lão niên tạm thời trưng dụng.

Các bác trai bác gái có yêu cầu hình ảnh rất cao, còn bảo Tam Lại đứng ở phía sau vung khăn quàng cổ lên, vung làm sao phải cho có cảm giác tung bay đẹp mắt, còn bắt Cận Triêu thay đổi góc độ nhiều lần để canh đúng ánh sáng, Tam Lại cũng rất phối hợp, thậm chí còn có chút thích thú, Cận Triêu dù sao cũng chưa từng trải qua hoạt động hoang đường như thế này, anh cũng không biết tại sao mình lại bị các ông bà cụ trưng dụng.



Sau khi Vạn Thắng Bang lên xe, Hạ Chương ngồi ở ghế phụ quay lại nói: "Ông chủ Vạn, ông thật sự muốn tác hợp Tiểu Thanh và tên đó sao?"

Vạn Thắng Bang tựa vào lưng ghế sau, nhắm mắt lại, trong mũi phát ra tiếng hừ nhẹ: “Tiểu Thanh vì chuyện của tên đó mà cãi nhau với tôi suốt nửa năm nay, nếu như hôm nay tôi không ép cậu ta phải làm vậy, con bé đó vẫn chưa thể tỉnh ngộ."

Hạ Chương thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt anh ta cuối cùng cũng dịu lại: "Vậy mà tôi còn tưởng rằng ông thật sự muốn nhận Hữu Tửu làm con rể."

Vạn Thắng Bang trầm giọng nói: “Nếu cậu ta nguyện ý vì Tiểu Thanh mà bỏ qua tất cả ân oán thì có khi tôi sẽ còn suy nghĩ lại.”

Hạ Chương cau mày: “Ông coi trọng anh ta như vậy sao?”

Khi xe đang chạy băng băng trên đường, Vạn Thắng Bang chậm rãi mở mắt, ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm giọng lên tiếng:  "Trong rừng rậm tràn đầy nguy cơ tứ phía, chúng ta cũng không thể biết được đối thủ của mình sẽ đâm sau lưng mình vào lúc nào, nếu lúc này mà xuất hiện một con mãnh thú, biện pháp cao minh nhất không phải là săn giết mà là thuần phục nó.”

Hạ Chương im lặng một lát, sau đó lại nghe ông chủ Vạn nói tiếp: “Đương nhiên, nếu không thể thuần hóa được nó, biện pháp an toàn nhất chính là…”

Ông ta quay đầu nhìn Hạ Chương, sau đó cười lạnh nói: “Đánh nhau sẽ chỉ thêm kích thích dã thú càng trở nên hung hãn, phải nên nghĩ biện pháp khác.”



Lúc Tam Lại lái xe trở về, bọn họ hỏi Khương Mộ cái tên Khương Nam Sơn là gì.

Chuyện này phải nói từ ‘cuộc chiến’ hai tháng trước của Khương Mộ ở thôn Tây Oa, ngày đó ông cụ đánh cờ với cô tên là Chương Bắc Hải, cũng chính là ông cụ có chòm râu bạc vừa rồi, ván cờ hôm đó vô cùng căng thẳng, Khương Mộ và ông ấy chơi đã lâu mà vẫn chưa thể kết thúc, sau khi nghe nói Khương Mộ là từ phía nam tới đây, từ đó về sau ở đình nghỉ mát ở Tây Oa cô còn có một danh xưng mới là Khương Nam Sơn.

Nói đến Khương Mộ thì chưa chắc có ai biết, nhưng nói đến Khương Nam Sơn thì ai ai cũng biết.

Tam Lại và Cận Triêu sống ở Đồng Cương nhiều năm như vậy mà vẫn chưa bao giờ nghe nói đến một chuyện quái đản như vậy, bọn họ mỉm cười lắc đầu, dù sao khu vực Tây Oa đa phần đều là mấy ông bà cụ trung niên sinh sống, có tổ chức, có kỷ luật, và thậm chí còn có hơi không thích tiếp xúc với người ngoài.

Sau khi Tam Lại đậu xe ở tầng dưới nhà Cận Cường, Khương Mộ bước xuống xe, cô đi mấy bước rồi quay người lại, Cận Triêu hạ cửa sổ xuống nhìn cô: “Có chuyện vậy?”

Khương Mộ hồi lâu vẫn không nói chuyện, Tam Lại vươn đầu ra nói: "Một mình em không dám lên lầu à?"

Khương Mộ đáp: "Không phải."

Sau đó cô nói: “Tạm biệt, anh Tam Lại.”, rồi lại quay sang liếc nhìn Cận Triêu, rồi bối rối chạy lên lầu.

Tam Lại còn nhìn theo bóng lưng Khương Mộ rồi thở dài: "Cậu không cảm thấy hôm nay Mộ Mộ ăn mặc rất đẹp sao?"

Cận Triêu rũ mắt nhìn xuống chân mình, sau đó anh đóng cửa sổ xe lại.

Tam Lại rụt cổ lại rồi lái xe về phía đường Đồng Nhân, trên đường đi anh ta đột nhiên hỏi: “Vừa rồi sao cậu lại nắm tay cô ấy?”

Cận Triêu không lên tiếng cứ nhìn về phía trước, Tam Lại liếc anh một cái, sau đó còn chặc lưỡi hai cái.

Cận Triêu chống khuỷu tay lên cửa sổ, giọng anh bình tĩnh đáp: “Tôi sợ cô ấy suy nghĩ nhiều.”

"Cậu đang nghĩ gì vậy? Làm sao cậu biết cô ấy đang nghĩ gì? Cô ấy nghĩ gì thì kệ cô ấy, còn cậu nắm tay cô ấy làm gì?"

Cận Triêu liếc nhìn thái độ nghiêm túc của Tam Lại, anh xoa xoa thái dương: "Tôi nắm tay Khương Mộ mà, sao thấy cậu còn kích động hơn cả cô ấy thế?"

Tam Lại lập tức lộ ra nụ cười nham hiểm: "Hữu Tửu, Hữu Tửu, quả báo của cậu tới rồi."

Cận Triêu cũng mắng lại một câu: “Đừng lo, báo ứng của cậu cũng sớm đến ngay thôi.”

Tam Lại từ lẩm bẩm: “Trước đây tôi đã nói với ngươi rồi, đừng quá tuyệt tình với con gái, trước đây cậu cự tuyệt nhiều người như vậy, chờ khi cậu gặp được người cậu muốn tức là quả báo đến với cậu rồi đấy, cậu có cảm thấy khó chịu chưa?"

Cận Triêu lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc ra rồi ném cho anh ta nhằm bịt miệng anh ta, anh đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, nhìn con đường mờ mịt vô tận phía trước, sau đó dần dần cau mày.

Ngày hôm sau Cận Cường và Triệu Mỹ Quyên mang theo Cận Hân về nhà, ông ấy vốn gọi điện thoại cho Cận Triêu gọi anh tới nhà cùng ăn một bữa cơm, kết quả Cận Triêu lại nói có việc, hai ngày tới anh không về được.

Khương Mộ nghe xong liền trở về phòng gửi tin nhắn cho anh, hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mãi đến chiều Cận Triêu mới có thời gian gọi lại cho Khương Mộ, bên kia điện thoại còn rất ồn ào, hình như Tam Lại cũng đang ở bên cạnh anh, cũng không biết là đang tranh cãi với ai.

Cận Triêu nói với cô rằng nhà của Gà trống sắt đã xảy ra chuyện, sáng sớm hôm nay không hiểu sao ba của anh ta lại đột ngột nhảy xuống từ nóc nhà, tình trạng hiện tại rất nguy kịch và còn đang nằm trong phòng cấp cứu, hai ngày tới chắc anh đều ở lại chỗ này. Anh đã nói với Cận Cường, bảo cô buổi chiều cùng Cận Cường đi xe đến gara tạm thời đón Tia Chớp về nhà.

Bên cạnh còn có người gọi anh, Cận Triêu cũng không nhiều lời nữa liền vội vàng cúp điện thoại, Khương Mộ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, buổi chiều cô và Cận Cường cùng bắt xe đến gara của Cận Triêu, Cận Triêu đã đặt chìa khóa dưới chậu hoa trước cửa cửa hàng thú cưng của Tam Lại.

Bọn họ tạm thời đưa Tia Chớp về nhà chăm sóc, lúc đang đứng dưới tiểu khu, Cận Cường nói rằng ông ấy muốn đi mua thuốc lá nên bảo Khương Mộ đợi một lát, tình trạng của Tia Chớp vẫn còn yếu, không thể kiểm soát được tình trạng ăn uống và tình trạng tiểu tiện của mình, nó bỗng nhiên đi tiểu ra lồng sắt, Khương Mộ thấy vậy thì tay chân bắt đầu trở nên luống cuống, cô định cầm lồng sắt đi đến một cây đại thụ gần đó, bỗng có một bà dì đi ngang qua và nhìn thấy cảnh tượng này, bà ấy dừng lại rồi nói: “Gì đây? Sao lại cho chó đi tiểu lung tung thế này, rốt cuộc có để cho người ta yên ổn sinh sống không vậy, hiện tại nuôi chó mà không có ý thức chút nào cả."

Khương Mộ liên tục xin lỗi người nọ, sau đó liền nói sẽ lập tức lên lầu lấy đồ và đảm bảo dọn dẹp sạch sẽ, nhưng bà dì đó vẫn còn oang oang lớn tiếng: “Dù sao cũng đang năm mới nên tôi không muốn nói nhiều, nhìn cô ăn mặc đẹp đẽ như vậy mà lại làm ra những chuyện kém văn minh như thế.”

Những người hàng xóm không rõ chân tướng cũng không biết Khương Mộ đã làm chuyện kém văn minh gì, ai nấy đều tò mò nhìn cô, vẻ mặt Khương Mộ tức thời trở nên đỏ bừng, nhưng vào lúc này, Triệu Mỹ Quyên ở tầng năm bỗng dưng mở cửa sổ ra và mắng bà dì kia: "Thím Lưu à, thím cũng nên bớt cái miệng lại để tích đức cho mình đi, coi chừng có một ngày nào đó thím bỗng dưng nằm liệt một chỗ không thể khống chế tiểu tiện thì mọi người lại nói thím là người kém văn minh đấy.”

Thím Lưu ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người vừa nói là Triệu Mỹ Quyên, bà ta liền chỉ vào mặt bà ấy và nói: "Liên quan gì đến bà?"

Triệu Mỹ Quyên cũng không yếu thế chút nào, giọng nói kia lớn đến mức hận không thể truyền khắp mười tòa nhà: "Sao lại không liên quan đến tôi? Con gái nhà tôi chó nhà tôi, bà đứng đó chờ tôi xuống giải quyết với bà.”

Nói xong, Triệu Mỹ Quyên liền ném dép lê xuống rồi hung hãn chạy xuống lầu, Cận Cường đi mua thuốc lá về nghe thấy tiếng động liền đi tới hỏi xem có chuyện gì, thấy thái độ của bọn họ, thím Lưu cũng không nói thêm gì nữa rồi bỏ đi.

Triệu Mỹ Quyên cũng chỉ vào cửa sổ nhà thím Lưu hét lớn mấy tiếng rồi ôm lồng chó lên lầu, Khương Mộ cũng đi theo bà ta, mấy lần cô muốn nói “cảm ơn” nhưng lại không nói được.

Mấy ngày nay Khương Mộ đều ngủ thẳng giấc đến khi tự nhiên tỉnh lại, có mấy lần Cận Cường cố gắng kêu Khương Mộ dậy ăn sáng nhưng Triệu Mỹ Quyên đều luôn nói: "Để cho nó ngủ thêm một lát đi, hai ngày nữa là bắt đầu đi học lại rồi."

Vào buổi sáng ngày mùng 4 Tết, Khương Mộ bị mùi đồ ăn thơm phức đánh thức, khi cô mặc bộ đồ ngủ bước ra khỏi phòng với mái tóc rối bù, Cận Hân đang ngồi xổm trước lồng chơi với Tia chớp, Cận Cường và Triệu Mỹ Quyên đang làm sủi cảo, cô vẫn còn kinh ngạc là ai đang ở trong bếp mà nấu ăn thơm thế.

Vì thế cô mang theo mái tóc ngắn rối bù đi tới cửa phòng bếp, liền nhìn thấy Cận Triêu đang đeo tạp dề, anh thuần thục xào qua xào lại rau củ trong chảo, thân hình cao lớn đứng ở trong bếp càng làm cho nồi niêu xoong chảo trở nên nhỏ bé, trông anh giống như đang chơi đồ hàng vậy.

Dường như anh cũng đã chú ý tới động tĩnh ở cửa, anh quay đầu nhìn chằm chằm Khương Mộ vài giây, sau đó khóe miệng anh hơi nhếch lên, anh nói: “Chào buổi sáng.”

Khương Mộ nhìn thấy bóng dáng của mình phản chiếu trong kính bếp, tóc tai trên đầu thì bù xù chẳng khác nào tổ chim, cô lập tức hét lên, rồi vội vàng quay người bỏ chạy, Cận Cường ngạc nhiên hỏi: "Con bé bị sao vậy?"

Cận Triêu thu hồi ánh mắt tiếp tục xào rau, trong mắt anh chợt loé lên một tia sáng không rõ ý đồ.