Sau khi lên xe lần nữa, Cận Triêu hỏi Khương Mộ muốn đưa anh đi đâu, cô lấy điện thoại ra, dựa theo định vị rồi chỉ đường anh đến đó, vị trí nằm ở phía tây Đồng Cương, ở một nơi gần thị trấn, cô đưa cho Cận Triêu xem, Cận Triêu nhìn thoáng qua rồi dựa theo vị trí lái xe đến đích đến.
Đường Đồng Cương ban đêm rất ít xe, Cận Triêu lái xe rất nhanh, kỳ quái, ngày đầu tiên Khương Mộ mới tới Đồng Cương, Cận Triêu đích thân đi đón cô, cô nhớ lại lần đầu tiên cô ngồi trên xe của Cận Triêu, tốc độ xe quá nhanh, cô căng thẳng lặng lẽ nắm chặt cửa xe, lúc đó Cận Triêu còn cười chế nhạo cô: "Em sợ cái gì?"
Tất nhiên lúc đó cô không biết rằng người đàn ông trước mặt cô đã là một tay đua rất có năng lực trong cuộc đua, cô vẫn bối rối không hiểu tại sao anh lại lái xe nhanh như vậy?
Nhưng hiện tại, cho dù Cận Triêu có bay lên đi chăng nữa thì cô cũng không cảm thấy sợ hãi chút nào.
Xe càng lái càng đi vào khu vực hoang vắng, vị trí chỉ vào một khu nhà máy, ban đêm, các khu nhà xưởng trông càng thêm tối tăm và vắng vẻ, nhiều nhà máy chế biến nằm cạnh nhau, còn một nhà máy khác thì nằm cách đó vài con phố.
Họ đi vòng đến cửa sau của một nhà máy cạnh một ngọn đồi hoang, chỉ có một con đường để đi vào, hai bên ngay cả đèn đường cũng không có, Cận Triêu bật đèn pha lớn một đường lái vào, sau đó dừng ở cửa phòng trực lóe đang có một ánh đèn lóe lên.
Một bác bảo vệ già đang trực trong phòng bước ra và hỏi bọn họ đến đây làm gì.
Khương Mộ bấm số rồi đưa điện thoại cho bác bảo vệ, cũng không biết bác bảo vệ đã nói gì với người trong điện thoại, sau khi cúp máy, bác bảo vệ mở cửa cho xe bọn họ vào, ông ấy còn nói với Cận Triêu: "200 mét rẽ trái và lái xe đến Cổng số 3 của Nhà Kho.”
Cận Triêu đưa cho ông ấy một điếu thuốc rồi nói: “Cảm ơn.”
Sau đó anh nhấn ga và lái xe vào nhà máy.
Đây là lần đầu tiên Khương Mộ đến nhà máy vào lúc nửa đêm, khu nhà máy rộng lớn yên tĩnh đến mức không có một chút âm thanh nào, giống như bị ma ám, khiến da trên người cô không hiểu sao lại nổi lên hết.
Cận Triêu rất bình tĩnh, anh cầm vô lăng đi theo các bảng hướng dẫn, khi nhìn thấy một tấm bảng ghi hai chữ “nhà kho” anh liền xoay vô lăng rẽ theo hướng mũi tên, đây là một nhà xưởng rộng lớn thông nhau, các hướng đều được khóa chặt, Khương Mộ cũng hạ cửa xuống và quan sát phụ anh, cho đến khi phía trước xuất hiện một nhà kho có treo một tấm bảng lớn ở giữa có ghi số "3", Khương Mộ liền giơ ngón tay chỉ về phía đó: "Ở bên kia đúng không?"
Cận Triêu lái xe đến nhà kho số 3, anh bấm còi hai lần rồi xuống xe, Khương Mộ cũng bước xuống từ ghế lái phụ.
Hai người đứng ở bên xe nhìn về phía nhà kho, một lúc sau, bên trong có chút chuyển động, sau đó theo tiếng cửa máy móc vang lên, cánh cửa vốn đóng kín dần dần nhô lên, ánh đèn pha từ xe của bọn họ chiếu sáng cả kho hàng, cùng với cánh cửa được nâng lên, hai người sau cánh cửa dần dần xuất hiện trước mặt họ.
Một người là Phan Khải, bên cạnh Phan Khải là một người đàn ông có làn da ngăm đen khoảng chừng năm mươi tuổi.
Vừa nhìn thấy bọn họ, Phan Khải liền hưng phấn vẫy tay nói với Khương Mộ: "Hai người nhanh quá vậy, tớ cũng vừa mới tới."
Sau đó cậu ta nhìn về phía Cận Triêu, thành thật kêu lên: "Thất ca."
Cận Triêu cũng gật đầu với cậu ta, ánh mắt anh rơi vào trên người đàn ông trung niên, Phan Khải lập tức giới thiệu: "Ông ấy là sư phụ Nhậm Đống Vĩ, là kỹ sư trưởng trong nhà máy của ba em, Khương Khương nói anh muốn phục hồi xe như cũ, anh có yêu cầu gì thì có thể trao đổi với ông ấy.”
Trong mắt Cận Triêu lộ ra thần sắc đã lâu không gặp, anh nhìn sư phụ Nhâm rồi nói: "Đã lâu không gặp, chú Nhậm.’
Phan Khải và Khương Mộ đều có chút kinh ngạc, sư phụ Nhậm chỉ vào anh và nói: "Tôi nghe Tiểu Khải nói còn tưởng là Thất ca nào? Thì ra là người chưa đến sông Hoàng Hà chưa bỏ cuộc."
Cận Triêu cười nhẹ nói: “Tình hình hiện tại có chút khó khăn.”
Sư phụ Nhậm nói với anh: "Chúng ta vào trong nói chuyện đi."
Khương Mộ và Phan Khải đều không đi vào, sư phụ Nhậm cùng Cận Triêu ở trong nói chuyện hơn nửa giờ, cũng không biết rốt cuộc là nói cái gì.
Khương Mộ nhìn khu nhà xưởng tối tăm, cô không khỏi thở dài: “Việc kinh doanh của nhà cậu cũng khá lớn đấy.”
Phan Khải ngượng ngùng nói: "Cũng bình thường thôi."
Khương Mộ quay đầu nhìn cậu ta: “Vậy mà cậu còn lấy bút của tôi.”
Phan Khải chợt khựng lại, sau đó cười nói: “Trước kỳ thi đại học nhất định sẽ trả lại, nhất định sẽ trả lại.”
Lúc Cận Triêu đi ra, Khương Mộ và Phan Khải đang ngồi trên bậc thang trước cửa nhà kho trò chuyện, anh bước tới, Khương Mộ nghe thấy tiếng bước chân thì lập tức đứng dậy hỏi: "Nói chuyện thế nào rồi?"
Trong mắt Cận Triêu hiện lên một nụ cười, anh không hề báo trước giơ tay véo mặt cô, động tác này khiến Khương Mộ có chút ngơ ngác, sau đó cô cũng mỉm cười nhìn anh, Phan Khải nhìn Khương Mộ rồi lại nhìn cô, trên gương mặt hiện rõ vẻ khó hiểu.
Khi Cận Triêu đưa cô về, Khương Mộ mới biết được sư phụ Nhậm này được coi là một tay lão luyện trong giới sửa chữa ô tô ở Đồng Cương, lúc Cận Triêu còn đua xe máy đã từng tiếp xúc với ông ấy, nhưng đã rất nhiều năm rồi không gặp.
Cận Triêu không nói nhiều nữa mà bảo Khương Mộ những chuyện còn lại đừng lo lắng, cô cứ lo tập trung ôn thi trước đi, những chuyện còn lại anh có thể giải quyết được.
Kết quả ngày hôm sau khi tan học, Khương Mộ và Phan Khải lại tới, bọn họ kêu Tiểu Dương đứng trông cửa, Gà trống sắt cũng tới giúp đỡ, sư phụ Nhậm lại mang theo hai người nữa, lúc Khương Mộ và Phan Khải đi tới, bọn họ đã dọn xong một chỗ trống tạm thời trong nhà kho dành riêng cho chiếc xe này.
Cận Triêu thấy cô đi tới liền vẫy vẫy tay với cô, Khương Mộ thấy vậy liền lật đật chạy tới, anh giáo huấn cô một phen: “Em có biết khi nào thi không?”
"Em biết, sáng mai lúc 9 giờ."
Cận Triêu liếc nhìn cô.
Khương Mộ cười vui vẻ nói: "Dù sao thì nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi. Trước kia anh từng luôn nói thi lớn vui lớn, thi nhỏ thì vui nhỏ, nếu không thi thì không chơi, em sắp tham gia một kỳ thi lớn đấy."
Ngụ ý chính là hiện tại không chơi thì còn đợi đến khi nào?
Cận Triêu nhếch môi, anh nói với cô: “Ăn tối xong rồi về nhà đi.”
Khương Mộ bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng, cô quay người lại thì thấy Phan Khải đang ngồi trên bậc thềm vẫn đang giải nốt những đề cuối cùng.
Khương Mộ bối rối nhìn lại mình, hôm nay cô không đem cặp sách theo, cô liền đi tới mấy bước và cúi người nhìn xem, sau đó cô kinh ngạc nói: “Ngày mai đã đi thi mà giờ này cậu còn làm mấy thứ này thì có ích gì?"
Phan Khải lẩm bẩm: “Cậu không biết đâu, trí nhớ của tôi kém lắm, ôn bài quá sớm cũng vô ích, đành phải nước đến chân mới nhảy mới hiệu quả.”
“Thi đại học mà nước đến chân mới nhảy cũng được à?” Nhưng Khương Mộ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nhà xưởng lớn trước mắt này, đột nhiên cảm thấy giống như cũng không phải không thể, dù sao thi không tốt cũng có gia sản để kế thừa.
Cô ngồi xổm xuống hỏi: “Bọn họ đến đây sửa xe, ba cậu có biết không?”
Phan Khải thản nhiên trả lời mà cũng không thèm ngẩng đầu lên: "Biết rồi."
"Cậu nói như thế nào?"
Phan Khải ngừng viết, cậu ta quay lại nói với cô: “Sau khi cậu gọi cho tôi là tôi lập tức gọi ngay cho ông ấy, tôi nói với ông ấy nếu chuyện này không thể giải quyết ổn thỏa thì tôi không thể thi tốt được.”
“Cậu đang đe dọa ba mình à?”
Phan Khải cười nói: “Dù sao ông ấy cũng chỉ có một đứa con trai là tôi, lúc này ông dám kích thích tôi, lỡ sau này tôi rút ống thở…?”
"..."
Phan Khải tiếp tục: "Chuyện này liên quan đến Thất ca..."
"Cậu nên gọi anh ấy là anh Tửu, ở đây ai cũng gọi anh ấy như vậy cả."
Phan Khải sửng sốt một hồi rồi nói tiếp: "Chuyện của anh Tửu tôi cũng với ba tôi rồi. Sau đó ông ấy lập tức gọi hai cú điện thoại cho ai đó, vẻ mặt rất nghiêm túc, sau đó còn nhìn chằm chằm tôi cả buổi, tôi còn cho rằng ông ấy sẽ không đồng ý, nào ngờ ông ấy đồng ý kêu sư phụ Nhậm tới gặp hai người.”
Khương Mộ có chút cảm khái với ba của Phan Khải, ông ấy hiển nhiên cũng đã biết chuyện của Cận Triêu và ông chủ Vạn, vậy mà ông ấy vẫn có thể bí mật hỗ trợ kỹ thuật cho bọn họ, trong đầu cô chợt lóe lên năm chữ "doanh nhân lương tâm".
Đến giờ ăn cơm, chiếc xe màu trắng của Tam Lại xuất hiện trước cửa nhà kho, ánh mắt sắc bén của Khương Mộ nhìn thấy anh ta đầu tiên, cô nhanh chóng chạy ra ngoài hét lên: "Anh Tam Lại, sao anh lại đến đây?"
Tam Lại đeo một cặp kính râm to bản rất ngầu, khuôn mặt gần như bị kính râm che mất, anh ta tháo kính râm xuống và móc vào trước cổ áo trông rất ngầu, anh ta ngạc nhiên nói: "Không phải các em đều sắp thi đại học sao? Ôn bài xong hết rồi sao? Tại sao còn chạy tới đây?"
Liếc mắt nhìn lại, trên bậc thang còn có một tên ngốc đang giải đề, Tam Lại im lặng từ ghế sau xách mấy cái túi lớn ra gọi Khương Mộ: "Lại đây giúp anh một tay.”
Khương Mộ vội vàng chạy tới giúp Tam Lại mang hết đồ đạc từ ghế sau ra, sau đó cô đi theo Tam Lại dọn bàn, rồi lấy hết hộp đựng đồ ăn trong túi ra.
Tam Lại hét lên với những người đang bận rộn bên trong: "Rửa tay ăn xong rồi làm tiếp."
Phải nói rằng Tam Lại thực sự là một bộ trưởng hỗ trợ hậu cần có năng lực, anh ta đã chuẩn bị những bữa ăn vô cùng thịnh soạn và ra lệnh bảo mọi người lần lượt bỏ dở việc đang làm.
Cận Triêu rửa tay, đi ra ngoài nhà kho châm một điếu thuốc, sắc trời đã tối, anh hít vài hơi, quay lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phan Khải rồi hỏi: “Ôn thi tới đâu rồi?”
Phan Khải ngẩng đầu lên, cậu ta chớp chớp đôi mắt nhỏ đầy kiêu hãnh: “Sắp xong rồi.”
“...” Cận Triêu hừ một tiếng, sau đó anh quay đầu đi, ánh nắng chiều phía chân trời dần dần trở nên ảm đạm, giọng nói của anh cũng trở nên thâm trầm và xa xăm: “Ân tình này tôi nhớ kỹ, sau này sẽ trả lại cho cậu.’
Phan Khải kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cận Triêu, sau đó lại quay sang nhìn Khương Mộ đang chia đũa, Cận Triêu trực tiếp vặn đầu Phan Khải qua, cụp mi xuống nói: “Tôi trả ơn cậu chứ không phải cô ấy, bớt đánh chủ ý lên cô ấy.”
Phan Khải cười nói: "Em không dám, em không dám."
Thế là sau bữa tối, Tam Lại giống như một bà mẹ già chở hai đứa nhỏ về nhà, dọc đường còn cẩn thận căn dặn những thứ cần chuẩn bị cho kỳ thi ngày mai, nhân tiện, anh ta còn kể về thành tích xuất sắc của mình trong kỳ thi năm đó. Không biết anh ta đọc ở đâu người đầu tiên ra khỏi điểm thi có thể lên TV, vì thế vì để có thể trở thành người đầu tiên bước ra, năm đó anh ta còn đặc biệt mang một đôi giày chuyên dùng cho chạy bộ, kết quả trước cổng trường một cọng lông cũng không có, chỉ có một đám phụ huynh vây quanh anh ta hỏi đông hỏi tây, hỏi nhiều đến mức quần áo anh ta thiếu chút nữa bị xé rách tan tành, cho nên anh ta con tận tình khuyên bảo bọn họ ngàn vạn lần không nên tranh giành vị trí ra khỏi trường đầu tiên.
Nhưng lời khuyên và kinh nghiệm của anh ta về cơ bản đều vô dụng đối với Khương Mộ và Phan Khải.
Ngày hôm sau Cận Cường đã đặc biệt xin nghỉ để đưa Khương Mộ đi thi, Triệu Mỹ Quyên sáng sớm cũng đã chuẩn bị xong điểm tâm, chỉ là trong lúc ăn điểm tâm bà ta đã nói với Khương Mộ không dưới ba lần "Đừng khẩn trương", Khương Mộ ngược lại không cảm thấy khẩn trương chút nào, cô có cảm giác Triệu Mỹ Quyên chưa từng học trung học hình như còn khẩn trương hơn cả cô.
Trước khi rời đi, Cận Hân chạy tới trước mặt Khương Mộ, con bé nhìn chằm chằm vào cô, Khương Mộ cúi người hỏi con bé: "Có chuyện gì à?"
Cận Hân viết cho cô một tờ giấy nhỏ, sau đó nói với cô: “Đợi xuống lầu chị hẳn mở ra đọc.”
Khương Mộ cầm tờ giấy nhớ nhỏ đi ra ngoài, Cận Cường đã ra ngoài dừng xe trước, khi Khương Mộ đi xuống lầu, cô mở tờ giấy nhớ nhỏ ra và nhìn thấy trên đó có vẽ hình một trái tim nhỏ, phía trên còn có viết chữ: Cố lên!
Hai mắt Khương Mộ đột nhiên cong lên, cô cất tờ giấy nhớ đi rồi bước ra khỏi khu nhà.
Điện thoại của cô đột nhiên reo lên, cô lấy ra thì thấy là Cận Triêu gọi tới.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Cận Triêu liền hỏi: “Em đi rồi à?”
"Ba đã bắt taxi rồi, còn anh thì sao?"
"Vẫn còn đó."
“Tối qua anh không về à?”
"À, hôm nay phải đi đón một người."
Khương Mộ cười nói: “Nếu em vượt qua kỳ thi thì có khen thưởng gì không?”
Cận Triêu dường như cũng đang cười: "Em muốn khen thưởng gì?"
“Để em suy nghĩ một chút.”
Trong điện thoại chợt im lặng hai giây, giọng nói trầm thấp của Cận Triêu truyền qua ống nghe: "Mộ Mộ, thi tốt nhé.”
Sau khi cúp điện thoại, Khương Mộ đối mặt với ánh nắng ban mai, dáng vẻ giống như một nữ chiến binh sắp lao ra chiến trường, chỉ có điều lần này cô bước vào phòng thi với niềm tin đã mất đi của Cận Triêu.
…
Hôm nay Cận Triêu quả thực cần phải đi đón một người vô cùng quan trọng, người này chính là anh trai của Chương Phàm, Chương Quảng Vũ. Một tuần trước Chương Quảng Vũ đã đi qua hai vùng Hàng Châu và Thượng Hải để tìm mua đủ những linh kiện mà Cận Triêu cần, sợ trên đường chuyển phát nhanh sẽ xảy ra sự cố làm lỡ thời gian nên anh ta trực tiếp đích thân mang về Đồng Cương.
Cận Triêu vừa đón được Chương Quảng Vũ liền trực tiếp chạy về nhà kho, đoàn người ngựa không dừng vó tập trung sửa chữa cải tạo.
Cho nên trong lúc Khương Mộ đang tranh đấu tương lai, Cận Triêu cũng vì tương lai của chính mình mà tranh đấu, mọi người đều chạy đua với thời gian, ai nấy đều không dám mệt mỏi.
Khi Khương Mộ bước ra khỏi phòng thi vào ngày cuối cùng của kỳ thi tuyển sinh đại học, cô cuối cùng cũng cảm thấy gánh nặng đè nặng trên vai mình suốt bốn năm đã qua được trút bỏ, trong lòng cô có một cảm thấy thư thái chưa từng thấy.
Phan Khải hào hứng hét tên cô từ xa, cậu ta nhảy lên nhảy xuống chạy về phía cô như một kẻ ngốc, phấn khích hét lên: "Chúng ta được giải phóng rồi, chúng ta được giải phóng, đi thôi, đi thôi, hôm nay phải đi chơi cho thỏa thích."
Hiếm khi Khương Mộ không nghĩ mình điên mà còn cười lớn cùng cậu ta, hai người vừa rời khỏi trường học đã nhìn thấy Cận Triêu, Tam Lại và một người đàn ông xa lạ đứng ở phía sau đám người.
Mặc dù cổng trường đầy ắp phụ huynh cầm biểu ngữ cầm hoa, khung cảnh vô cùng náo nhiệt, nhưng Khương Mộ liếc mắt một cái vẫn nhìn thấy bọn họ, chính là bởi vì thân hình của ba người này quá mức cao lớn, đứng ở đó quá dễ nhận ra, đặc biệt là Tam Lại, anh ta còn mặc một chiếc áo thun theo xu hướng dân tộc có in hai chữ "Trung Quốc" màu đỏ to ở chính giữa, trong khi những người khác đang cầm hoa thì anh ta lại cầm một lá quốc kỳ rất nhỏ và đứng vẫy vẫy nó, muốn không chú ý đến anh ta cũng rất khó, Khương Mộ vô cùng nghi ngờ phải chăng anh ta cố tình làm vậy để được lên TV.
Khương Mộ không ngờ hôm nay Cận Triêu lại bỏ việc đang làm để tới đón cô, ngay lúc cô đang định chen lấn về phía bọn họ thì lại phát hiện có người đã đi đến bọn họ trước mặt cô, người đó chính là Chương Phàm, cậu ta trực tiếp chạy đến trước mặt Chương Quảng Vũ hỏi anh trai mình điện thoại di động và một điếu thuốc lá.
Chỉ sau khi Khương Mộ chen qua, cô mới nhận ra người thanh niên xa lạ đó chính là anh trai của Chương Phàm, trước đây người này đã đưa những bức vẽ cho Cận Triêu.
Cô đi tới trước mặt Cận Triêu mỉm cười với anh, sau đó đưa giấy báo thi của mình cho anh. Cận Triêu nhận lấy nhìn kỹ, trong mắt an lóe lên một tia lửa, anh ngước mắt lên nói với cô: "Cất kỹ, lên đại học còn phải dùng.”
Chương Quảng Vũ mời mọi người đến nhà mình ăn thịt nướng và tiện thể cũng để chúc mừng, Phan Khải chờ dì mình tới đón rồi cũng đi theo bọn họ.
Hôm nay Đồng Cương có lệnh giới nghiêm lái xe ở rất nhiều nơi, khắp nơi đều là học sinh cùng người nhà, bọn họ đều không có lái xe tới, một đám người trùng trùng điệp điệp dọc theo đường phố đi về phía nhà của Chương Quảng Vũ, trên đường thỉnh thoảng còn có thể gặp được mấy học sinh thoải mái cười to, còn có không ít học sinh dừng chân chụp ảnh để làm kỉ niệm, cả con phố đều tràn đầy không khí vui vẻ.
Ngay cả Phan Khải và Chương Phàm cũng kề vai hát: “Tôi vẫn là cậu bé như trước, không có gì thay đổi…”
“Thời gian chỉ là một thử thách nhưng niềm tin gieo vào lòng tôi không hề suy giảm chút nào.”
“Chàng trai trước mặt tôi vẫn có khuôn mặt như xưa…”
“Dù gặp bao nhiêu khó khăn, nguy hiểm cũng đừng bao giờ bỏ cuộc, hãy nói đừng bao giờ bỏ cuộc…”
Lời bài hát: Say Never Give Up
“Like a fire,Wu oh oh……”
Không một câu nào đúng nhịp, hiện trường càng thêm xấu hổ vì lời hát của hai người bọn họ, nhưng dường như bọn họ cũng chẳng còn biết hình tượng là gì nữa rồi.
Tam Lại đi sau lưng Khương Mộ, anh cắm lá cờ nhỏ bỏ túi vào phía sau cổ áo cô, ngay từ đầu Khương Mộ còn không chú ý tới, cả một đường đi sau lưng cô đều “vác’ theo lá cờ nhỏ đó, cho đến khi gặp đám người Nghiêm Hiểu Y chỉ vào cô và cười lớn, xuyên qua tủ kính bên đường cô nhìn thấy mình giống như người hát kinh kịch, lập tức gỡ lá cờ nhỏ xuống và theo Tam Lại.
Cận Triêu cùng Chương Quảng Vũ đi ở cuối cùng trò chuyện về các loại linh kiện, khi nhìn thấy bóng dáng ồn ào của hai người bọn họ, thấy Khương Mộ đuổi kịp Tam Lại và còn đánh anh ta một cách thô bạo, thậm chí còn nhảy lên cắm cờ vào cổ áo anh ta, hai hàng lông mày anh cũng dần thả lỏng.
Anh sẽ không bao giờ quay lại được tuổi này, cũng không thể quay lại được ngày thi đại học, nhưng nhìn nụ cười trên mặt Khương Mộ, anh dường như cũng quay về theo cô một lần nữa, đồ vật thiếu hụt ở đáy lòng dường như cũng đã được lấp đầy bằng một phương thức khác.
Nhà của Chương Quảng Vũ ở một thôn trong thành phố, trước đây là nhà tự xây, sau này xây thêm một căn nhà nhỏ ba tầng, tầng trên có sân thượng, ngăn cách hai gian rõ ràng, có bàn và một chiếc bếp nướng thịt nướng còn được trang bị một vòng tròn đèn nhấp nháy hình ngôi sao, Khương Mộ vừa bước vào đã thốt lên "Ồ" một tiếng.
Con gái vốn dĩ không thể cưỡng lại được những nơi có không khí như vậy. Chương Quảng Vũ nói rằng bạn gái anh ta đã mua nó để trang trí vào năm ngoái ở một cửa hàng vật dụng nào đó. Nó chạy bằng năng lượng mặt trời và có thể tự động phát sáng vào ban đêm. Bạn gái của Chương Quảng Vũ là bạn cùng lớp của anh ta thời trung học, sau đó cô ấy cũng tới đây, Cận Triêu cùng Tam Lại đều quen biết với người nọ, Kim Phong Tử không lâu sau cũng tới.
Để chúc mừng những đứa trẻ này thoát khỏi biển khổ thành công, Kim Phong Tử đã bưng lên hai thùng rượu, mồ hôi đầm đìa, khi đưa rượu cho Khương Mộ, Khương Mộ nhìn Cận Triêu, đêm nay Cận Triêu không ngăn cản cô, nhưng mà vẫn không quên nhắc nhở cô: "Có chừng mực thôi.’
Trong mắt Kim Phong Tử, ‘có chừng mực đồng nghĩa với việc được uống thoải mái, anh ta sử dụng gần như tất cả những thành ngữ mà anh ta biết trong đời, nói ra những lời nói đầy nhiệt huyết và máu lửa rồi mới mọi người nâng ly.
Cận Triêu và Tam Lại đã quen rồi, họ biết trước khi uống rượu anh ta sẽ nói rất nhiều điều vô nghĩa nên không hề đá anh ta một chút nào, tuy nhiên, những đứa trẻ này rất nghe lời và uống cạn ngay khi anh ta vừa kêu nâng ly.
Sau đó, Chương Quảng Vũ và bạn gái hỏi họ đã thi như thế nào và sẽ học trường nào, Chương Phàm nói mình nộp đơn vào một trường cao đẳng chuyên ngành sửa chữa ô tô, còn nói rằng nếu cậu ta không vượt qua được kỳ thi thì cậu ta sẽ đến Tiên Hương lái máy xúc, cũng không biết là nói thật hay nói đùa.
Phan Khải nói rằng cậu ta muốn học triết học, khi cậu ta vừa nói ra điều này, cả bàn lập tức chìm vào im lặng, mọi người đều nghĩ rằng chắc cậu ta đã say rồi.
Sau đó khi hỏi về Khương Mộ, Khương Mộ ngẩng đầu nhìn Cận Triêu, Cận Triêu cụp mắt xuống, anh dung dung xoay nắp chai bia trước mặt, dáng vẻ nhìn có vẻ thờ ơ, cô nheo mắt nói: “Em vẫn chưa nghĩ tới chuyện đó.”
Phan Khải hưng phấn nói: "Cậu còn chưa nghĩ tới nữa sao? Hai tháng trước tôi hỏi cậu thì cậu cũng nói là chưa nghĩ tới, cậu suy nghĩ nhanh một chút, ngay khi có điểm là bắt đầu điền đơn đăng ký rồi đấy."
Khương Mộ không nói gì, cô bưng ly rượu lên uống từng ngụm nhỏ.
Kim Phong Tử đến không bao lâu, mọi người đang bận rộn ăn thịt nướng, Chương Phàm và Phan Khải hai người chơi đùa nửa ngày cũng không đốt than, Tam Lại thấy vậy cũng sốt ruột thay bọn họ, liền dứt khoát tự mình làm hết.
Bạn gái Chương Quảng Vũ mở nhạc, Kim Phong Tử hưng phấn đi ngang qua hỏi: “Sao không thấy Gà trống sắt tới?”
Cận Triêu đáp: “Ở nhà cậu ta còn có việc.”
Khói thịt nướng bay thẳng tới đây, Cận Triêu đứng dậy đi vòng sang phía bên kia sân thượng hút thuốc, Khương Mộ cũng đi nướng thịt một lát, cô bị khói làm cho ho sặc sụa, Tam Lại đá một cước ý bảo “anh ta đi rồi”, cô quay lại và nhìn xung quanh, khi nhìn thấy bóng dáng của Cận Triêu, anh đang đi vòng qua vách ngăn sang phía bên kia của sân thượng.
Nửa không gian bên này chứa đầy đồ lặt vặt, bao gồm lọ dưa chua, hộp đựng dụng cụ, thậm chí còn có cả một chiếc bồn tắm vỡ chứa đầy đồ đạc.
Còn Cận Triêu thì đang ngồi ở mép sân thượng, anh hút thuốc, cúi đầu nói chuyện điện thoại, đôi chân dài tùy ý gác lên trên bồn tắm, cánh tay rắn chắc chống đỡ hai bên làm nổi lên cơ bắp cuồn cuộn. Hình tượng rắn rỏi đẹp trai kia làm toát ra ra cảm giác an toàn mê người, còn có hương vị thuần túy nhất của đàn ông.
Khương Mộ nhịn không được đi về phía anh, cô dừng lại ở bên cạnh anh yên lặng ghé vào lan can ban công, Cận Triêu liếc mắt nhìn cô rồi nói vào điện thoại: "Túi khí không vội, chờ ngày mai tôi về rồi nói sau, ừm, hôm nay tôi không qua được, anh cũng sớm trở về nghỉ ngơi một chút.’
Ban công nhà Chương Quảng Vũ được đặt ở vị trí đắc địa, ban đêm có thể nhìn thấy trăm ngọn đèn trong thành phố, những cơn gió mùa hè thổi qua làm cho người ta cảm thấy mát mẻ và dễ chịu, nhưng Khương Mộ lại không có cảm giác như vậy, mỗi lần uống rượu mí mắt cô cứ giật giật, không phải là do cô buồn ngủ, chỉ là cô không thể mở to mắt mà thôi.
Cận Triêu cúp điện thoại rồi quay sang hỏi cô: “Uống nhiều không?”
Khương Mộ lập tức đứng thẳng lên nói: "Không, em vẫn còn rất tỉnh táo."
Ánh mắt Cận Triêu càng trở nên sâu thẳm, trên mặt anh mang theo một nụ cười nhàn nhạt, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, anh nghe thấy cô nhẹ nhàng kêu lên: "Anh."
“Ừ.” Anh đáp lại cô.
Khương Mộ lắc lư, hỏi: "Anh cảm thấy em nên học trường nào?"
Cận Triêu dập tắt điếu thuốc, anh cúi đầu nhìn cô: “Chuyện này em nên bàn bạc với mẹ em đi.”
"Bà ấy muốn em đến Úc."
Cận Triêu khẽ nhướng mi, Khương Mộ lại gần anh, ngẩng đầu hỏi: “Nếu em thật sự đi Úc thì rất lâu sẽ không thể trở về, anh có luyến tiếc em không?”
Cận Triêu ngước mắt nhìn cô một cái, anh không nói gì, nhưng trong mắt anh hiện lên một tia sáng chói lóa, sâu thẳm như một dải ngân hà, nhưng lúc này, trong dải ngân hà ấy chỉ phản chiếu duy nhất một hình bóng của cô.
Ánh đèn xung quanh sáng rực, xung quanh có những ánh đèn nhỏ lấp lánh như ánh sao, Khương Mộ lo lắng nhìn anh, ánh mắt cô lướt từ đôi mày rậm đến đường viền môi trong trẻo, không biết có phải là do uống rượu hay không, trên môi cô có một vẻ lấp lánh quyến rũ, trong khoảnh khắc đó, đầu óc Khương Mộ giống như mất kiểm soát, cô lập tức kiễng chân lên hôn anh.
Khi hai đôi môi chạm vào nhau, nhịp tim của Khương Mộ đập nhanh đến nỗi như có thể nhấn chìm mọi thứ trên đời, cảm giác thuần khiết, nguyên sơ, thơm ngát và mềm mại bao phủ lấy đôi môi của Cận Triêu, dù chỉ là thoáng qua nhưng giống như một tia lửa đốt cháy cả vùng thảo nguyên.
Ánh mắt nóng rực của anh nhìn chằm chằm vào Khương Mộ, Khương Mộ cúi đầu né tránh anh, anh nghiêm khắc giáo huấn cô: "Em say rồi."
Lồng ngực của Khương Mộ phập phồng kịch liệt, cô cảm thấy choáng váng, toàn bộ đầu óc đầu cảm thấy choáng váng như đang giẫm phải bông gòn, nhưng khi Cận Triêu nói với cô cô vẫn không tin, cô lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên hôn anh một lần nữa, và lần này khi môi cô vừa rời khỏi môi anh, sức lực trên eo cô đột nhiên tăng lên, toàn thân cô bị kéo vào trong vòng tay của Cận Triêu, anh cúi đầu hôn lên môi cô, ngay lúc anh cạy môi cô ra, Khương Mộ cảm thấy tim mình đột nhiên ngừng đập, mặc dù khi còn nhỏ cô thường ngủ bên cạnh Cận Triêu, nhưng sự thân mật chưa từng có này khiến toàn thân của cô đều trở nên yếu ớt.
Sau một hồi giằng co, Cận Triêu áp trán mình vào trán cô, anh phả hơi thở nóng hổi vào mặt cô và nói với với cô: “Anh cũng say.”
Nhìn đôi mắt mờ ảo và khuôn mặt như ngọc của cô, anh không tự chủ được mút lấy đôi môi mềm mại thanh tú của cô, cách đó vài bước, đám người bên kia vẫn còn đang la hét đùa giỡn, mọi thứ đang chỉ cách hai người bọn họ mấy bước chân.
Căng thẳng đầy kích thích khiến Khương Mộ cuộn tròn trong vòng tay Cận Triêu, trái tim cô như được đặt trên mây, nhưng cơ thể lại chìm xuống tận đáy biển, Cận Triêu ôm lấy eo cô đỡ lấy toàn bộ sức nặng của cô, môi cô cứ quấn lấy đầu lưỡi của anh, đại não của Khương Mộ dần dần cảm thấy thiếu oxy nhưng cô vẫn còn mê đắm trong nụ hôn này.
Hơi thở quyến rũ, sự hung hãn dịu dàng và sự thân mật ngày càng tăng cao khiến cơ thể Khương Mộ khẽ run lên, nỗi u sầu bấy lâu bộc phát theo cách nguyên thủy nhất, làm cho đôi mắt Khương Mộ đỏ hoe vì nụ hôn của anh.
Cho đến khi Tam Lại hét toáng lên: “Mộ Mộ, thịt đã nướng xong rồi, em đi đâu thế?”
Khương Mộ kinh hãi thoát khỏi vòng tay của Cận Triêu, cô lùi lại một bước, hoảng sợ liếc nhìn anh rồi chạy lại về phía đám người kia.
Cận Triêu nhìn chằm chằm bóng lưng vội vã của cô, mím chút hơi ấm còn sót lại trên môi rồi đi vòng qua vách ngăn, Tam Lại chộp lấy một xiên thịt nướng đưa cho cô, nhưng khi ngẩng đầu lại lại nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Khương Mộ, Anh ta đứng dậy, quay lại nói với Cận Triêu đang đi tới phía anh ta: "Cậu bị bệnh à, em ấy vừa mới thi xong, cậu lại làm cái gì để em ấy khóc vậy?"
Nói xong, anh ta đặt thịt xiên vào tay Khương Mộ và nói với cô: “Anh sẽ bảo vệ em, không ai ức hiếp em được đâu.”
Khương Mộ cúi đầu cầm lấy thịt xiên, không dám nói một lời.
Cận Triêu cũng trầm mặc không thể phản bác, như thể anh ngầm chấp nhận tội danh này..