Đường Sắt Đôi - Thời Cửu Viễn

Chương 57



Sau khi Cận Triêu từ phòng tắm đi ra, Khương Mộ liền bám chặt vào giường, căn phòng trở nên tối tăm, bóng dáng của Cận Triêu dần dần đến gần, Khương Mộ không dám nhìn anh, cô chỉ có cảm giác phần giường bên cạnh hơi lún xuống, và anh cũng đã nằm xuống bên cạnh cô.

Chiếc giường thật sự rất nhỏ, giống như chiếc giường trong phòng Cận Triêu trước đây, nhưng khi đó bọn họ đều là trẻ con, hiện tại Khương Mộ không thể không để ý đến bên cạnh cô còn có một người đàn ông trưởng thành làm cho trái tim cô loạn nhịp, đặc biệt là sau chuyện vừa rồi, cảm xúc của Khương Mộ càng trở nên nhạy cảm.

Cô nghiêng người nép vào cánh tay anh, hỏi: “Anh đã từng dùng nó chưa?”

Cận Triêu dựa vào giường và hỏi ngược lại cô: "Cái gì?"

"Cái đó."

Hai người đều không nói chuyện nữa, một lúc lâu sau, Cận Triêu mới nói: "Dùng với ai?"

Khương Mộ vùi mặt vào trong vòng tay siết chặt của anh, khẽ lẩm bẩm: "Làm sao em biết được chứ? Anh Tam Lại nói lúc còn đi học anh rất nổi tiếng, nghe nói còn có nữ sinh trường khác tới làm quen với anh.”

Cận Triêu cúi đầu, đôi mắt đen láy ẩn giấu dưới hàng lông mi rậm, lúc chăm chú nhìn người khác, trong mắt anh tràn đầy ánh sáng thuần khiết: “Em đang ghen tị đấy à?”

Khương Mộ lẩm bẩm: "Không có, em chỉ cảm thấy anh rất giỏi việc này, không giống em, cái gì cũng không biết."

Cận Triêu cười lớn, sau đó anh bế cô lên rồi nói vào tai cô: “Cảm ơn lời khen của em.”

Sau đó, anh còn nói thêm: "Anh từ bé đã là thiên tài, anh tưởng em đã biết điều này từ khi còn nhỏ rồi chứ.?”

Khương Mộ thừa nhận Cận Triêu tài năng hơn cô ở nhiều mặt, có lẽ người thông minh nhìn thấy gì cũng có thể học được, ví dụ như lần đầu tiên bọn họ ngồi cắt hoa giấy, anh chỉ cần xem qua một lần là có thể cắt ra được một bông hoa hoàn chỉnh, còn cô thì làm mãi cũng chỉ cắt ra được một đống giấy bùi nhùi, nhưng chuyện nam nữ hoàn toàn khác so với chuyện cắt hoa giấy này. 

Cận Triêu thấy ánh mắt cô có vẻ sửng sốt, anh dùng cằm cọ vào trán cô, sau đó nói với cô: “Em không cần hiểu, sau này anh sẽ từ từ dạy em.”

Vào ban đêm khi không có ai xung quanh, những lời yêu thương của Cận Triêu rơi xuống mái tóc của cô và trở thành một bài hát ru êm dịu nhất.

Anh là một người rất lý trí khi xử lý các vấn đề liên quan đến tình cảm, cho dù đối mặt với Vạn Thanh dáng người nóng bỏng và chủ động như vậy, anh vẫn sẽ cân nhắc lợi hại, Cận Triêu ở Vạn Ký bất kể là học kỹ thuật hay là kiếm tiền, và anh cũng không dại anh từ bỏ hết tự do của mình vào đó.

Nhưng một người lý trí như anh ngày đó ở trên sân thượng lại làm ra hành động bốc đồng đối với Khương Mộ trên sân thượng, chút rượu kia căn bản không có tác dụng gì với anh, huống chi quan hệ giữa bọn họ vẫn là quan hệ anh em cấm kỵ. Trong mắt người ngoài, so với Vạn Thanh hay những người phụ nữ khác, thân phận của Khương Mộ càng xấu hổ hơn một chút nhưng anh vẫn làm ra hành động đó, đó không phải là một hành động lúc nhất thời, Khương Mộ thậm chí còn có suy nghĩ nếu sau này cô và Cận Triêu không thể tiếp tục đi cùng nhau thì anh sẽ đối mặt với Cận Cường như thế nào, tương lai bọn họ sẽ gặp lại nhau và còn có thể hòa hợp ở chung với nhau sao?

Cho nên đêm hôm đó Cận Triêu mới bảo đợi khi cô tỉnh táo rồi nói chuyện sau, xem ra bọn họ đã đi đến bước này thì chỉ còn con đường kết hôn mà thôi.

Khương Mộ cười lớn, Cận Triêu nghiêng đầu nhìn cô ở bên cạnh, hỏi: “Có nóng không?”

Khương Mộ gật đầu: “Có một chút.”

“Nóng và dính người quá à?”

"..."

Cận Triêu nhanh chóng đứng dậy xách một chiếc quạt vào phòng khách, anh bật chế độ nhỏ rồi lại nằm xuống và kéo cô sát lại bên cạnh mình.

Khương Mộ đặt tay lên eo Cận Triêu, quạt thổi tung góc áo rộng của Cận Triêu, cô ngẩng đầu hỏi anh: “Đã xác định thời giờ thi đấu chưa?”

Ánh mắt Cận Triêu trầm xuống, nhìn không rõ biểu cảm lắm, anh chỉ đơn giản trả lời: "Sắp rồi.”

"Trận thi đấu lần này chỉ có anh và người của ông chủ Vạn thôi sao?"

Cận Triêu trầm ngâm nói: “Không phải, còn có những người khác. Loại thi đấu này rất hiếm khi được tổ chức nên có rất nhiều người tham gia, tiền thưởng cũng rất cao. Anh và Vạn Thắng Bang cũng chỉ là lợi dụng trận đấu lần này để kết thúc mà thôi.”

Nghe ý tứ của Cận Triêu, Khương Mộ cảm thấy quy mô của trận thi đấu lần này hình như tương đối lớn, cô không khỏi hỏi: "Thi đấu theo dạng nào vậy?"

"Vượt chướng ngại vật trên đồi."

Khương Mộ sửng sốt nói: "Vừa đưa và vừa vượt chướng ngại vật? Chẳng phải như vậy càng thêm nguy hiểm sao?"

Cận Triêu nhìn khuôn mặt lo lắng của cô, giọng điệu anh thoải mái nói: “Anh có thể lấy trước bản đồ và vị trí của chướng ngại vật, đến lúc đó có thể dễ dàng tránh được.”

Khương Mộ kinh ngạc nói: "Cái này cũng được sao? Làm sao mà anh có được?"

Cận Triêu im lặng nhìn cô một lúc rồi nói: “Cảnh sát Lư sẽ đưa cho anh.”

Khương Mộ lập tức phản ứng lại: “Ý anh là ngoài anh ra, trong tổ chức đó còn có người làm việc cho cảnh sát Lư?”

Cận Triêu chỉ nói "Ừm".

Khương Mộ cảm thấy hưng phấn, đồng thời cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ít nhất Cận Triêu không phải chiến đấu một mình, nhưng trí tò mò của cô cũng dâng lên mãnh liệt: "Vậy anh có biết những người đó không? Những người giống anh đang mai phục trong bóng tối?"

Cận Triêu cười nói lại: “Những người mai phục trong bóng tối, em có ý gì? Cũng không có thần bí như vậy đâu, theo nhu cầu mà thôi, nếu cảnh sát Lư đã tìm đến anh thì ông ấy cũng có thể tìm đến những người khác để giúp ông ấy phá án, mếu muốn tìm được con át chủ bài của băng nhóm kia thì không chỉ có một mình anh mà còn phải có những người khác phối hợp hỗ trợ, tác dụng của mỗi người đều không giống nhau, nhưng chuyện này tương đối nhạy cảm, sau này còn phải lăn lộn ở nơi này nên bọn họ không thể bại lộ thân phận của mình được.”

Khương Mộ cuối cùng cũng hiểu ra, lúc cảnh sát Lư bắt giữ một nhóm đua xe thì bọn họ không chỉ liên lạc với Cận Triêu mà còn liên lạc với những người khác nữa, cho nên hiện tại trong liên minh, ngoài Cận Triêu còn có những người khác giúp đỡ cảnh sát. Mọi người đều có nhiệm vụ cung cấp thông tin khác nhau, nhưng phòng trường hợp thân phận bị bại lộ hay có thể làm ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của bọn họ nên bọn họ không thể liên lạc với những người chung một đường dây mà chỉ có thể thông qua cảnh sát Lư.

Tỷ như lần thi đấu này của Cận Triêu nhìn như là một quá trình thi đấu rất nguy hiểm, nhưng mà đã có người sớm lấy được thông tin về trận đấu, như vậy Cận Triêu có thể tránh khỏi những nguy hiểm không cần thiết, so với người khác cũng có nhiều mặt thắng hơn một chút.

Vì phe chống buôn lậu mong muốn thông qua Cận Triêu để tiếp cận vào cấp trên nên bọn họ đương nhiên sẽ bí mật bảo vệ anh và sẽ không để anh đi một mình, Khương Mộ dần dần cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghĩ đến điều này.

Sau khi biết được chuyện này còn có mối quan hệ râu ria như vậy, cô liền cảm thấy khá thú vị nên lại hỏi tiếp: “Vậy là anh cũng không biết trong liên minh có ai đang giúp đỡ anh à?”

Cận Triêu trầm ngâm một lát rồi trả lời: "Không chắc chắn."

Sự không chắc chắn mà anh nói có nghĩa là anh đại khái biết những người đó là ai, nhưng vì lợi ích của cả hai bên, tạm thời anh sẽ không nói ra chuyện này.

Trong lúc hai người đang trò chuyện, tay Khương Mộ vô thức luồn vào trong góc áo của Cận Triêu và dừng ở vùng bụng dưới, cô thích thú ấn tới ấn lui.

Mãi đến khi Cận Triêu không thể phớt lờ sự đụng chạm của cô nữa, anh mới im lặng một lúc rồi hỏi: “Em đang muốn tìm kho báu trên bụng anh à?”

Khương Mộ nghiêm túc nói: "Em chỉ muốn xem xem tại sao chỗ này của anh lại cứng rắn như vậy?"

Tuy Khương Mộ đang nói đến cơ bụng, nhưng từ "cứng" thoát ra khỏi miệng cô như đang ra lệnh, Cận Triêu đột nhiên ngồi dậy làm cho Khương Mộ thoáng giật mình: "Có chuyện gì vậy?"

Anh ngồi ở mép giường, quay lưng về phía cô và nói: “Anh đi hút điếu thuốc, em đi ngủ trước đi.”

Nói xong, anh nhanh chóng đứng thẳng dậy và cầm điếu thuốc ở đầu giường lên, tình cờ lại liếc nhìn thấy hộp bao cao su chết người rồi cũng tiện tay mang đi.

Ánh trăng nhàn nhạt phủ lên mái sân sau, Cận Triêu ngồi trên bậc thềm, tay trái cầm điếu thuốc, điếu thuốc đang cháy chậm, ngọn lửa trong lòng anh cũng đang bùng cháy, anh luôn cho rằng khả năng kiềm chế của mình rất cao, đặc biệt là khi đối xử với phụ nữ, nhưng hôm nay anh mới nhận ra rằng đó là vì anh chưa gặp một người phụ nữ nào khiến anh khó kiềm chế được bản thân.

Cuộc sống của anh bây giờ đang bị treo trên một sợi dây. Ngày mai sẽ ra sao, anh cũng không hoàn toàn chắc chắn. Anh không nỡ để cô đi, nhưng anh cũng không nỡ chạm vào cô. Anh có quá nhiều nỗi lo lắng, mỗi một chuyện đều là bứt dây động rừng.

Anh biết rất rõ khi tình yêu nguội lạnh sẽ còn lại gì, Khương Nghênh Hàn và Cận Cường chính là những ví dụ thực tế nhất, họ tranh cãi không ngừng, gạt bỏ hết tình cảm, thậm chí còn coi nhau như kẻ thù, cho đến khi chết cũng không muốn gặp lại nhau nữa.

Anh không thể để cho Mộ Mộ trải qua cuộc sống như vậy, cô e ngại hôn nhân như vậy, lại khát vọng gia đình như vậy, anh không thể để cho cuộc sống của cô chìm ngập trong bôn ba và vất vả của cuộc sống.

Dù sao cô vẫn còn trẻ, một cô gái mười tám, mười chín lần đầu tiên yêu, cô ngây thơ nhiệt tình và tin tưởng anh vô điều kiện, nhưng anh không thể hồ đồ vào thời điểm cô ngây ngô xúc động mà chiếm đoạt cô.

Anh không thể không thừa nhận, có một điều Tam Lại nói rất đúng, do trước đây anh từng từ chối quá nhiều cô gái nên bây giờ anh đang gặp báo ứng.

Cận Triêu rít một hơi thuốc vào phổi, nhìn chiếc hộp nhỏ màu đỏ chói lóa trong tay, cảm giác không thể sử dụng nó thật khó chịu, anh chán nản giơ tay ném chiếc hộp vào thùng rác.

Cận Triêu ngồi một mình hồi lâu mới có thể bình tĩnh lại, may mắn khi anh trở về phòng thì Khương Mộ đã ngủ rồi, cô yên tĩnh nhắm mắt, cả người đều trông rất thoải mái dễ chịu, anh cúi xuống hôn cô một cái rồi ôm cô vào lòng.



Khương Mộ ngủ một mạch đến tận sáng mới tỉnh, có lẽ tối qua điên cuồng quá lâu nên cả người cô cảm giác rát mệt mỏi, cô có cảm giác hình như Cận Triêu đã dậy từ rất sớm, không biết qua bao lâu mới nghe thấy tiếng của Gà trống sắt, cô chống đỡ cơ thể đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, mái tóc vẫn còn rối tung, sau đó cô thò đầu ra hét lớn với Cận Triêu: “Em dậy rồi.”

Tuy nhiên, khi Cận Triêu bước vào phòng khách gọi cô đi ăn, anh lại thấy cô nằm lại trên giường, cô vùi mặt vào gối vì sợ làm rối tóc.

Cận Triêu thực sự lo lắng cô sẽ bị gối làm ngạt thở nên mới kéo cô dậy, Khương Mộ lảo đảo nhắm mắt ngồi trên giường.

Bình thường Cận Triêu sẽ tìm cách đánh thức cô dậy hoàn toàn, để cô ra khỏi giường ăn xong rồi ngủ tiếp, nhưng hôm nay Cận Triêu lại đặc biệt chiều chuộng cô, anh ra ngoài mang đồ ăn vào, để cô dựa vào người mình rồi cẩn thận đút cho cô ăn, anh đưa tay lên môi cô, nói: “Mở miệng ra, đừng nói ngay cả ăn cũng muốn ăn giúp em nha?”

Khương Mộ nhắm mắt lại nở nụ cười, sau đó ngoan ngoãn há miệng.

Mấy năm trước khi cô còn đi nhà trẻ, Cận Triêu đã từng đút cơm cho cô không ít lần, nhưng lớn như vậy còn được anh đút cơm thật đúng là lần đầu tiên, cô rất hưởng thụ cảm giác được anh cưng chiều, giống như khi lúc cô còn bé có thể toàn tâm toàn ý dựa vào anh.

Sau khi nhét thức ăn đầy bụng Khương Mộ, Cận Triêu đứng dậy hỏi cô: “Còn buồn ngủ à?”

Khương Mộ gật đầu, cô chớp mắt hai cái: “Bình thường nếu không có việc gì thì em có thể ngủ cả ngày không tỉnh.”

Cận Triêu nhếch môi nói: “Vậy em ngủ tiếp đi.”

Nói xong, anh bưng bát đĩa dơ đi ra, Gà trống sắt và Tam Lại đang ngồi ăn trên bàn gấp trước gara ô tô, nhìn thấy Cận Triêu bưng bát rỗng đi ra, Tam Lại kêu lên: “Tập quen đi, một tên nô lệ của vợ tương lai."

Cận Triêu ném bát lên bàn, hùng hồn đáp trả lại anh ta: “Không phải việc của cậu.”

Khương Mộ sau khi Cận Triêu đi ra ngoài liền nghịch điện thoại di động một hồi, nhưng mới qua năm phút hai mi mắt cô lại bắt đầu đánh nhau nên cô đành bỏ điện thoại xuống rồi đi ngủ tiếp.

Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng đợi khi cô mơ màng tỉnh lại thì cơ thể cô đã rơi vào một cái ôm rộng rãi vô cùng thoải mái và ấm áp, Khương Mộ cũng không mở mắt, cô uể oải chui vào trong vòng tay quen thuộc này, còn vô thức hừ một tiếng, tóc còn bị người ta đùa giỡn, cô thoải mái dụi đầu vào lồng ngực anh.

Cận Triêu ngơ ngác nói với cô: “Hôm nay Tiểu Dương không đi làm, anh phải ra ngoài có việc, có thể lúc về cũng đã muộn, em cứ yên tâm ngủ tiếp đi.”

Khương Mộ lắc đầu ôm lấy eo anh ngăn cản anh rời đi, Cận Triêu cúi đầu hôn lên tóc nàng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Ngoan nào, ngày mai anh dẫn em đi chơi, được không?"

Khương Mộ gật đầu và lúc này mới chịu buông anh ra, trước khi rời đi Cận Triêu còn hôn nhẹ lên môi cô, anh đứng ở cửa nhìn cô một lúc rồi mới quay người rời đi.

Sau khi Cận Triêu rời đi, Khương Mộ bắt đầu xuất hiện ác mộng, cô mơ rất nhiều giấc mơ kỳ lạ, trong mơ đã là ngày hôm sau, Cận Triêu đến đón cô đi chơi, cô mặc một bộ váy nhỏ xinh, Cận Triêu vẫn lái chiếc xe chiến đấu đó tới đón cô, anh dừng lại bên đường nhìn cô, Khương Mộ hét lên với anh, nhưng Cận Triêu lại thờ ơ, thay vào đó anh nhấn ga và chiếc xe nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt cô. Cô hoảng sợ đuổi theo anh, sau đó khung cảnh lại bất ngờ chuyển đến nơi bọn họ từng ở, tại khu phố cổ của Cận Triêu, Cận Triêu biến thành bộ dạng giống như khi còn nhỏ, thắp sáng những viên pháo sáng cho cô, đột nhiên có một tiếng "phùm" vang lên, pháo hoa nổ tung trong tay Cận Triêu, Khương Mộ sợ hãi hét lên, nhưng xung quanh toàn là khói cuồn cuộn nên cô không thể tìm thấy Cận Triêu, sau khi cô xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây mù dày đặc thì mới có thể tìm thấy anh, anh đã trở thành bộ dáng như hiện tại, anh đang đứng trên một con dốc hoang vắng, nơi anh đã đưa cô đi sau cuộc đua cuối cùng, bên dưới là một mớ hỗn độn, Cận Triêu đang đi ngược về phía vách đá. Khương Mộ điên cuồng chạy về phía anh, ngay khi đầu ngón tay cô chạm vào vạt áo của anh thì thân thể anh liền ngửa ra sau và rơi xuống vách đá, Khương Mộ hét lên một tiếng, cô lập tức bật dậy khỏi giường.

Khi cô mở mắt ra, ngoài cửa sổ trời vẫn còn sáng, trên trán cô lấm tấm một lớp mồ hôi mịn, cơ thể cô khẽ run lên, cô vô thức cầm điện thoại lên nhìn xem, đã gần bốn giờ chiều, không ngờ cô lại ngủ quên hơn ba tiếng đồng hồ.

Khương Mộ uể oải đi vào phòng tắm rửa mặt, lúc cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hai mắt mình đang sưng tấy lên vì mới ngủ dậy, mí mắt cứ liên tục nhảy lên không có quy luật.

Sau khi đi ra khỏi phòng tắm, mọi thứ trong phòng vẫn như cũ, nhưng có lẽ những giấc mơ liên tiếp vừa rồi quá kinh hoàng, Khương Mộ luôn cảm thấy có chút bất an, cô chợt nghĩ tới điều gì đó liền leo lên giường mở cửa sổ, sân nhà kho vắng tanh, chiếc GTR mà Cận Triêu chở cô về tối hôm qua đã biến mất.

Khương Mộ ngã ngửa xuống giường, vẻ mặt dần chuyển sang ngơ ngác, hôm qua Cận Triêu gọi taxi đưa cô ra ngoại ô, mãi đến tối mới lái xe về, theo logic mà nói, lái chiếc xe này trong thành phố vào thời điểm này rất nguy hiểm, sao giờ phút này nó có thể biến mất được chứ?

Khương Mộ lại xuống giường, cô mang giày vào, Tia Chớp nghe thấy tiếng động cũng nhanh chóng đi từ phòng khách đi vào, nó quấn quýt ôm lấy chân cô, Khương Mộ cúi xuống sờ vào nó, dù sao tối hôm qua nó mới vừa được tắm xong, toàn thân còn tràn ngập mùi thơm của sữa tắm nên cô không nhịn được liền chạm vào nó, ngay khi cô vừa chạm vào, động tác của Khương Mộ chợt khựng lại.

Mùa hè ở Đồng Cương tuy ban ngày rất nắng nhưng sau khi mặt trời lặn về đêm vẫn có phần mát mẻ, chênh lệch nhiệt độ giữa buổi sáng và buổi tối tương đối lớn, kể từ khi xảy ra sự việc kia, cơ thể của Tia Chớp đã yếu đi rất nhiều, Cận Triêu sẽ luôn chọn ngày nắng đẹp để tắm cho nó để nó không bị cảm, nhưng sao hôm qua trời đã khuya mà anh lại đột ngột tắm cho Tia Chớp?

Khương Mộ càng nghĩ càng cảm thấy kì quái, tất cả chỉ là sự trùng hợp thôi sao? Anh đã tặng cô một sinh nhật khó quên, chăm sóc Tia Chớp thật tốt sau khi đón nó về, hôm nay còn cho Tiểu Dương nghỉ một ngày, tiếp theo là gì? Anh đang định làm gì?

Thân thể Khương Mộ cứng đờ đứng ở cửa phòng nghỉ, trong đầu Khương Mộ đột nhiên xuất hiện một suy đoán đáng sợ, trận đấu đó, trận đấu quyết định đó, rất có thể sẽ diễn ra vào hôm nay.

Cô chống tay lên khung cửa, lấy điện thoại di động ra gọi cho Cận Triêu, cuộc gọi không bao lâu đã kết nối được, giọng nói Cận Triêu vang lên từ trong ống nghe: "Em  tỉnh rồi à?"

Hình như bên đó gió rất mạnh, Khương Mộ cũng không hỏi hắn ở đâu, chỉ nói "ừm", ngón tay cô nắm chặt khung cửa, cô nói: "Anh đã hứa ngày mai sẽ đưa em đi chơi, phải không?"

Thời gian như đứng yên hai giây, hai giây này không hiểu sao lại cảm thấy dài dằng dặc, tựa như cả thế kỷ đã trôi qua, giọng nói của Cận Triêu lại vang lên lần nữa: “Anh sẽ cố gắng hết sức.”

Hai mắt Khương Mộ trở nên đỏ hoe, nhưng cô cũng không để anh nghe thấy điều gì kỳ lạ, cô giả vờ thoải mái nói: "Vậy em đợi anh... Anh sẽ không thất hứa đúng không?"

Không đợi anh trả lời, cô liền nói tiếp: "Tính tình em rất hẹp hòi, nếu anh dám thất hứa với em, em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa."

"Anh biết rồi." Anh trầm giọng nói ra ba chữ này.

Sau khi cúp điện thoại, Khương Mộ ngơ ngác dựa vào khung cửa, nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, có lẽ Cận Triêu không nói cho cô biết vì sợ cô sẽ như thế này, cô lo lắng đến sắp điên rồi, một khắc cũng không có cách nào dừng lại, cô không thể trở về nhà ba, như vậy sẽ chỉ càng cảm thấy thấp thỏm hơn, canh giữ ở chỗ này nói không chừng còn có thể đợi đến khi Cận Triêu kết thúc.

Cô nhiều lần tự nhủ không sao, cũng giống như mấy trận đua xe lần trước mà thôi, Cận Triêu đã biết lộ trình và vị trí của chướng ngại vật, với tố chất kỹ thuật và tâm lý của anh, anh nhất định có thể giải quyết được mọi việc, có lẽ anh sẽ nhanh chóng quay lại tìm cô.

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng tâm tình cô lại không thể khống chế cảm thấy lo lắng vô cùng, Khương Mộ dứt khoát đi ra khỏi gara ô tô để tìm việc gì đó làm, sau khi mở cửa cuốn, cô phát hiện Tam Lại đang dựa vào ghế tựa ở cửa ăn hạt dưa. Anh ta nghe thấy tiếng động liền quay lại và nhìn thấy Khương Mộ thì có chút kinh ngạc: "Em còn chưa đi à?"

Khương Mộ lơ đãng trả lời: “Em có thể đi đâu chứ?”

Tam Lại thu hồi ánh mắt, nhìn xe cộ qua lại không ngừng, anh ta vẫn tiếp tục cắn hạt dưa, Khương Mộ cũng kéo ghế ra ngồi bên cạnh, Tam Lại ném một túi hạt dưa cho cô, cô cũng nhận lấy và ngồi cắn hạt dưa với anh ta.

Tam Lại im lặng ăn hạt dưa khác thường, hồi lâu không nói một lời, Khương Mộ cũng không có tâm trạng nói chuyện, chỉ ngẩn ngơ nhìn người qua lại trên đường, Tia chớp thì đang nằm bò dưới chân cô, bất cứ khi nào có ai đó hay một chiếc ô tô màu đen đi ngang qua nó đều sẽ ngước mắt lên.

Sắc trời dần tối, đèn đường trên đường lần lượt sáng lên, Khương Mộ đã cắn hạt dưa nhiều đến nỗi miệng cũng trở nên tê dại, cô gói vỏ hạt dưa lại rồi ném đi, lúc cô đi vào gara ô tô và đang chuẩn bị uống một ngụm nước thì chợt thấy có một chiếc Mercedes Benz lạ xuất hiện trước của gara ô tô, cô đánh rơi cốc nước trên tay và lập tức lao ra khỏi gara ô tô, Tam Lại cũng đặt hạt dưa xuống và nhìn chằm chằm vào chiếc xe lạ này.

Chẳng mấy chốc, một người đàn ông nhanh chóng bước xuống xe, nhìn thấy Khương Mộ chạy ra, anh ta liền đi thẳng về phía cô, Khương Mộ lập tức nhận ra người đàn ông này, anh ta Lương Ngạn Phong, đám người đó hay goi anh ta là Phong thiếu, trong cuộc đua lần đó anh ta là người cuối cùng cạnh tranh với Cận Triêu.