Khương Mộ không biết mình bị Tam Lại kéo ra khỏi vách đá như thế nào, tất cả những gì cô có thể nhìn thấy là ngọn lửa dữ dội dưới chân núi, cho đến khi tiếng xe cảnh sát từ mọi hướng vang vọng khắp thung lũng, và khu vực xung quanh cũng dần trở nên hỗn loạn, tất cả đám thanh niên nhảy múa nháo nhào bỏ chạy tứ phía.
Những chiếc ô tô liên tục lao vút qua, có người hét lên: "Có người chết, mau chạy đi!"
Khương Mộ hoàn toàn không còn ý thức, cô được Kim Phong Tử và Tam Lại kéo lên xe, bọn họ đặt cô ngồi ở hàng ghế sau, Kim Phong Tử nổ máy xe, Tam Lại cũng nhảy vào ghế lái phụ, Khương Mộ lúc này mới có thể hoàn hồn, cô đau đớn hét lên trong nước mắt: "Cận, Cận Triêu... anh ấy vẫn còn ở đó, vẫn còn ở trong xe, chúng ta không thể rời đi..."
Tam Lại nhìn thung lũng bị ngọn lửa bao vây, anh ta nói: "Xe cảnh sát đã tới đó, chúng ta không thể ở lại đây lâu được."
Nói xong, Kim Phong Tử đã lái xe ra khỏi núi, Khương Mộ gần như phát điên: "Nổ rồi, xe của Cận Triêu nổ rồi, chẳng lẽ hai anh không thấy sao?"
Tam Lại quay đầu lại nắm chặt cổ tay cô, anh ta hung hăng ức chế sự run rẩy của cô, sau đó nói với cô: "Anh biết, nhưng chúng ta không thể đi qua đó, cảnh sát sẽ tìm được cậu ta, cảnh sát sẽ coi chúng ta là thành phần cổ vũ đua xe trái phép, chúng ta rời đi trước rồi tính sau.”
Đám người của Vạn Thắng Bang dưới chân núi đã sớm rút lui từ lâu, Kim Phong Tử tránh được mấy xe cứu hỏa nhanh chóng lao ra ngoài.
Sau khi xuống núi, Khương Mộ cũng không nói thêm lời nào, chỉ cứng đờ ngồi ở ghế sau, tay chân hoàn toàn cảm thấy tê dại, toàn thân đổ đầy mồ hôi không ngừng. Tín hiệu trên điện thoại di động của cô đã được khôi phục sau khi rời núi.
Khương Mộ không biết bọn họ đang đi qua nơi nào, ngoài cửa sổ thoáng qua hóa thành một mảnh mờ mịt, cô nhìn không rõ, cũng không muốn nhìn rõ, cho đến khi xe dừng lại trước cửa gara ô tô, Kim Phong Tử mở cửa ghế sau gọi cô xuống xe, cả người cô vẫn còn đang cảm thấy thẫn thờ như trên mây.
Sau khi ‘ném’ bọn họ ở trước cửa gara ô tô, Kim Phong Tử trực tiếp lái xe của Tam Lại liền vội vã rời đi, Khương Mộ cuộn mình ở trên chiếc ghế gỗ nhỏ trước cửa, cô sợ hãi nhìn chằm chằm Tam Lại, sau đó gắt gao bóp chặt đùi mình, cô cảm thấy đây là một giấc mộng, một cơn ác mộng vô cùng khủng bố, nếu như không phải là mộng thì sao có thể giải thích được buổi trưa cô còn nằm trong lòng Cận Triêu, anh còn đút cơm cho cô, còn nói cô là con sâu lười không chịu lớn, sau đó cô còn dùng mặt cọ vào người anh, làm nũng với anh, nói chính mình không muốn lớn lên, muốn bám lấy anh cả đời.
Khương Mộ không biết cuộc đời dài bao nhiêu, nhưng chắc chắn sẽ không chỉ là nửa ngày, nếu không phải mộng thì đây là cái gì?
Nhưng cho đến khi chân cô bị véo tím tái, cô vẫn không thể thoát khỏi cơn ác mộng này, mọi đau đớn đều hiện rõ mồn một trước mắt.
Tam Lại lần lượt hỏi thăm trong điện thoại, cô chưa bao giờ thấy Tam Lại tức giận như vậy, cuối cùng, cô nghe thấy Tam Lại trực tiếp hét vào điện thoại: “Mẹ nó, rốt cuộc còn dùng được cậu không vậy, ở sở cảnh sát không có thông tin thì gọi cho bệnh viện, bệnh viện không có thì gọi cho nhà tang lễ."
Khương Mộ vừa nghe đến hai chữ "nhà tang lễ", bụng cô đột nhiên co thắt lại, cô vội vàng chạy ra ven đường nôn ói một trận, ban đêm cô vẫn chưa ăn gì nên cũng không nôn được gì, chỉ là mồ hôi và nước mắt không ngừng hòa lẫn vào nhau.
Tam Lại cúp điện thoại, anh ta vội vàng đỡ cô dậy, nói: “Vào nhà trước đã.”
Nước mắt Khương Mộ rơi xuống trên má, cô không nói được lời nào, chỉ còn biết lắc đầu.
Tam Lại nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, anh ta nghiến răng nghiến lợi không chịu nổi, đành tàn nhẫn nói với cô: “Em phải về nhà, lỡ như có chuyện gì cảnh sát sẽ liên lạc với gia đình.”
Những cảm xúc mà Khương Mộ kìm nén suốt đêm cuối cùng cũng sụp đổ và cô lập tức bật khóc.
Cô nghe theo lời khuyên của Tam Lại trở về nhà Cận Cường ở, cả đêm không ngủ chỉ ngồi ở mép giường, phải nói là cô không dám ngủ, cô sợ cảnh sát đột nhiên gọi điện thông báo cho Cận Cường, nếu cô ngủ thì sẽ bỏ lỡ tin tức của anh, cô càng sợ khi tỉnh dậy thì mình sẽ nghe thấy tiếng chuông từ điện thoại của Cận Cường.
Cô lấy tất cả các bức thư từ phía sau bảng phi tiêu ra đọc từng chữ một, khi nhìn thấy dòng chữ "Xin lỗi, nhớ em Mộ Mộ", cô đột nhiên trượt chân ngã xuống đất, những lá thư vương vãi trên sàn và cô bật khóc lần nữa, nhưng cô không dám khóc thành tiếng nên chỉ có thể cắn vào tay để kiềm chế tiếng khóc của mình, cho đến khi mu bàn tay cô đã rỉ ra vài giọt máu tươi.
Cô ngơ ngác chờ đến rạng sáng, may là không có cảnh sát liên lạc với gia đình, tệ là vẫn không có tin tức gì về Cận Triêu.
Cô không thể ngồi đợi được nữa, cô thấy mình sắp phát điên rồi, mới sáu giờ sáng cô đã vội vã ra khỏi nhà, đến gara ô tô, cô nhìn thấy xe của Tam Lại đang đậu ở bên đường, cũng không biết đêm qua Kim Phong Tử trở về từ lúc nào, nhưng bộ dáng của hai người bọn họ chắc là cũng cả đêm không ngủ.
Thấy hai mắt Khương Mộ sưng lên vì khóc, Tam Lại không nhịn được liền nói: “Bọn anh đã đi tìm khắp các bệnh viện ở Đồng Cương nhưng vẫn không có tin tức gì về cậu ta, em phải biết, không có tin tức nào là còn tốt, em hiểu mà phải không?"
Khương Mộ mím đôi môi run run gật đầu, Kim Phong Tử hút một điếu thuốc, nhìn bộ dáng hốc hác của cô, anh ta hỏi: "Em ăn sáng chưa?"
Khương Mộ lắc đầu, Tam Lại thở dài: “Từ tối hôm qua em ấy vẫn chưa ăn gì.”
Kim Phong Tử dập thuốc lá rồi đứng dậy: “Để tôi đi mua mấy cái bánh bao.”
Tam Lại kéo Khương Mộ vào cửa hàng thú cưng, sau đó đặt cô ngồi lên ghế, anh ta đưa cho cô một cốc nước nóng rồi nói với cô: “Đợt lát nữa khi tới giờ làm việc chúng ta tới sở cảnh sát hỏi thử xem sao.”
Khương Mộ cầm ly nước máy móc gật đầu.
Một lúc sau, Kim Phong Tử trở lại với mấy cái bánh bao, Khương Mộ ăn không nổi nữa, hồi lâu mới cắn được một ít vỏ bánh bao, Tam Lại ngẩng đầu nhìn cô còn đang ngẩn ngơ, sau đó nói: “Mộ Mộ, em chịu khó ăn nhiều một chút, chúng ta còn chưa tìm được người nên không thể gục ngã được, không có sức sao có thể đi tìm người."
Khương Mộ nghe xong liền nhét hết bánh bao nhân thịt vào miệng, nhưng lại không cảm nhận được mùi vị gì, chỉ đơn thuần là muốn nhét thứ gì đó vào bụng.
Tam Lại và Kim Phong Tử nhìn nhau, càng lúc càng cảm thấy lo lắng khi nhìn thấy vết răng trên mu bàn tay của cô.
Khương Mộ vừa mới ăn xong, bụng lại quặn lên như bị lửa đốt, cô đứng dậy nói muốn đi rửa tay, nhưng sau khi vào đó một hồi lâu vẫn chưa thấy cô đi ra. Tam Lại bất an đứng dậy đi vòng ra phía sau nhìn cô, nước vẫn còn đang chảy, nhưng đồ ăn vừa ăn đã nôn hết ra, cả mặt và tóc đều ướt đẫm, cô ngồi xổm ở bên bồn rửa, vì không muốn bọn họ biết nên cô cố gắng không lên tiếng nhưng đôi vai cô lại không nhịn được run lên không thể kiểm soát.
Tam Lại nghiến răng nghiến lợi lùi lại, một lúc sau mới thấy Khương Mộ đi ra, cô đã điều chỉnh lại dáng vẻ của mình, mái tóc ngắn được vén ra sau đầu, hình như cũng không còn thấy dấu vết nước mắt, Tam Lại hút một điếu thuốc, anh ta im lặng nhìn cô rồi lại quay đầu đi giả vờ như không nhìn thấy gì.
Suốt một ngày trời, không biết bọn họ đã chạy đến bao nhiêu sở cảnh sát nhưng không có ai nhận được tin tức về vụ nổ xe ngày hôm qua và thậm chí ngay cả vụ đua xe trái phép cũng không nghe ai nhắc tới.
Cho đến giữa trưa, điện thoại di động của Cận Triêu vốn không ở trong vùng phủ sóng đột nhiên liên lạc được nhưng không có ai bắt máy.
Phát hiện này làm cho bọn họ đột nhiên vui mừng sau hai ngày một đêm, nếu lúc thi đấu điện thoại di động ở trên người Cận Triêu thì ít nhất có thể chắc chắn rằng vụ nổ xe không làm nổ tung điện thoại di động, hay nói cách khác Cận Triêu cũng không có ở trên xe.
Trước khi tìm được Cận Triêu, đây là suy đoán tốt nhất, Kim Phong Tử và Tam Lại vô cùng ăn ý nói với Khương Mộ như vậy, bọn họ nhìn ra được tiểu nha đầu này chạy theo bọn họ một ngày đã không chịu nổi, vô luận là về tinh thần hay là thân thể, nếu vẫn không tìm được tin tức nào về Cận Triêu thì có bé này có thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
Kim Phong Tử cùng Tam Lại thương lượng quyết định tạm thời đưa Khương Mộ về nhà, thứ nhất là bọn họ lo lắng về tình trạng hiện tại của Khương Mộ, thứ hai, nếu cảnh sát có thông tin gì đó và gọi cho Cận Cường thì cô cũng có thể yên tâm hơn.
Sau khi Cận Cường biết chuyện này thì hiển nhiên cũng rất sốc và nói rằng sẽ đi báo cảnh sát, nhưng Kim Phong Tử và Tam Lại nói với ông ấy rằng họ đã đi đến tất cả các đồn cảnh sát nhưng vẫn không tìm được tin tức gì cả.
Ngày thứ ba, bọn họ quyết định quay trở lại ngọn núi nơi tổ chức cuộc thi, ban đầu bọn họ không có ý định mang Khương Mộ đi cùng, nhưng vào sáng sớm trước bình minh thì cô đã đến ngồi trước cửa gara ô tô và đang thơ thẩn cho Tia Chớp ăn và thay nước cho nó.
Khi Tam Lại mở cửa, anh ta nhìn thấy cô đang ngồi xổm ở cửa gara ô tô ôm Tia Chớp trong tay, cô ngơ ngác nhìn con đường yên tĩnh vào buổi sáng, anh thậm chí còn nghi ngờ không biết tối qua cô có ngủ không.
Kim Phong Tử sáng sớm cũng tới đây, bọn họ lo lắng để Khương Mộ ở một mình nên mới đưa cô đi cùng đến ngọn núi gần nơi xảy ra tai nạn, bọn họ cũng ghé qua thăm đồn cảnh sát gần đó nhưng không ai có tin tức gì về vụ nổ đêm hôm đó, viên cảnh sát còn nhiệt tình bảo bọn họ nếu người đó đã mất tích 24h thì có thể báo án mất tích và nhờ cảnh sát giải quyết.
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát ở vùng nông thôn nhỏ, Tam Lại và Kim Phong Tử mỗi người châm một điếu thuốc trước cửa, Khương Mộ cũng ngơ ngác nhìn con chó địa phương trong sân ở đồn cảnh sát.
Sau hai ngày hỏi thăm khắp nơi, nếu không phải ba người bọn họ tận mắt nhìn thấy xe Cận Triêu nổ tung thì thậm chí bọn họ còn hoài nghi chuyện đêm đó rốt cuộc có phát sinh hay không?
Vì vậy, bọn họ quyết định quay lại núi để nhìn xem có tìm được gì hay không, trên vách đá nơi xảy ra vụ nổ, bọn họ vẫn có thể nhìn thấy những vết lõm do va chạm và vết cháy trên cỏ dại và cây bụi xung quanh, nhưng trên đường núi không có mảnh vỡ ô tô nào, tất cả đều đã được dọn sạch.
Trên đường trở về, ba người im lặng một cách kỳ lạ, mọi thứ đều không ổn, Cận Triêu dường như đã biến mất trong không khí, theo logic mà nói, nếu anh thực sự bỏ mạng thì đến hiện tại cũng đã 40 giờ trôi qua, hắn là cảnh sát cũng phải thông báo với người nhà của anh rồi chứ, cho dù là được đưa đến bệnh viện cũng phải thông báo cho người nhà, làm sao mà có thể một chút tin tức cũng không có?
Tam Lại và Kim Phong Tử đã sử dụng tất cả các mối quan hệ mà họ biết ở Đồng Cương và gần như đảo lộn cả thị trấn mà vẫn không tìm được bất kỳ tin tức nào, bây giờ ngoại trừ việc chờ cảnh sát liên lạc, bọn họ cũng đã tìm kiếm khắp nơi có thể.
Mấy ngày nay, Khương Mộ đều rơi vào trạng thái mê man, chỉ có thể nắm mắt trong vòng hai giờ rồi lại bừng tỉnh, sau khi mở mắt ra sẽ rất khó ngủ lại, vừa bước vào trạng thái ngủ say, toàn bộ cơ thể cô sẽ đột nhiên rơi vào trạng thái kinh hoàng, sau đó sẽ bị dọa tỉnh bởi ánh sáng chói lóa của lửa và tiếng động cơ nổ tung chói tai, một vòng tuần hào cứ lặp đi lặp lại liên tục.
Cô vẫn như cũ từ tờ mờ sáng đã đi đến gara ô tô để chăm sóc cho Tia Chớp, ngày nào cũng ở lại cả ngày mới chịu về, không nói lời nào cũng không ăn cái gì, mới qua vài ngày mà cả người cô đã gầy đi hẳn một vòng bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, ngay cả vành mắt cũng lõm xuống.
Buổi chiều ngày thứ tư, cả người cô mệt mỏi chịu không nổi, cô ghé vào người Tia Chớp vừa nhắm mắt lại, trong lúc mơ hồ có một ý thức quanh quẩn trong đầu cô, vài phút sau cô đột nhiên mở mắt ra, nhốt Tia Chớp vào lồng, sau đó khóa cửa gara lại và chạy về phía Tây Oa, đó là hy vọng cuối cùng của cô, bước chân của cô càng chạy càng nhanh, cô chạy một mạch đến nơi bình thường các ông bà cụ hay ra ngồi hóng mát chơi cờ, cô vừa hỏi thì mới biết được con gái của chú Hải vừa dẫn ông ấy đi Quế Lâm du lịch mấy ngày trước nên không có ở nhà.
Hai ngày tiếp theo, Khương Mộ cũng thỉnh thoảng chạy tới Tây Oa để hỏi xem chú Hải đã về chưa, cuối cùng đến ngày thứ ba, cô cũng đã gặp được ông nội Đào đang đi mua đồ bên ngoài, ông ấy nói với cô rằng chú Hải tối hôm qua đã đi du lịch về, bảo cô nếu có việc thì đến chòi nghỉ mát tìm ông ấy.
Khương Mộ còn chưa kịp cám ơn ông nội Đào liền nhanh chóng quay người chạy tới chòi nghỉ mát, buổi sáng có rất nhiều ông bà cụ tập trung ở đây, có người đánh bài, có người chơi cờ, có người ngồi nói chuyện phiếm, cả chòi nghỉ mát nhìn quanh đã chật ních người, Khương Mộ lo lắng đi tới đi lui, bỗng có một người kêu lên từ phía sau: “Khương Nam Sơn.”
Khương Mộ lập tức quay lại, liền nhìn thấy chú Hải mặc áo vest đang ngồi dưới gốc cây lớn, hai mắt cô đỏ hoe vì phấn khích, chú Hải giật mình vội vàng kêu ông già bên cạnh thế chỗ rồi đứng dậy đi về phía Khương Mộ, ân cần hỏi: "Nghe nói hai ngày nay cháu tìm chú khắp nơi? Tại sao cháu lại khóc?"
Khương Mộ dùng sức dụi dụi mắt, cô nói với ông ấy: "Con muốn tìm cảnh sát Lư, chú Hải, chú giúp con với.”
Mười phút sau, chú Hải đích thân đưa Khương Mộ đến nhà ba mẹ của cảnh sát Lữ, ông ấy gõ cửa nhà, ba mẹ Lư nồng nhiệt mời chú Hải vào nhà, những người ở đây cũng không còn xa lạ gì với chú Hải, nghe nói cô bé ông ấy dẫn theo muốn tìm con trai mình nên ba Lữ đã nhanh chóng bấm số điện thoại của cảnh sát Lư giúp cô.
Khi tiếng "bíp" trong ống nghe vang lên, sự lo lắng mấy ngày nay đã lên tới đỉnh điểm, tay Khương Mộ run run, chú Hải kéo cô ngồi lên ghế sofa, khi cuộc gọi được kết nối, Khương Mộ vừa hưng phấn vừa hồi hộp. Cô lập tức nhảy ra khỏi ghế sô pha, cầm điện thoại di động, khẩn trương lên tiếng: "Xin chào, cảnh sát Lư, tôi là Khương Mộ."
Người ở đầu bên kia điện thoại hình như có vẻ hơi ngạc nhiên, ông ấy nghiêm nghị nói: "Làm sao cô tìm được nhà tôi?"
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi cũng là không còn cách nào khác..."
Khương Mộ nghẹn ngào rơi nước mắt: “Cận Triêu, ông có biết anh ấy đang ở đâu không?”
Người trong điện thoại im lặng hồi lâu, Khương Mộ cảm thấy linh hồn của mình đang từng chút một bị lấy đi khỏi cơ thể mình, thời gian như dừng lại, thậm chí cả thế giới đều dừng lại, cô càng lúc càng đứng không vững, nhưng vẫn cố gắng chống cự: "Anh ấy... anh ấy còn sống không?"
Cảnh sát Lư dừng lại hai giây rồi nói với cô: "Tôi đang có việc phải làm. Cô đợi tôi một chút, tôi sẽ gọi lại cho cô."
Nói xong ông ấy liền cúp điện thoại, chú Hải ở bên cạnh không ngừng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Đừng sốt ruột, cháu ngồi xuống trước đi, có gì thì cùng ngồi xuống nghĩ biện pháp."
Ba Lư cũng lên tiếng: “Đúng vậy, cô gái, cháu cũng đừng quá lo lắng, ngồi xuống uống chút nước trước đi.”
Mấy phút tiếp theo, Khương Mộ lo lắng cầm điện thoại ngồi trên ghế sô pha, không dám rời mắt đi một giây nào, ước chừng mười phút sau, cảnh sát Lư cũng gọi lại, Khương Mộ lập tức nghe máy, cảnh sát Lư liền hỏi: "Là Khương Mộ phải không?”
Cô cầm điện thoại bằng cả hai tay, hít sâu một hơi rồi mới lên tiếng: "Ừm, là tôi đây."
Sau đó cảnh sát Lư nói với cô: "Cận Triêu hiện tại không sao, mọi chuyện đều ổn. Cô không cần phải lo lắng. Về phần hiện tại cậu ta đang ở đâu, tạm thời tôi không thể nói cho cô biết. Cô có hiểu ý tôi không?"
Khương Mộ nghe được tin tức này lập tức hưng phấn gật đầu, cho đến khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên màn hình TV LCD, cô mới nhận ra rằng cảnh sát Lư căn bản không nhìn thấy cô gật đầu.
Sau khi nghe tin Cận Triêu vẫn khỏe, Khương Mộ mới có thể an tâm ăn được ngủ được, nhưng hàng ngày cô vẫn cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại và gửi rất nhiều tin nhắn cho Cận Triêu, tuy rằng tất cả đều như đá chìm đáy biển, nhưng cô nghĩ Cận Triêu luôn có thể nhìn thấy, chỉ cần anh còn sống, sau khi bận rộn công việc xong anh nhất định sẽ quay về với cô, anh còn chưa dẫn cô đi chơi, còn chưa trả lời anh có muốn đến Nam Kinh cùng cô hay không, cô phải chờ anh, nhất định phải chờ anh về nhà.
Cô cũng vẫn như cũ mỗi ngày đến gara ô tô chăm sóc cho Tia Chớp, cùng Tia Chớp ngồi ở trước cửa gara cả ngày, nhìn như cuộc sống đã khôi phục lại như thường, nhưng trái tim cô vẫn còn cảm thấy trống rỗng, ngoại trừ chờ đợi Cận Triêu trở về, cô đều không có hứng thú với bất kỳ chuyện gì cả.
Cho tới khi Nghiêm Hiểu Y gọi điện thoại hỏi cô thi được bao nhiêu điểm, lúc này cô mới nhớ tới mình đã có thể tra được điểm, cô đăng nhập vào trang web và nhìn thấy điểm của mình cao hơn so với mong muốn, điểm này đủ để cho cô bước vào đại học lý tưởng.
Cô hẳn là nên cười thật to và tổ chức ăn mừng thật hoành tráng, dù sao cô đã vất vả hơn người khác một năm, mất 4 năm trời cô mới có thể lấy được thành tích này.
Nhưng Khương Mộ lại ngồi thẫn thờ trước máy tính và không thể cười nổi, người mà cô muốn chia sẻ nhất bây giờ đã mất tích, không được tận mắt nhìn thấy anh, Khương Mộ vẫn chưa thể buông bỏ trái tim đang treo lơ lửng của mình.
Tuy nhiên, điều cô không ngờ tới là vào ngày thứ hai sau khi có điểm, có người đã xuất hiện tại nhà Cận Cường và bay đến Trung Quốc từ nước Úc xa xôi để tìm cô.