Trước khi trở về Trung Quốc, Khương Mộ vẫn không biết Cận Triêu ở đâu và không thể liên lạc được với anh, nhưng cô biết anh vẫn đang ở đó, ở một nơi nào đó, và anh sẽ không bỏ rơi cô, cô phải mau chóng quay về với anh.
Thành phố Nam Kinh có một sức hấp dẫn khó cưỡng đối với Khương Mộ, thật khó để giải thích tại sao, có lẽ là để thực hiện ước mơ năm đó của cô, con người luôn khao khát những nơi có sự tiếc nuối nên cô không chút do dự liền quyết định đi đến đó.
Khi máy bay hạ cánh xuống thủ đô, cô không đến Nam Kinh ngay mà quay lại Đồng Cương trước.
Chỉ mới qua vài năm mà thị trấn nhỏ đã khoác lên mình một diện mạo hoàn toàn mới, những khu nhà thương mại được xây dựng trên những con phố đổ nát một thời, những thùng rác nhựa lớn trên đường phố đã được thay thế bằng những thùng rác tự động phân loại, bến xe buýt quen thuộc và biển báo trạm cũ kỹ cũng đã được thay thế bằng biển báo điện tử.
Diện mạo thay đổi cuối cùng đã xóa đi những dấu vết ban đầu, nhưng có những kỷ niệm vẫn còn mãi trong lòng cô và không thể xóa nhòa được.
Cận Cường và Triệu Mỹ Quyên cũng không có thay đổi gì nhiều, nhưng Cận Hân đã trưởng thành thành một thiếu nữ, Khương Mộ nhớ rằng lần cuối cô nhìn thấy Cận Hân thì cô bé chỉ mới mười tuổi, còn bây giờ cô bé đã học tới cấp ba, cũng là một mái tóc ngắn, làm cô nhớ đến bộ dạng của mình năm đó.
So với trước kia, mỗi khi Cận Hân nhìn thấy Khương Mộ đều sẽ nở nụ cười, lần này về nước Khương Mộ cũng mang quà cho cô bé, cô bé cũng không né tránh nữa, ngược lại còn có chút xấu hổ nói với cô: "Cảm ơn chị.”
Tuy rằng Cận Hân và cô cũng không tiếp xúc gì nhiều, nhưng người em gái này lại làm cho Khương Mộ có cảm giác thiện cảm không thể giải thích được, cô đương nhiên cũng có thấy được năm đó Cận Triêu đã chiếu cố cô bé như thế nào, tuy rằng không có liên lụy nhiều lắm nhưng tóm lại là vẫn có một loại tình thân gắn kết với nhau.
Cô cũng có hỏi về chuyện của Cận Triêu trong mấy năm qua, cũng cố gắng liên lạc với anh, nhưng Cận Cường chỉ nói cho cô biết hàng năm Cận Triêu đều có gửi tiền về cho bọn họ, nhưng người thì lại không thấy đâu, liên lạc cũng rất ít, bọn họ cũng không rõ tình huống của Cận Triêu ở bên ngoài, còn nói anh đã nhiều năm không trở về, nói không chừng anh đã sớm an cư ở bên ngoài.
Hai chữ “an cư” lập tức làm cho tâm trạng của Khương Mộ như bị bao phủ bởi một lớp sương giá.
Cô và Tam Lại cũng đã nhiều năm không liên lạc, lúc xuất ngoại cô còn cảm thấy hiện tại công nghệ phát triển như vậy, không giống như hồi đó còn phải gọi điện thoại về nhà hoặc viết thư, sao bọn họ có thể mất liên lạc được chứ, nhưng Khương Mộ chưa từng nghĩ tới chuyện này lại thực sự xảy ra trên người mình, bây giờ cô muốn tìm được đối phương cũng thật sự rất khó.
Khương Mộ ở Đồng Cương không lâu, chỉ có thể ở lại hai ngày, cô đến trường cũ chụp ảnh ở cổng trường rồi đăng tải lên Khoảnh khắc, Phan Khải vừa nhìn thấy trạng thái đó liền liên lạc với cô, cậu ta hỏi cô đã trở lại Đồng Cương chưa, còn nói nhất quyết muốn gặp cô và mời cô đi ăn tối.
Đúng là từ sau khi tốt nghiệp Khương Mộ đã không gặp lại Phan Khải, sau khi hai người thống nhất địa điểm, Phan Khải lái một chiếc S3 cực kì khoa trương tới đón cô, xe dừng lại ven đường, cậu ta nghênh ngang bước xuống xe, một thân toàn là hàng hiệu, Khương Mộ nhìn thấy bộ dạng của cậu ta liền nở nụ cười.
Điểm thi đại học năm đó của Phan Khải không cho phép cậu ta tỏa sáng trên con đường triết học nên sau này cậu ta theo học chuyên ngành kinh tế và quản lý, sau khi tốt nghiệp thì trở về quê hương để kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, hiện tại cậu ta đang đảm nhận chức vụ giám đốc của nhà máy của gia đình, mặc dù ba cậu ta vẫn chưa hoàn toàn ủy quyền nhưng cậu ta vẫn rất có tiếng nói trong nhà máy.
Sau khi Khương Mộ lên xe, Phan Khải ngồi cùng cô ở hàng ghế sau, tài xế lái xe thẳng về phía trước, phong thái lúc làm việc của Phan Khải rất tốt, nhưng khi cậu ta xuống xe và bước vào phòng riêng một mình đối mặt với Khương Mộ, năng lượng trong người cậu ta lại tiếp tục trào ra, cậu ta nói Nghiêm Hiểu Y đã kết hôn và sinh đôi, nhưng năm trước đã ly hôn.
Khương Mộ thoáng sửng sốt, cô cảm thấy mình mới đi học có mấy năm mà bạn mình đã phải trải qua trắc trở trong hôn nhân.
Phan Khải đúng thật là một kẻ nhiều chuyện, sau khi nói xong chuyện của Lương Tam lại nói đến chuyện của Lý Tứ, Khương Mộ càng nghe càng cảm thấy kinh ngạc, sau đó cô hỏi: "Còn cậu thì sao? Hiện tại cậu thế nào rồi?"
Không đợi Khương Mộ trả lời, cậu ta như vừa nghĩ tới cái gì đó lại nói tiếp: "Tôi khinh, lúc trước tôi thật sự cho rằng cậu cùng anh Tửu là thân thích, cho nên tôi nghẹn nhiều năm như vậy cũng không dám nói lung tung, kết quả năm ngoái anh Tửu quay về đây, lúc đó tôi mới biết được hai người các người thật ra không có quan hệ huyết thống gì cả, còn dọa tôi sợ chết khiếp..."
“Cạch” một tiếng, chiếc thìa trong tay Khương Mộ lập tức rơi xuống đĩa sứ, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Phan Khải: “Cậu vừa nói cái gì? Cậu nói Cận Triêu trở về là có ý nghĩa gì?”
Phan Khải hơi bối rối trước phản ứng của cô nên liền giải thích: “Đầu năm ngoái, dây chuyền cung ứng của một lô hàng trong nhà máy có vấn đề, mà đơn hàng của khách hàng bên kia là đơn hàng dài hạn, nếu nhà máy chúng tôi không thể cung ứng hàng đủ theo hợp đồng thì chúng tôi sẽ phải gánh vác một khoản bồi thường không nhỏ, thế là tôi liền đi liên lạc khắp nơi, khoảng thời gian đó gấp đến độ tóc trên đầu tôi gần như sắp rụng hết, các nhà máy ở các thành phố xung quanh cũng không thể điều động được hàng, thế là tôi liền liên hệ cho bạn bè ở phía tây, bên kia cũng không giúp được gì, sau đó có một ngày tôi đột nhiên nhận được một cú điện thoại lạ, người nọ nói mình là Cận Triêu, anh ta hỏi có phải tôi đang thiếu mấy loại hàng hóa này hay không, tôi lập tức hỏi anh ta giá cả như thế nào, kết quả giá cả anh ta đưa cho tôi so với giá trung bình lúc trước chúng tôi lấy còn thấp hơn, tôi và mấy trưởng lão trong công ty còn tưởng rằng gặp phải kẻ lừa đảo, sau đó anh ta bảo chúng tôi chờ anh ta tới trực tiếp gặp mặt nói chuyện, sau khi tôi nhìn thấy mới biết người nọ là anh Tửu, thì ra anh Tửu tên thật là Cận Triêu, mấy ngày sau đó tôi và anh ấy thường xuyên cùng nhau liên hệ để trao đổi hàng!"
"..."
Đây là tin tức duy nhất về Cận Triêu trong những năm gần đây mà Khương Mộ nghe được, cô sợ mình sẽ bỏ sót chi tiết nào đó nên không ngừng hỏi đi hỏi lại Phan Khải.
Phan Khải chỉ nói: “Tôi thực sự không biết bây giờ anh ấy đang làm gì, sau lần đó tôi nói muốn mời anh ấy ăn một bữa cơm xem như cảm ơn nhưng anh ấy liền từ chối, nói mình không có thời gian, sau khi giúp chúng tôi giải quyết đơn hàng này xong thì ngày hôm sau anh ấy liền đi ngay, lúc đến anh ấy còn có dẫn theo một người, người nọ gọi anh ấy là ông chủ, thái độ rất cung kính, chỉ có điều…”
"Chỉ có điều gì?"
Phan Khải nhìn bộ dáng háo hức của Khương Mộ, cậu ta e dè nói: “Tôi cảm thấy hình như chân của anh ấy có vấn đề, lúc lên cầu thang người kia muốn đưa tay đỡ anh ấy nhưng anh Tửu liền trừng mắt nhìn người nọ, chẳng lẽ bây giờ người trẻ muốn tăng lương đến phát điên rồi sao?"
Cũng chính là lần đó nhờ Cận Triêu giúp Phan Khải xoay chuyển cục diện, Phan Khải mới có thể nắm giữ được quyền lên tiếng nhất định trong nhà máy, anh ta cũng không còn bị nói là người đi vào bằng cửa sau.
Sau đó Phan Khải còn nói với Khương Mộ: “Sau này tôi mới nhớ ra tại sao anh Tửu lại đột nhiên liên lạc với tôi.”
Khương Mộ hỏi: "Tại sao?"
“Cậu còn nhớ lần cậu đưa anh ấy tới nhà máy của ba tôi không?”
Khương Mộ gật đầu, Phan Khải chặc lưỡi nói: “Lúc đó anh Tửu đã nói với tôi, sau này anh ấy nhất định sẽ báo đáp ân tình này của tôi.”
“Thật ra tôi cũng đã quên chuyện đó rồi, còn tưởng lúc đó anh ấy chỉ tùy tiện nói bừa, nhưng không ngờ sau ngần ấy năm anh ấy vẫn còn nhớ, tôi nể trọng anh ấy là một người đàn ông thực thụ."
Khương Mộ không biết bọn họ còn có cuộc trò chuyện này, nhưng trong lòng cô chợt thắt lại, anh nhớ tới ân tình mình nợ Phan Khải, vậy tại sao anh đã hứa sẽ liên lạc với cô nhưng lại không thực hiện?
Cô hơi cau mày hỏi: "Vậy chắc là cậu vẫn còn giữ thông tin liên lạc của anh ấy phải không? Cậu có thể đưa cho tôi được không?"
Phan Khải ung dung lấy điện thoại di động ra lục lọi một hồi: “Ừ, để tôi đi lục lại thử xem.”
Sau đó cậu ta ‘bốc’ ra một dãy số rồi gửi cho Khương Mộ, Khương Mộ nhìn thấy thì cau mày: "Điện thoại cố định à?"
"Ừm, lúc đó anh Tửu dùng số này để liên lạc với tôi."
Từ khi có được số điện thoại cố định có thể liên lạc với Cận Triêu, Khương Mộ không có ý định ăn uống nữa.
Sau khi chia tay Phan Khải, Khương Mộ cầm điện thoại di động đi một đường cho đến khi đi đến một chiếc ghế trống ở góc đường thì cô mới ngồi xuống, sau khi bình tĩnh lại hồi lâu và âm thầm sắp xếp lại lời nói trong đầu, chẳng hạn như đợi lát nữa khi điện thoại kết nối thì cô nên nói cái gì mới không lộ ra vẻ đột ngột, sau khi rối rắm thật lâu, cô mới quyết định bấm gọi dãy số kia, điều cô không nghĩ tới chính là đây lại là một số không có thực, tâm tình cô thay đổi rất nhanh, cô thật sự hoài nghi có phải Phan Khải đang muốn chơi cô một vố hay không.
Cô kiểm tra lại số điện thoại cố định kia và phát hiện vị trí của nó là ở Trường Xuân.
Cô không quen thuộc với Trường Xuân, cũng chưa từng đi đến Trường Xuân, và cũng chưa từng nghe nói Cận Triêu có quen biết ai ở đó, cô không hiểu Cận Triêu tại sao lại chọn đến Trường Xuân, nhưng hiện tại số điện thoại này cũng không liên lạc được.
Trên đường về, Khương Mộ càng nghĩ càng cảm thấy mọi chuyện kỳ quái, dựa theo sự hiểu biết của cô đối với Cận Triêu, nếu năm ngoái anh đã quay lại đây thì không có lý nào anh không về thăm nhà của Cận Cường và hỏi thăm sức khỏe của Cận Hân, Cận Triêu không phải là người bạc tình, năm đó khó khăn như vậy mà anh vẫn giúp Cận Hân đến bệnh viện lấy thuốc, còn gửi tiền về cho gia đình, không có khả năng sau khi vụ án kết thúc thì anh cũng không quay về nữa.
Nhưng Cận Cường lại nói rằng đã nhiều năm anh không quay về đây, cũng có thể là anh đã trở về nhưng xuất phát từ nguyên nhân nào đó mà Cận Cường mới quyết định giấu diếm chuyện này với cô.
Nguyên nhân nào lại khiến Cận Cường phải cư xử như vậy, điều duy nhất Khương Mộ có thể nghĩ tới chính là lời nói hôm qua của Cận Cường: “Có lẽ thằng bé đã an cư ở bên ngoài rồi.”
Chỉ là một câu nói nghe như vô tình nói ra, nhưng bây giờ Khương Mộ nghĩ đến, dường như nó còn đang ám chỉ điều gì đó.
Mặc dù Khương Mộ chưa bao giờ nói cho Cận Cường biết về mối quan hệ của cô với Cận Triêu, nhưng Triệu Mỹ Quyên biết rõ chuyện này, hai lần cô quay về đều nóng lòng hỏi thăm tình huống của Cận Triêu, Cận Cường không thể nào không biết rằng trong lòng cô đang nghĩ đến anh.
Nhắc tới mới nhớ, năm nay Cận Triêu cũng đã qua ba mươi, chuyện anh có gia đình cũng là một chuyện vô cùng bình thường, nhưng khi cô nghĩ đến khả năng anh đã lập gia đình với người khác, sợi dây vô hình mà Khương Mộ nắm trong lòng bấy lâu nay đột nhiên bị người ta cắt đứt.
Niềm tin vững chắc trong lòng cô trước khi trở về Trung Quốc bỗng bị một cơn gió mạnh vô hình thổi bật gốc, ở tuổi 19, cô không có nghi ngờ gì với lời hứa, vô cùng hi vọng về con đường tương lai, nhưng thời gian đã vô tình mang đi sự non nớt và ngây thơ của thời niên thiếu và trở lại diện mạo vốn có của thế giới này.
Ngay cả Nghiêm Hiểu Y cũng đã đi qua hôn nhân một lần, ai còn có thể cam đoan tất cả mọi người sẽ dừng lại tại chỗ.
Nhưng Khương Mộ không chịu nhượng bộ, sau khi trở về nhà, cô lại cố chấp hỏi Cận Cường một lần nữa, nhưng Cận Cường vẫn thẳng thừng phủ nhận việc Cận Triêu đã quay về đây.
Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, cô không thể cứ mãi chìm đắm trong vấn đề này nên chỉ có thể xách hành lý vội vã đến Giang Tô.
Trước khi đến Nam Kinh báo cáo, cô đã quay lại Tô Châu, cô luôn cảm thấy đây là nơi bọn họ lớn lên, cô muốn quay lại nhìn nơi này một chút, trước kia cô từng nói với Cận Triêu rằng lúc nhỏ sau khi anh đi, cô thường xuyên trở lại nơi này để lưu lại phương thức liên lạc của cô, ngóng trông có một ngày anh trở về có thể tìm được cô.
Trong lòng Khương Mộ có một ý nghĩ, có lẽ Cận Triêu sẽ dùng cách tương tự để truyền đạt một ít tin tức cho cô, chỉ cần cô quay về, cô nhất định sẽ có thể tìm ra manh mối gì đó.
Tuy nhiên, khi cô thực sự quay trở lại nơi bọn họ đã chung sống 9 năm khi còn nhỏ, Khương Mộ gần như bị lạc, tiểu khu cũ ban đầu đã bị phá bỏ từ lâu, giờ đây đã trở thành một khu phức hợp kinh doanh, và tất cả các con đường xung quanh cũng đều bị phá hủy để mở rộng đường, hoàn toàn không còn bộ dạng chật chội và cổ xưa ban đầu, nếu không phải nhờ hỏi những người chủ doanh nghiệp nhỏ xung quanh, cô thậm chí còn nghi ngờ rằng mình đã đến nhầm chỗ.
Cô đứng trên đường ngơ ngác nhìn quanh, tổ quốc rộng 9,6 triệu km2, nếu anh không đến gặp cô thì cô biết đi đâu để tìm anh đây?
Giây phút đó, Khương Mộ lần đầu tiên cảm nhận được cô và anh cứ bỏ lỡ nhau như thế…