Khương Mộ đi công tác ở Thiểm Tây tận ba ngày, trước khi về cô thấy đồng nghiệp đều mua lê mang về cho gia đình, cô luôn cảm thấy mình cũng phải mua về một ít, nhưng nói đến người nhà thì ở Nam Kinh này cô cũng chỉ quen biết mỗi mình Cận Triêu.
Vì vậy, sau khi mua xong, cô ấy đã chụp ảnh mấy quả lê và gửi cho Cận Triêu, còn nói với anh rằng: Hôm nay em trở về sẽ mang lê đến cho anh.
Nhưng một lúc sau, Cận Triêu đã nhắn lại: Anh không ở Nam Kinh.
Suốt cả đường đi Khương Mộ ôm nỗi thất vọng và cũng không thèm trả lời tin nhắn của anh.
Sau khi cất hành lý ở nhà thuê, buổi tối Khương Mộ mang theo mấy quả lên đi đến Moon, ba nhân viên trong cửa hàng đều đang ở đây, tình hình kinh doanh cũng khá tốt, Tiêu Kha nhìn thấy người tới là cô liền lập tức cười lớn: “Là cô sao? Chẳng phải cô đang đi công tác à?"
Tia chớp cũng nhanh chóng lao ra khỏi phòng thay đồ, Khương Mộ quỳ xuống ôm nó và nói với Tiêu Kha: “Tôi vừa về tới nhà.”
Sau đó, cô mang mấy quả lê đến quầy bar chia cho bọn họ và nói: “Tôi định mang cái này đến cho ông chủ của các người nhưng anh ấy không có ở đây, mọi người nhớ ăn sạch luôn phần của anh ấy nhé!”
Cố Đào cũng đi tới: "Là thứ tốt gì vậy?"
Khương Mộ nói với anh ta: “Một ly Moon, cảm ơn.”
Nói xong cô lấy điện thoại di động ra định quét mã để thanh toán thì chị Phương, quản lý cửa hàng liền đưa tay chặn lại và nói với cô: “Ông chủ đã dặn chúng tôi rằng khi cô đến quán thì không cần thu tiền."
Khương Mộ sửng sốt một chút, sau đó cô mỉm cười cất điện thoại đi, cũng không khách khí với anh nữa.
Tia Chớp cứ đi vòng quanh cô, chị Phương thấy vậy liền hỏi: "Cô và ông chủ là người quen phải không? Trách không được ‘Buồn bực’ lại quen biết cô.”
Khương Mộ nói: “Tôi đương nhiên biết nó, đây là chó của tôi.”
Ba người trong cửa hàng đều tỏ ra ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng bướng bỉnh của Tia Chớp, bọn họ không muốn tin cũng không thể, dù sao Tia Chớp vốn có tính cách kỳ quái và những lúc bình thường nó cũng không để ý đến bọn họ.
Khương Mộ ngồi trên ghế cao gõ gõ lên quầy bar và hỏi: "Tôi muốn hỏi thăm mọi người một chuyện, ông chủ các mọi người đã kết hôn chưa vậy?”
Vẻ mặt Tiêu Kha khó hiểu nhìn Cố Đào, sau đó lại sang nhìn quản lý cửa hàng, Cố Đào nói: "Tôi không biết, đừng nhìn tôi."
Chị Phương không dám nói bậy nên chỉ trả lời: “Bình thường ông chủ rất bận, chúng tôi thực sự không biết gì về chuyện riêng của anh ấy.”
Khương Mộ thấy không hỏi ra được gì liền chuyển đề tài: “Vậy sao lúc nào cũng thấy anh ấy đi công tác vậy, chẳng lẽ anh ấy còn làm gì việc gì khác bên ngoài sao?"
Cố Đào thuận miệng đáp: "Ông chủ không làm việc ở xí nghiệp nào cả, sức khỏe của anh ấy không cho phép anh ấy làm việc toàn thời gian.”
Khương Mộ nghi ngờ ngẩng đầu hỏi: “Thân thể của anh ấy có chuyện gì sao?”
Chị Phương đặt ly nước dơ vào bồn rửa và len lén liếc mắt ra hiệu cho Cố Đào, trong lòng Cố Đào cả kinh, anh ta nâng tầm mắt nhìn Khương Mộ rồi vội vàng giải thích: "Thì anh ấy còn phải quản lý quán cà phê, về nhà còn phải lo chuyện bài vở trên trường, anh ấy làm gì có sức khỏe và tâm trạng để làm việc khác nữa chứ.”
Khương Mộ gật đầu, vì không phải trả tiền nên cô ngượng ngùng không dám bảo bọn họ mang cà phê lên cho cô, cô đành tự mình làm, sau đó tìm một góc đằng sau cây cột rồi ngồi xuống, sau đó cô vẫy tay với Tia Chớp, Tia Chớp lập tức chạy tới và nằm ghé vào bên chân cô.
Khương Mộ lấy điện thoại di động ra, cúi xuống chụp một lượt từ trên xuống dưới, bao gồm ly cà phê, cô và tia chớp, sau đó cô gửi ảnh cho Cận Triêu và nói với anh: Cảm ơn vì cà phê miễn phí.
Cận Triêu rất nhanh đã nhắn lại với cô: Ngày mai anh về.
Khương Mộ hài lòng cất điện thoại đi.
Sau khi ngồi được một lúc, cô chán nản bước ra sân định đi về, nhưng điều khác biệt so với quá khứ là sau khi Khương Mộ bước ra khỏi sân, Tia Chớp vẫn đi theo cô từng bước một và theo sát từng bước cô đi, làm hại Tiêu Kha xấu hổ đuổi theo kéo nó lại.
Khương Mộ dứt khoát nói với cô ấy: "Tôi mang nó về nhà, mai ông chú của cô có hỏi thì cứ bảo anh ấy đến nhà tôi đón nó về.”
Nói xong, Khương Mộ dẫn Tia Chớp cùng đi về nhà, Tia Chớp nghiêm túc đi theo cô, Tiêu Kha vội vàng quay lại cửa hàng, nhờ Cố Đào gọi điện cho ông chủ, Cố Đào nói mấy câu liền cúp điện thoại, Tiêu Kha lo lắng hỏi anh ta: “Ông chủ nói gì thế?”
Cố Đào quay sang nói với cô ấy: "Ông chủ nói anh ấy biết rồi."
Tiêu Kha lúc này mới có thể cảm thấy nhẹ nhõm.
Bởi vì buổi tối hôm trước mới đi công tác về nên sáng hôm sau Khương Mộ được nghỉ nửa ngày, cô dẫn Tia Chớp ra ngoài dạo chơi một lát, buổi chiều mới đến văn phòng, buổi tối cô mua đồ về nhà nấu ăn, Tia chớp nằm ở trong bếp nhìn cô nấu ăn, Khương Mộ nhìn chằm chằm vào bếp lò rồi ngẩn người, cô đang nghĩ không biết dáng vẻ Cận Triêu thường ngày có giống như thế này không?
Nhưng ít nhất bên cạnh anh còn có Tia Chớp, còn cô lại chẳng có gì, nghĩ đến điều này, Khương Mộ lại cảm thấy không vui.
Thủ phạm khiến cô không vui đã gửi cho cô một tin nhắn vào lúc bảy giờ, anh bảo cô gửi cho anh địa chỉ của nhà cô, vì vậy Khương Mộ đã gửi địa chỉ của tiểu khu và số nhà mình cho Cận Triêu.
Bốn mươi phút sau đã thấy anh có mặt nhưng anh không lên lầu, anh chỉ nói với cô: [Anh ở dưới lầu đợi em.]
Khương Mộ dẫn Tia Chớp xuống lầu liền nhìn thấy Cận Triêu đang đứng cạnh cây bạch quả ở tầng dưới, có lẽ anh vừa đi công tác về, ăn mặc khá chỉnh tề, áo sơ mi dài tay màu tối, cổ tay áo và cúc cổ áo được cài cúc tỉ mỉ, dưới chân anh là một chiếc lá bạch quả vàng óng, ngọn đèn đường chiếu sáng toàn bộ thân hình mảnh khảnh và thẳng tắp của anh.
Thật kỳ lạ, trong những năm qua Khương Mộ cũng đã từng gặp qua vô số người đẹp trai và có học vấn, nhưng không ai trong số họ có thể khiến trái tim cô rung động, đôi khi cô còn cảm thấy trái tim của mình... dường như không còn ai có thể cám dỗ nó nữa, nhưng sau khi nhìn thấy Cận Triêu, sự khẩn trương và hồi hộp không thể kiềm chế đã làm cho cô hiểu rằng không ai khác ngoài người đàn ông trước mặt này có thể dễ dàng làm loạn nhịp đập trái tim của cô.
Khương Mộ đi giày đế bằng mềm mại và mặc một bộ quần áo thoải mái đi về phía anh, cô vẫn để lại cho anh mấy quả lê rất ngọt, tuy rằng cô cũng không mua nhiều lắm nhưng cô không dám ăn nhiều, cô dùng một cái túi bỏ mấy quả lê vào rồi đưa cho anh, Cận Triêu nhận lấy, Khương Mộ hỏi anh một câu: "Anh ăn cơm tối chưa?”
Anh trả lời cô: "Trên đường về có ăn rồi."
Khương Mộ hỏi: "Không phải em đã nhắn cho em số nhà rồi sao? Sao anh không lên thẳng nhà tìm em?"
Cận Triêu nhịn không được ngẩng đầu nhìn lên lầu, anh không nói gì, Khương Mộ nheo mắt nói: “Anh ấy không có ở nhà.”
Cận Triêu im lặng quay đầu nhìn toàn bộ khu dân cư, mặc dù nơi đây vẫn sạch sẽ ngăn nắp nhưng dù sao cũng đã được xây hơn hai chục năm, trong khu dân cư có rất nhiều người thuê và những người sống ở đó cũng rất hỗn tạp.
Anh nhìn đi nơi khác và nói: "Bây giờ em đang sống trong nhà anh ta à?"
Khương Mộ lắc đầu: “Anh ấy không có nhà, đây là nhà bọn em thuê.”
Cận Triêu liếc nhìn mặt cô, ánh mắt anh có chút nặng nề: "Không phải em nói cuối năm sẽ kết hôn sao? Chẳng lẽ hai người còn chưa có ý định mua nhà sao?"
Khương Mộ tự tin trả lời: “À, em không đủ khả năng, lương của anh ấy một tháng chỉ có hơn 4000, sau khi trừ đi các bảo hiểm và thuế thì cũng không còn được bao nhiêu, em vẫn đang còn là thực tập sinh, chờ sau này khi em trở thành nhân viên chính thức sẽ cố gắng tiết kiệm một chút tiền cho anh ấy mua nhà."
Cận Triêu nhíu mày nhìn cô chằm chằm, Khương Mộ xoay người nói với anh: "Em cũng mới ăn cơm xong, trùng hợp có thể đi dạo tiễn anh.”
Hai người đi dọc theo con đường bên ngoài tiểu khu, hai bên đường là những hàng cây ngô đồng cao lớn, đèn đường chiếu vào những bóng cây phản chiếu thành những chùm sáng loang lổ trên mặt đất, Khương Mộ nắm chặt dây xích của Tia Chớp, Cận Triêu xách túi lê, bọn họ đi không nhanh, ở giữa còn bị ngăn cách bởi Tia Chớp, dường như ai đó đang cố tình duy trì một khoảng cách nhất định.
Khương Mộ hỏi anh: "Không phải năm đó anh Tam Lại nói Tia Chớp đã đi lạc rồi sao? Tại sao nó lại xuất hiện ở chỗ anh?”
Cận Triêu trầm mặc một lát rồi mới nói: “Em vừa ra nước ngoài không lâu, vì không muốn em gặp phiền phức nên cậu ta đưa nó tới chỗ anh.”
“Anh không sợ phiền phức à?”
Cận Triêu bình tĩnh đáp: “Không.”
Tia Chớp thành thật đi tới trước mặt bọn họ, đi được mấy bước nó sẽ quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, Khương Mộ lạnh lùng nói: “Lúc đầu là ai không cho em nuôi nó?”
Hai hàng lông mày của Cận Triêu bất giác giãn ra, anh không nói gì, Khương Mộ liếc anh một cái, khóe mắt cô hơi cong lên.
Cô vừa mới đến đây chưa lâu, còn chưa quen thuộc nhiều nơi, nhưng khi có Cận Triêu đi bên cạnh cô, cô đột nhiên có cảm giác như mình đã sống ở thành phố này rất lâu, loại cảm giác an tâm này nhanh chóng lấp đầy trái tim cô.
Đột nhiên nhớ tới cái gì đó, Khương Mộ chua chát lên tiếng: “Vậy xem ra anh cũng thật có lòng, anh nuôi chó của bạn gái cũ, lấy tên của bạn gái cũ của để đặt cho quán cà phê, buổi tối còn đến tìm bạn gái cũ, anh không sợ vợ mình ghen à?"
Cận Triêu im lặng liếc nhìn cô, Khương Mộ thẳng thắn đối diện với ánh mắt anh: "Chẳng lẽ em nói gì sai sao? Chẳng lẽ anh không coi em là bạn gái cũ của anh à?"
Cận Triêu quay mặt đi, anh hỏi cô: "Vậy bạn trai em có thấy phiền không? Đêm hôm khuya khoắt còn ra ngoài đi dạo với người đàn ông khác."
Khương Mộ bình tĩnh đáp: "Em không sao, anh ấy sẽ không để ý mấy chuyện này. Anh ấy cũng thường xuyên mời phụ nữ đi hát, anh ấy làm gì có quyền nói em?"
Cận Triêu khẽ nhíu mày, anh hỏi: “Anh ta đối xử với em thế nào?”
Khương Mộ nói với anh: “Cũng bình thường tôi, tuần trước em và anh ấy vừa mới cãi nhau về việc đổi điện thoại di động.”
Cận Triêu khẽ nhướng mày, Khương Mộ nói tiếp: “Điện thoại của em đã dùng hơn hai năm rồi, vốn dĩ em đã có ý định thay nó, nhưng anh ấy nói em không chơi game thì cần gì phải đổi điện thoại mới cho tốn tiền, cái cũ vẫn có thể nghe gọi, nhắn tin bình thường mà."
Cận Triêu cắn răng, trầm mặc một lát rồi nói: “Vậy em thích anh ta ở điểm nào?”
Khương Mộ thở dài một hơi rồi đáp: “Dù sao em cũng đã đến tuổi kết hôn nên cứ tìm đại một người sớm kết hôn cho ba mẹ yên lòng.”
Có mấy đứa trẻ chơi xe cứ chạy qua chạy lại cạnh người cô, cô trốn ở bên cạnh Cận Triêu, cánh tay cô vô tình chạm vào người anh, lập tức cô liền có cảm giác như mình vừa bị điện giật, cô ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn anh, Cận Triêu cũng dừng lại và cúi đầu nhìn cô với ánh mắt nặng trĩu, ánh mắt của anh làm cho sắc mặt Khương Mộ đột nhiên trở nên nóng bừng.
Bên đường thỉnh thoảng có người tản bộ, cũng có xe cộ đi ngang qua, Cận Triêu không đi về phía trước nữa, anh cứ nghiêm túc nhìn cô như vậy, chợt anh lên tiếng: "Lần sau đừng đùa giỡn với anh như vậy nữa.”
Nếu như trước đó Khương Mộ còn thầm tự hào vì mình biên soạn ra một câu chuyện vô cùng chân thật thì câu nói vừa rồi của anh đã hoàn toàn vạch trần câu chuyện của cô, từ nhỏ cô đã bị cuộc hôn nhân thất bại của Khương Nghênh Hàn và Cận Cường làm ảnh hưởng sâu sắc đến ý nghĩa của hai chữ ‘hôn nhân’ trong tâm trí cô, cho nên Cận Triêu có thể chắc chắn cô tuyệt đối sẽ không phải là một người có thể tùy tiện đối với chuyện hôn nhân của mình như vậy.
Anh lấy dây xích chó từ tay Khương Mộ và nói với cô: "Em về đi, không cần phải dẫn nó đi nữa đâu."
Khương Mộ nhìn theo bóng lưng anh, cô mím môi, không vui mắng anh: "Sao anh lại nghĩ em đang nói đùa chứ?”
Cận Triêu dừng bước, anh quay người lại, đứng cách đó vài bước nhìn chằm chằm về phía cô, Khương Mộ hất cằm có vẻ không phục: “Anh nói chuyện đi chứ!”
Ánh mắt Cận Triêu nhìn thật sâu vào cô, sau đó cô nghe thấy anh nói: “Nghe những lời em nói làm anh không cảm thấy thoải mái chút nào.”
Vì vậy cho đến khi Khương Mộ trở về nhà thuê, vừa mở cửa cô liền ngã người xuống ghế sofa, sáu chữ vừa rồi vẫn còn vang vọng trong đầu cô, đến mức cô hoàn toàn không để ý đến việc Tia Chớp đã bị anh mang đi.
Đêm hôm đó, Khương Mộ giống như trở lại thời thiếu niên, bởi vì một câu nói của Cận Triêu mà tâm thần cô liên tục nhộn nhạo, lúc thì mỉm cười ngây ngô, lúc thì bày ra vẻ cay đắng oán giận, cho đến trước khi đi ngủ cô mới kịp nhận ra một chuyện, Tia Chớp đã bị anh dắt đi, ngay cả một lời giải thích cũng không có, rõ ràng nó là chó của cô mà!
Vì vậy cô lập tức gửi tin nhắn cho anh: [Sao anh lại bắt chó của em đi?]
Vài phút sau, Cận Triêu gửi cho cô một icon hình mặt cười, vì ngày hôm sau cô còn phải đi làm nên không thể đưa con chó về chăm sóc nên tạm thời chỉ có thể mặc kệ nó.
…
Mùa thu ở Nam Kinh có cảm giác như đang bước vào đầu đông, đêm hôm trước Khương Mộ vẫn còn có thể mặc áo sơ mi ngắn tay ở nhà, nhưng ngày hôm sau, trước khi tan sở, một cơn gió lạnh đột nhiên thổi qua, Khương Mộ đang ngồi trong phòng làm việc không nhịn được liền co người lại và còn hắt xì một cái.
Các thành viên trong nhóm công tác đã gửi tin nhắn thông báo mới nhất từ Cục Khí tượng vào nhóm, nói rằng do ảnh hưởng của không khí lạnh nên ngày mai và ngày mốt sẽ có mưa lớn, mọi người khi đi làm và sau khi tan làm nhớ chú ý an toàn.
Trên đường tan làm về nhà, Khương Mộ muốn chuyển tin tức này cho Cận Triêu và nhắc anh mặc thêm quần áo, nhưng cô nghĩ tới quan hệ của bọn họ bây giờ đang rất mơ hồ, cô hỏi han ân cần mà anh đáp lại không nóng cũng không lạnh.
Nhưng cô không ngờ rằng mình vừa bước vào nhà liền nhận được tin nhắn của Cận Triêu: [Ngày mai có thể trời sẽ mưa, em nhớ mặc thêm quần áo ấm và mang theo ô.]
Khương Mộ cầm điện thoại, kìm nén khóe miệng hơi nhếch lên, thậm chí còn cố ý không trả lời tin nhắn của anh.
Mấy ngày tiếp theo trong nhóm có nhiệm vụ mới, công việc của cô đột nhiên trở nên bận rộn, cô thậm chí còn không có thời gian đến Moon, sau đó còn phải đến Thượng Hải để tham dự một cuộc họp.
Khi cô đang ở Thượng Hải thì bất ngờ nhận được cuộc gọi của Cận Triêu, lúc đó Khương Mộ đang ở trong phòng họp nên không tiện nghe điện thoại, vậy nên cô gửi tin nhắn cho anh nói buổi tối sau khi về khách sạn mình sẽ gọi lại cho anh sau.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Cận Triêu liền hỏi cô: “Em đang ở đâu?”
Khương Mộ cố ý thừa nước đục thả câu: "Không nói cho anh biết.”
Hơi thở đều đặn của Cận Triêu truyền qua điện thoại, Khương Mộ không nói gì, cô ung dung đứng bên cửa sổ khách sạn nhìn cảnh đêm bên sông Hoàng Phố rồi lẳng lặng chờ anh lên tiếng: “Có thời gian gặp mặt không?"
Khương Mộ đáp: "Không có thời gian."
Cận Triêu không nhanh không chậm nhẫn nại hỏi nàng: "Như thế nào mới có thời gian?”
Khương Mộ nhìn hình ảnh chính mình phản chiếu trong kính, cô dần dần nở nụ cười: “Cuối tuần đi leo núi với em đi.”
Nhưng Cận Triêu trong điện thoại lại im lặng một hồi lâu và cũng không nói chuyện nữa.
Khương Mộ thu lại nụ cười: "Anh không muốn thì thôi, dù sao lúc trước anh từng hứa dẫn em đi chơi nhưng đến bây giờ vẫn chưa thực hiện được, Tam Lại cũng nói nghỉ hè sẽ rủ mọi người cùng đi leo núi nhưng sau đó cũng không đi, tất cả mọi chuyện em vẫn còn nhớ kỹ.”
Hình như Cận Triêu vừa khẽ thở dài một tiếng, sau đó anh hỏi: "Leo núi có thể giúp em bớt giận sao?”
"Nếu em nói không thì anh không đi luôn à?"
Một lúc lâu sau, Cận Triêu thận trọng trả lời cô: “Được, cuối tuần sẽ đi leo núi cùng em.”