Sau khi lên xe, người đàn ông trẻ tuổi ngồi vào ghế lái, sau khi thắt dây an toàn anh ta liền quay sang tự giới thiệu với Khương Mộ: “Tôi tên là Ôn Kha, cứ gọi tôi Tiểu Ôn là được rồi.”
Khương Mộ còn hỏi một câu: “Anh là đồng nghiệp của anh ấy à?”
Tính tình của Tiểu Ôn cũng rất cởi mở, anh ta vui vẻ trả lời: "Tôi là trợ lý kiêm tài xế của ông chủ Cận.”
Khương Mộ ngước mắt lên nhìn Cận Triêu, cảm thấy mình chưa lấy được bằng lái xe đã thất nghiệp rồi.
Ngôi nhà mà Khương Mộ thuê chỉ cách nơi Cận Triêu nơi ở có mười phút đi bộ, nhưng cân nhắc việc di chuyển đồ đạc qua lại bất tiện nên anh đã gọi Tiểu Ôn tới, anh ta lái xe thẳng vào khu dân cư rồi đậu ở dưới tòa nhà của Khương Mộ.
Quyết định dọn đến nhà của Cận Triêu tương đối đột ngột, đồ đạc trong phòng Khương Mộ đều bị tịch thu tất cả, Tiểu Ôn cũng không tiện đi lên, Cận Triêu bảo anh ta ở trong xe chờ một lát, sau khi dọn hết đồ đạc rồi mới kêu anh ta đi lên.
Vừa vào hành lang, Khương Mộ liền không nhịn được hỏi: "Anh còn có tài xế sao? Tại sao anh ta lại gọi anh là ông chủ Cận? không phải Cố Đào nói anh không làm việc ở trong xí nghiệp nào sao? Còn chuyện anh thường xuyên đi công tác nữa?"
Cận Triêu kéo cô vào thang máy, sáng sớm nến trong thang máy cũng không có nhiều người, anh vòng tay qua eo cô, cúi đầu nhéo má cô: “Có nhiều vấn đề thắc mắc vậy à?”
Khương Mộ vùi mặt vào ngực anh: “Em đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng, nếu em đã quyết định ở bên cạnh anh thì phải biết rõ mọi thứ về anh, không phải sao?"
Trong mắt Cận Triêu hiện lên một tia thích thú: “Sao hôm qua lúc nằm trên giường của anh không nghe thấy em hỏi?”
Khương Mộ không nói nên lời, ngày hôm qua cô còn có tâm trạng để hỏi sao, cả người cô đều bị anh làm cho choáng váng.
Cửa thang máy mở ra, chú Triệu sống cạnh Khương Mộ đang định đi xuống lầu mua vịt quay thì nhìn thấy cô gái thường ngày trầm tính, thanh lịch và bảo thủ đang ôm một người đàn ông, ông ấy kinh hãi đến mức sắp làm rơi cả hàm răng giả. Khương Mộ cũng giật mình và suýt nữa thì đã nhảy dựng lên, cô nhanh chóng buông Cận Triêu ra: "Chú Triệu, có việc cần xuống lầu à?"
Đôi mắt nhăn nheo của chú Triệu không ngừng hướng về phía Cận Triêu, Khương Mộ vội vàng kéo Cận Triêu đi, sau đó thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may là hôm nay chúng ta dọn đi."
Cận Triêu bật cười đứng bên cạnh nhìn cô, Khương Mộ lấy chìa khóa từ trong túi ra để mở cửa, ánh mắt Cận Triêu bỗng nhiên rơi vào móc khóa.
Tuy nhiên, ngay khi cửa vừa mở ra, Khương Mộ liền nhìn thấy bạn cùng phòng của mình đang xỏ giày chuẩn bị ra ngoài, hai người đều thoáng sững sờ khi đột nhiên đối mặt nhau, Khương Mộ sững sờ vì nhớ rằng bạn cùng phòng này của mình mấy ngày trước còn có mái tóc màu hạt dẻ, nhưng hôm nay cô ấy lại để tóc thẳng và nhuộm một màu cam sáng chói, trên người đang mặc một bộ vest màu vàng gừng trang nhã, phía dưới là một cái quần ống loe, trông có hơi nữ tính.
Bạn cùng phòng thì sửng sốt không phải vì Khương Mộ mà là vì Cận Triêu ở phía sau Khương Mộ, sau khi đẩy cửa ra, anh ta vẫn không rời mắt khỏi Cận Triêu, làm cho Cận Triêu có cảm giác rất khó chịu, anh ta vừa ngắm Cận Triêu vừa hỏi Khương Mộ: “Tối qua cô không về à?”
Người đàn ông lộ ra vẻ mặt đã hiểu rõ, nhưng vì còn hẹn với bạn bè nên anh ta cũng không dây dưa với Khương Mộ thêm nữa, trước khi đi còn nói khi nào rảnh rỗi thì cùng nhau ăn một bữa cơm, sau đó liền nhanh chóng rời đi, lúc sắp quẹo vào cửa thang máy thì anh ta lại quay đầu nhìn chằm chằm Cận Triêu một lần nữa.
Cận Triêu hôm nay ăn mặc rất giản dị, mặc áo khoác ngắn và quần jean ống đứng tối màu, dáng người mảnh khảnh, người ngoài không thể nhận ra được tình trạng của anh, nhưng người bạn cùng phòng kia cứ nhìn chằm chằm vào cặp mông khá nảy nở của Cận Triêu.
Cận Triêu quay lại, dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn anh ta, tuy không có biểu cảm gì, nhưng sự lạnh lẽo trong ánh mắt anh lại làm cho anh bạn cùng phòng cảm thấy run rẩy, Cận Triêu cũng không khách khí liền đóng sầm cửa lại, ánh mắt anh mang theo ẩn ý liếc nhìn Khương Mộ: "Bạn cùng phòng của em..."
Khương Mộ vừa đi vào phòng vừa nói: “Ăn mặc có chút khoa trương, có lẽ anh ta làm việc ở hộp đêm, nhưng người đó rất tốt. Lần trước cống thoát nước trong nhà bị tắc, em vốn định gọi điện thoại cho chủ nhà, sau đó anh ta gọi một người anh em tới hai ba cái liền sửa xong.”
Cận Triêu lạnh lùng tiếp lời cô: “Vậy đêm hôm đó người đàn ông đó qua đêm ở nhà em sao?”
Khương Mộ có chút sửng sốt, liền quay đầu lại nhìn anh: "Sao anh biết?"
“Anh đoán vậy thôi, em tranh thủ dọn đồ đi.”
"???"
Phòng ngủ này không lớn, nhưng so với căn phòng trống rỗng của Cận Triêu thì phòng ngủ của Khương Mộ ấm áp hơn rất nhiều, trên tường còn có treo vài bức tranh, và trên bệ cửa sổ còn có đặt mấy chậu hoa nhỏ, chỉ là đồ đạc quá nhiều nên khó tránh khỏi có chút hỗn độn.
Khương Mộ lôi vali ra, lấy hết quần áo trong tủ ra và đặt lên giường, một lúc sau, căn phòng nhỏ bừa bộn như vừa chuẩn bị đi đánh trận, ngay cả chính cô cũng không biết xuống tay từ đâu.
Nỗi đau đầu lớn nhất của Khương Mộ chính là việc thu dọn đồ đạc mỗi khi ‘dời ổ’, đây chắc chắn là một hạng mục to lớn đối với cô, tuy thực hiện không khó, nhưng mỗi lần nhìn thấy một đống đồ đạc trước khi bắt đầu, cô sẽ cảm thấy đau đầu rất lâu.
Trong lúc cô còn đang chống nạnh để chuẩn bị lấy hứng làm việc thì Cận Triêu đã kéo ghế tới giúp cô sắp xếp hàng núi quần áo một cách có trật tự, sau đó còn gấp lại giúp cô, điều làm Khương Mộ cảm thấy ngạc nhiên là Cận Triêu gấp quần áo rất nhanh, nhanh chóng tìm được đường nếp và gấp lại gọn gàng, còn cô thì ngồi trên tấm thảm cạnh giường lấy từng bộ quần áo anh đã xếp bỏ vào trong vali.
Cô thản nhiên trò chuyện với anh: “Em ghét nhất việc thu dọn đồ đạc. Khi còn đi học ở Canberra, chẳng phải tháng nào em cũng phải về Melbourne sao, mỗi lần về em đều luôn đánh mất một, hai thứ, nghiêm trọng nhất là khi em vừa xuống máy bay thì chợt nhớ ra máy tính vẫn còn để ở nhà, tất cả các bảng báo cáo và tài liệu học tập cả một kỳ của em đều nằm ở trong đó, lúc đó em gấp đến độ lập tức chạy đến quầy vé mua vé bay về, lăn qua lăn lại cho đến nửa đêm vẫn không thể mua vé bay về Canberra, đến giờ vẫn không thể quên được chuyện đó.”
Cận Triêu ngước mắt: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Khương Mộ dần dần hạ ánh mắt, lúc đó cô mới mất liên lạc với Cận Triêu mấy tháng, khi trở về Trung Quốc cô vẫn không liên lạc được với anh, khi trở về Úc cô hoàn toàn mất hồn mất vía nên không có tâm trạng tập trung vào việc gì cả.
Lần đó cô cứ chạy tới chạy lui trong sân bay để hỏi cách mua vé, một mình co ro trong sân bay trong thời tiết chỉ có 3, 4 độ, cuối cùng là bất lực sụp đổ và khóc lớn, trong đầu cô tất cả đều nghĩ đến anh, loại tâm tình nhớ anh sắp phát cuồng rồi lại không thể liên lạc được với anh hoàn toàn đã đánh bại cô.
Sau đó nhân viên trong sân bay phát hiện cô khóc quá thảm nên liền giúp cô giải quyết vấn đề vé máy bay để cô thuận lợi trở về Canberra.
Nhưng mỗi khi nghĩ đến chuyện xảy ra đêm đó, trái tim Khương Mộ vẫn cảm thấy đau nhói.
Thấy cô không nói lời nào, Cận Triêu rũ vai xuống, anh nắm lấy tay cô kéo cô ngồi lên chân phải của mình, Khương Mộ vòng tay qua người anh, vùi mặt vào hõm cổ anh, ôm chặt lấy anh, chỉ có như vậy mới có thể giúp cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Tuy rằng cô không nhắc tới thảm trạng của mình, nhưng Cận Triêu dường như vẫn có thể cảm nhận được tâm tình của cô lúc đó, bàn tay to của anh nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
Khương Mộ khịt mũi: "Nhưng cũng có chỗ tốt, từ sau lần đó trí nhớ của em đã trở nên tốt hơn, mỗi lần thu dọn đồ đạc đều cẩn thận kiểm tra lại kỹ càng, người ta nói phải trải qua thử thách thì mới rút ra được bài học cho mình."
Ánh mắt Cận Triêu dần dần tối sầm, anh đã đi xa đến mức này, học được nhiều bài học hơn người khác, anh cũng hiểu rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, nhưng chuyện xảy ra với Khương Mộ làm anh cảm thấy vô cùng đau khổ, anh chậm rãi xoa xoa cô lưng như thể đang xóa đi những ký ức khó chịu của cô.
Nhưng Khương Mộ rất nhanh liền mỉm cười, cô ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, cau mày nói: “Sao anh có thể kiên nhẫn với em thế nhỉ?”
Cận Triêu lộ ra nụ cười thần bí biểu thị sự hiểu biết của mình: “Thói quen rồi. Dù sao khi còn bé, mỗi khi bị rách da anh em còn cố tình dùng bút bi khoanh lại để chờ anh dỗ, anh có thể không dỗ em sao?"
Cận Triêu còn nghiêm túc bắt chước tư thế dỗ dành cô khi còn bé, vừa lắc chân vừa lẩm bẩm: "Mộ Mộ ngoan, em là tiểu bảo bối dũng cảm nhất nhà trẻ Vi Gia Hạng.”
"..."
Khương Mộ nghiêng người liếc anh một cái, cô dứt khoát nhảy xuống đùi anh, lựa chọn tạm thời mất trí nhớ, sau đó còn ném toàn bộ quần áo trước mặt mình sang cho anh gấp.
Nhân tiện cô còn hỏi: "Khi đi công tác anh cũng tự thu dọn đồ đạc sao?"
Cận Triêu bình tĩnh thu dọn chiếc áo len trước mặt, nói: “Nếu không thì sao?”
"Tiểu Ôn thường đi theo anh sao?"
Cận Triêu nói với cô: "Mấy năm trước anh được Quảng Vũ giới thiệu đến Trường Xuân, sau khi lăn lộn bên ngoài mấy năm thì được tuyển đến viện nghiên cứu công trình ô tô ở An Huy, cùng bọn họ làm thiết kế công trình hóa, bản thân anh còn muốn nhận một số hạng mục nhỏ khác kiếm tiền để có tiền mở một quán cà phê, cho nên anh vẫn đang là nhân viên tự do, lấy hình thức cố vấn tham gia hợp tác, một tháng chỉ cần đến đó hai lần, lúc bận rộn thì mỗi tuần đều phải tới đó, sau khi cân nhắc đến tình trạng sức khỏe của anh, hai năm trước bên đó đã gửi cho anh một người trợ lý, cũng chính là Tiểu Ôn, lúc đi công tác anh ta cũng có thể hỗ trợ anh trong vài công việc”
Đây là lần đầu tiên Cận Triêu nghiêm túc đề cập đến tình hình hiện tại của mình với Khương Mộ, tuy chỉ nói vài câu nhưng Khương Mộ có lẽ có thể hiểu được kinh nghiệm làm việc của anh mấy năm nay.
Tính ra anh vào ngành này từ năm 17 tuổi, hiện tại anh đã có hơn mười năm kinh nghiệm, còn học đại học chuyên về thiết kế cơ khí, chế tạo và tự động hóa, sau đó là học cao học về kỹ thuật nhiệt năng và động lực công trình, nói cho cùng là có ý định dấn thân vào ngành này, kinh nghiệm bao nhiêu năm qua cũng không hề lãng phí, dù không còn chạm vào vô lăng nhưng anh vẫn tiếp tục bước đi dưới một hình thức khác.
Cho đến năm ba mươi tuổi anh mới có thể bắt đầu gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn trắng và mở một quán cà phê ở Nam Kinh, vẫn còn có thể ổn định cuộc sống, trong cuộc sống, bạn không bao giờ biết được sự mệt mỏi ngày hôm nay có lấy được thành quả vào ngày mai hay không, nhưng cũng may là những năm tháng đau khổ kia đến cuối cùng vẫn có thể giúp anh một điều gì đó.
Sau đó, động tác của Cận Triêu dần dần dừng lại, Khương Mộ ngẩng đầu lên nhìn anh, liền thấy anh đang cầm một bộ nội y bằng ren trắng của cô không biết nên xếp như thế nào, Khương Mộ liền chạy tới giật lấy bộ đồ trong tay anh và nói: “Cái này để em tự làm.”
Lông mi của Cận Triêu rũ xuống che đi con ngươi đen nhánh của anh, trên môi anh còn nở một nụ cười: “Sớm muộn gì cũng sẽ nhìn thấy, em còn ngượng ngùng gì chứ?”
Đương nhiên điều anh đang nói đến là bộ dáng cô khi mặc nó, Khương Mộ vừa nghe anh nói liền cảm giác được hình ảnh và nhiệt độ trong phòng dường như cũng tăng lên một chút, cô lấy tay vỗ vào mặt mình, nói với anh: "Để em đi rót cho anh một ít nước."
Một lúc sau, Khương Mộ bưng hai cốc nước đi vào, Cận Triêu nói với cô: “Em đã bỏ hết khăn quàng cổ vào chưa?”
Khương Mộ đưa ly nước cho anh: “Xong hết rồi.”
Cận Triêu một tay cầm lấy ly nước, tay kia đưa cho cô xem một tấm vải dài màu đen: “Anh tìm được một cái còn sót này.”
Khương Mộ liếc nhìn một cái, sau đó cười toe toét nói với anh: "Đây không phải khăn quàng cổ, đây là váy."
Cận Triêu đưa mảnh vải lên nhìn kỹ lần nữa, rõ ràng là một chiếc khăn quàng cổ dáng suông từ trên xuống dưới, anh không khỏi nhướng mày nói: “Em đùa anh à? Vậy tay áo đâu?"
Khương Mộ đặt ly nước xuống, cô cầm tấm vải đen dài ướm lên người để chứng minh: “Cái này không cần tay áo, đây là váy ống, chỉ cần tròng vào như thế này thôi.”
Cận Triêu tựa lưng vào ghế uống một ngụm nước, bên khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt anh chợt hiện lên một tia ranh mãnh khó nhận ra: “Không tưởng tượng được, em mặc thử nó cho anh xem đi."
Cận Triêu gật đầu: “Nếu không thì làm sao anh biết đó không phải là khăn quàng cổ?”
Khương Mộ không nói nên lời, để xác nhận với anh đây thực sự không phải là khăn quàng cổ, cô đành phải cầm lấy tấm vải đen dài đi vào phòng tắm, Cận Triêu nhìn theo bóng lưng cô, khóe miệng anh khẽ nhếch lên.
Mấy phút sau, Khương Mộ thò đầu ra nhìn anh, nhưng thân hình vẫn ẩn sau khung cửa, Cận Triêu đang cầm ly nước đứng bên cửa sổ, nghe thấy tiếng động, anh liền quay người lại, ngước mắt nhìn cô: “Tới đây để anh xem."
Sắc mặt Khương Mộ hơi đỏ lên: "Chỉ là... em cảm thấy có chút xấu hổ."
"Sợ cái gì? Ở đây không có Tam Lại."
Vì vậy Khương Mộ nhẹ nhàng mở cửa đi về phía anh, khi bóng dáng cô hoàn toàn hiện ra trước mắt Cận Triêu, hô hấp của anh trong nháy mắt hơi ngưng trệ.
Đây là một chiếc váy ôm sát người được may bằng loại vải rất co giãn, mái tóc dài của Khương Mộ tùy ý xõa ra sau vai, khung xương quai xanh thanh tú và cánh tay thon dài đều lộ ra bên ngoài, cô lúng túng kéo lớp vải trước ngực lên, nhưng sau khi kéo phần trên, phần dưới lại trở nên ngắn hơn, đôi chân thon gọn lộ ra ngoài cũng thật hấp dẫn.
Thân hình nóng bỏng lộ rõ nhưng khuôn mặt lại ngây thơ trong trẻo, tạo nên sự tương phản về thị giác mạnh mẽ, dáng vẻ vừa thuần khiết vừa gợi cảm này càng quyến rũ đến mê người.
Cận Triêu khẽ nhếch môi nói: "Cho hỏi... em từng mặc bộ váy này vào dịp nào?"
Khương Mộ lúng túng kéo kéo vạt áo: "Lúc học đại học có tham gia tiệc sinh nhật hóa trang của một bạn học, thế nên em liền đặt mua một bộ quần áo cosplay mèo con trên mạng, đi kèm bộ váy này còn có tất, dây buộc tóc và rất nhiều thứ, nhưng cuối cùng em thấy nó hở hang quá nên quyết định không mặc nữa.”
Sau khi cô kéo váy xuống, toàn bộ phần thân trên của cô lại mơ hồ lộ ra, hai mắt của Cận Triêu cứ đảo quanh nơi căng tròn đó, không nói cho cô biết thứ cô mua có lẽ không phải là đồ hóa trang mà là quần áo tình thú.
Anh chỉ hỏi: “Vậy sau đó em mặc gì?”
Khương Mộ mất tự nhiên che chắc thân thể của mình, cô nói: "Em mua thêm một cái áo chui đầu in hình Pikachu."
"..."
Cận Triêu nheo mắt cười nói: “Tới đây anh muốn hỏi em một chuyện.”
Khương Mộ đi chân trần xuyên qua đống hỗn độn đi tới trước mặt Cận Triêu, hai tay cô vẫn còn che chắn trước người, Cận Triêu nắm lấy cổ tay cô trồi kéo cô vào trong ngực mình, giọng nói trầm thấp còn mang theo dục vọng không thể kiềm chế vang lên bên tai cô: “Chỗ đó còn đau không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến mặt Khương Mộ trở nên nóng bừng, cô ngập ngừng nói: "Không còn, em không còn cảm giác gì nữa..."
Cận Triêu nâng eo cô lên, anh xoay người đè cô lên bàn trang điểm, sau đó giơ tay kéo rèm lại, Khương Mộ căng thẳng đến mức không thể cử động được, cô chỉ xuống lầu, nói: “Tiểu Ôn vẫn còn đang đợi bên dưới.”
Bàn tay nóng rực của Cận Triêu ung dung dạo chơi trên đôi chân mịn màng của cô, sau đó lấy điện thoại di động ra, bấm số của Tiêu Văn và nói với anh ta: “Ở đây còn có chút việc, cậu đến quán cà phê chờ chút đi.”