Cận Triêu đặt ra một mục tiêu nhỏ cho Khương Mộ, đích đến không xa, sau khi Khương Mộ chật vật lái đến nơi, Cận Triêu nhìn đồng hồ đeo tay, bảo cô ghi lại số km lái xe của ngày hôm nay và so sánh xem một tuần sau tốc độ có tăng lên hay không, vì thế Khương Mộ ngoan ngoãn lấy điện thoại di động ra ghi lại số km.
Những người mới học lái xe luôn có chút nghiện ô tô, trong thời gian này chỉ cần rảnh rỗi, sau bữa tối Khương Mộ sẽ kéo Cận Triêu đi tập lái xe với cô, còn Tia Chớp thì ngồi ở hàng ghế sau, bọn họ cùng nhau lái xe đi dạo một vòng Nam Kinh.
Tia Chớp bây giờ đã là một con chó già, khi còn nhỏ nó đã bị thương nặng, tuy được cứu sống nhưng từ đó đến nay sức khỏe của nó không được tốt cho lắm, nhưng cũng nhờ mấy năm nay Cận Triêu không ngừng chăm sóc cho nó, nhưng nó vẫn không thể chịu đựng được sự khắc nghiệt của thời gian, đặc biệt là những năm gần đây, sức khỏe của Tia Chớp ngày càng sa sút, một năm gần như phải nhập viện hai lần, cũng không thích hợp di chuyển nhiều nữa và cũng không thể đi xa, thật ra Khương Mộ mỗi ngày đều lái xe chở nó đi khắp nơi để cho nó có thể trở nên hoạt bát một ít.
Cận Triêu vẫn đặt ra mục tiêu cho Khương Mộ, có lúc dài, có lúc ngắn, và Khương Mộ càng ngày càng hoàn thành dễ dàng hơn.
Và đúng như dự đoán, kỹ năng lái xe là thứ không cần thiên bẩm chỉ cần quen tay, luyện tập nhiều sẽ trở nên thành thạo, bất kể là đang lái xe trên đường hay là lái xe trên giường.
Thời điểm hai người mới ở chung hơn một tháng, Khương Mộ đối với loại chuyện này vẫn còn rất ngượng ngùng, ngay cả thay quần áo cũng bắt Cận Triêu phải quay mặt lại.
Vào mùa đông, sức khỏe của Cận Triêu luôn không được tốt, nhất là khi thời tiết trở nên lạnh ẩm, những chỗ xương gãy sẽ lại cảm thấy đau nhức và thường xuyên làm cho anh mất ngủ.
Tuy anh không có biểu hiện gì bất thường khiến Khương Mộ lo lắng, nhưng Khương Mộ vốn sớm chiều ở chung với anh mấy tháng nay vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ nên cô càng cẩn thận hơn trong cuộc sống của anh, không cho anh chạm vào nước lạnh, nhắc nhở anh nhớ mặc thêm quần áo để giữ ấm, cùng anh đi châm cứu định kỳ và dùng cốc giữ nhiệt để hâm nóng trà tốt cho sức khỏe mà anh thường uống trước khi đi ngủ hàng ngày và đặt sẵn ở đầu giường của an, giữa đêm khi anh thức dậy chống nạng đi vệ sinh, Khương Mộ theo bản năng sẽ tỉnh lại và đợi cho đến khi anh bình an trở về thì sau đó cô mới yên tâm đi ngủ tiếp, nếu như thấy Cận Triêu đã lâu mà vẫn chưa trở lại, cô sẽ lập tức chạy xuống giường đi tìm anh.
Nhiều lần Cận Triêu mở cửa phòng tắm liền nhìn thấy cô đang lo lắng đứng canh trước cửa trong bộ đồ ngủ mỏng manh và không có áo khoác, anh liền thúc giục cô nhanh chóng đi ngủ.
Có một lần Cận Triêu đang tắm trong phòng tắm, Khương Mộ đột nhiên nghe thấy một tiếng "bốp" vang lên, cô lập tức lo lắng đi đến cửa phòng tắm hỏi: "Cái gì vừa rơi vậy?"
Một lúc sau, bên trong vang lên một giọng nói: “Có lẽ anh cần em vào giúp một tay.”
Khương Mộ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm ra, Cận Triêu đang ngồi ở đó giữa làn khói mù mịt, thân thể anh vẫn gầy gò mịn màng, gò má cũng bị ửng đỏ vì hơi nóng.
Cận Triêu nhìn chiếc máy cạo râu trượt xa xa, bất đắc dĩ nói với cô: “Tay anh hơi trơn.”
Khương Mộ vội vàng nhặt chiếc dao cạo râu rơi trên sàn rồi đi đến đưa cho anh, Cận Triêu đưa tay nhận lấy, đồng thời bỗng nắm chặt lấy cổ tay Khương Mộ, trực tiếp kéo cô vào trong.
Vốn dĩ Khương Mộ có chút xấu hổ khi nhìn thẳng vào anh, nhưng Cận Triêu lại bật máy cạo râu lên và nói với cô: “Không phải em nói muốn chăm sóc cho anh sao? Anh sẽ cho em một cơ hội để thể hiện.”
Khương Mộ bị sốc nặng, cô chưa bao giờ giúp người khác tắm, đằng này còn là một người đàn ông nên lúc đầu cô cứ chần chừ không biết bắt đầu từ đâu, nhưng sau khi thoa đầy bọt lên tóc anh, cô lại nổi lên tâm tư muốn chơi đùa, dùng bọt tạo thành đủ mọi hình dáng trên đầu anh, còn bảo anh chịu khó chờ một chút để cô ra ngoài lấy điện thoại di động ra chụp lại, nhưng lại bị Cận Triêu túm chặt tay, ánh mắt anh nhìn cô dần trầm xuống: "Em ngứa da à? Muốn chụp ảnh khỏa thân của anh à?”
Khương Mộ lúc này mới nhớ tới lúc này anh không có mặc quần áo, dường như không thích hợp để lên ảnh.
Sau đó lúc cô giúp anh xả nước những tia nước vô tình bắn tung tóe khắp người cô, bộ quần áo dán sát vào người càng làm hiện rõ những đường cong trên người cô, nhìn thấy Cận Triêu đang quằn quại vì dục vọng không thể che giấu, cô nhanh chóng bị anh ôm lên đùi ‘tra tấn’ một lần, mỗi lần trước đó bọn họ gần như đều tắt đèn, hoặc là để lại một ngọn đèn nhỏ yếu ớt, Cận Triêu giống như không quen với việc cô nhìn chằm chằm vào vết thương của anh, như vậy sẽ làm cho anh cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Đây là lần đầu tiên bọn họ chân chính nhìn rõ đối phương, cũng là lần đầu tiên Khương Mộ chủ động, sau cơn điên loạn đó, Khương Mộ ở trước mặt Cận Triêu cũng trở nên bớt căng thẳng hơn và trở nên thoải mái hơn, giống như cúc dại mới vừa được khai phá, một động tác một ánh mắt đều tản ra ý nhị thục nữ, làm cho Cận Triêu càng thêm mê luyến.
Thế cho nên đêm giao thừa Cận Triêu đang làm việc ở nơi khác còn đặc biệt bảo Tiểu Ôn đón Khương Mộ qua đây, thật ra Khương Mộ muốn lái chiếc Tiểu Bạch của mình qua, thuận tiện cũng có thể luyện tập một chút, nhưng dù sao từ trước tới giờ cô vẫn chưa lái xe ra khỏi Nam Kinh, Cận Triêu cũng có ít nhiều lo lắng, cho nên cuối cùng liền kêu Tiểu Ôn lái xe đến đón Khương Mộ, cô còn mang theo Tia Chớp tới chỗ anh.
Sau khi xuống đường cao tốc, Tiểu Ôn mới để cho Khương Mộ lái, Cận Triêu còn đang làm việc cho nên Tiểu Ôn trực tiếp đưa Khương Mộ đến chỗ ở của Cận Triêu. Khương Mộ vốn tưởng Cận Triêu ở khách sạn, chờ Tiểu Ôn đưa cô đến dưới lầu thì cô mới biết thì ra anh còn có một căn hộ ở đây.
Tiểu Ôn không đi lên, Khương Mộ cầm thẻ đi tới căn hộ của Cận Triêu, căn hộ này không lớn lắm, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, Khương Mộ lo cho Tia Chớp ăn và uống nước trước, còn cô thì tranh thủ đi tắm rửa, sau khi tắm rửa xong liền ngồi ở trên cửa sổ lướt điện thoại di động chờ Cận Triêu về, cửa sổ ở căn hộ này rất lớn, còn cò lót thảm và kê thêm và cái gối dựa mềm mại, chỉ chốc lát mà Khương Mộ đã ngủ gật.
Lần này Cận Triêu đi công tác tương đối lâu, ngay thời điểm dương lịch, lại còn là cuối năm, một số chuyện tồn đọng vẫn chưa thể xử lý xong, chớp mắt đã kéo dài tới ba ngày, đối với bọn họ mà nói bao nhiêu đây thời gian cũng đủ để tra tấn bọn họ.
Cận Triêu đi làm về vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Khương Mộ đang cuộn tròn bên cửa sổ, anh nhẹ nhàng đóng cửa và đi vào phòng, sau đó cẩn thận lấy chăn đắp cho cho, sau khi tắm rửa xong thì anh mới vào phòng. Cô vẫn còn giữ nguyên tư thế đó, Cận Triêu kéo chăn ra, ném chăn trở lại giường, ép Khương Mộ vào cửa sổ lồi và hôn cô, Khương Mộ tỉnh dậy vì nụ hôn của anh, hai tay cô quấn quanh cổ anh và ngửi thấy hương sữa tắm thoang thoảng trên người anh sau khi tắm xong, nhẹ nhàng phát ra một tiếng “ưm”: “Anh về rồi à?”
Cận Triêu sợ cô khom người sẽ cảm thấy khó chịu nên liền đưa tay với lấy chiếc gối bên cạnh đặt dưới eo cô, giọng điệu anh ấm áp lên tiếng: “Nhớ anh à?”
Hai mắt Khương Mộ vẫn còn mờ mịt nhẹ nhàng nói “Ừ”, nhưng âm thanh này giống như một lời mời gọi thầm lặng hơn, Cận Triêu không thể chịu nổi bộ dáng như vậy của cô, liền nhấc lớp vải lụa của cô lên, lúc này Khương Mộ mới tỉnh táo lại, cô đưa tay ra chống lên ngực anh và nói: "Sao anh không nói với em anh còn có nhà ở đây?”
Cận Triêu đành phải giải thích: “Căn hộ này được coi là phúc lợi cho nhân viên, chỉ có điều anh lấy sớm mà thôi, lần đầu tiên tới đây khai phá đã lấy được vài suất, anh thấy tiện nghi nên cũng tiện tay lấy một căn, vừa vặn cũng có một chỗ đặt chân khi đến đây công tác, giá phòng ở đây mấy năm qua thay đổi không lớn, hiện tại chuyển ra ngoài cũng không đáng bao nhiêu tiền, vậy nên anh cảm thấy không cần phải khai báo với em.”
Khương Mộ lại bĩu môi: "Cái gì không cần thiết phải khai báo? Một tháng anh chạy tới đây mấy chuyến, làm sao em biết anh có lén lút giấu phụ nữ trong đây hay không?”
Mặt mày Cận Triêu lập tức giãn ra, anh tưởng Khương Mộ trách anh che giấu tình hình tài chính của mình, nhưng đó hoàn toàn không phải là trọng tâm của cô, quả nhiên mạch não của phụ nữ thật sự rất khó đoán.
Sau khi cười xong, Cận Triêu dần hạ ánh mắt xuống, trong hơi thở còn mang theo khí thế xâm lược: "Anh thấy em có vẻ ngứa ngáy rồi.”
Người còn chưa ôm lên giường, cô đã bị Cận Triêu giày vò ngay tại bệ cửa sổ.
Khương Mộ đối với hoàn cảnh xa lạ có chút không thoải mái, giọng nói ậm ừ của cô bất lực nghẹn lại trong cổ họng, anh nhẹ nhàng cắn vào dái tai cô và nói: “Nơi đây cách âm rất tốt, em cũng không cần cố kìm nén.”
Khương Mộ vẫn cắn môi lắc đầu: “Cạnh nhà anh có ai sống không?”
"Cũng không phải là người đứng đắn gì cả."
Cận Triêu bất thình lình xông tới giống như đang cố tình trêu đùa cô, làm cho Khương Mộ căn bản không có sức chống đỡ, chỉ có thể lên tiếng cầu xin tha thứ.
Mỗi khi cảm giác điên cuồng lên đến đỉnh điểm, cô đều hét lớn: "Triêu Triêu, anh…” nhưng khi cô càng hét thì Cận Triêu càng mất kiểm soát.
Đến cuối cùng cả người cô đều ướt đẫm mồ hôi, ngay cả khí lực nói chuyện cũng không còn, cô chợt nhớ tới mấy ngày hôm trước Cận Triêu có nói với cô: "Giao thừa năm nay chắc chắn phải là một đêm ấn tượng.”
Cho nên bọn họ làm từ năm ngoái đến tận năm nay, rốt cuộc hai người bọn họ điên đảo bao lâu Khương Mộ cũng không rõ nữa, cho đến khi Tiểu Ôn gọi điện thoại cho cô, cô mới phát hiện cổ họng giống như ống thổi, âm thanh phát ra càng khàn đến lợi hại.
Cô thậm chí còn không biết sáng sớm Cận Triêu đã bị gọi đi, cô dẫn Tia Chớp xuống lầu rồi lái đến địa chỉ Tiểu Ôn gửi cho cô.
Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên Khương Mộ đến nơi Cận Triêu làm việc, tòa nhà của viện nghiên cứu ô tô được xây dựng theo kết cấu đơn giản nhưng rất thoáng đãng và cũng có rất nhiều mảng xanh.
Xe dừng lại ở trước viện nghiên cứu, Tiểu Ôn đã nhanh chóng ra đón cô nói: “Tôi đang nghỉ phép nên tạm thời còn có chút việc không dẫn cô đi được, anh Cận không yên tâm cô nên kêu tôi xuống đón cô."
Sau đó anh ta quẹt thẻ dẫn Khương Mộ đi vào, vì là ngày nghỉ nên trong tòa nhà có rất ít người, đại đa số mọi người đều về nhà nghỉ lễ, một chàng trai đang trực ban ở quầy lễ tân thấy Khương Mộ lạ mặt liền bảo cô đi tới đăng ký thông tin, cũng nói cho cô biết thú cưng không thể mang vào trong.
Tiêu Ôn nói với anh ta: “Người của anh Cận.”
Chàng trai trẻ đầu tiên ngẩng đầu lên và kinh ngạc nhìn chằm chằm Khương Mộ, sau đó lấy lại cây bút và nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh Cận đang ở trong phòng họp nhỏ trên tầng ba, cô cứ để con chó này ở đây để tôi trông cho.”
Khương Mộ nói: "Cám ơn anh."
Sau khi sắp xếp xong Tia Chớp, Tiểu Ôn nói với cô: "Anh Cận mặc dù không chính thức làm việc ở đây nhưng những người trong viện nghiên cứu đều không xa lạ gì với anh ấy, bốn năm trước anh ấy đã tới đây làm công tác khai thác mấy tháng, tham gia thiết kế động cơ 05, động cơ đó đã thực hiện đột phá kép về kỹ thuật và khí thải, năm ngoái đã đi vào sản xuất, những chiếc xe có loại động cơ này sớm nhất sẽ được xuất xưởng vào mùa xuân năm sau, nhân tài ở phương diện này ở trong nước còn rất khan hiếm, cho nên anh Cận làm việc ở đây rất được trọng dụng.”
Sau khi cửa thang máy mở ra, ở hành lang có treo một số tờ giới thiệu của các thành viên trong đội ngũ R&D, Khương Mộ nhìn theo liền nhìn thấy tên của Cận Triêu, trên đó viết trước đây anh từng làm một số hạng mục khá nổi tiếng, Khương Mộ đặc biệt chú ý tới danh hiệu "Cố vấn khai thác sản phẩm kiêm kỹ sư động lực nhiệt năng" của anh.
Khương Mộ dừng chân ở đó, đáy lòng tự nhiên sinh ra một cỗ cảm giác tự hào.
Sau đó, cô đi ra đến phòng họp nhỏ trên tầng ba, qua lớp kính trong suốt từ trần đến sàn, cô nhìn thấy Cận Triêu đang đứng trước bàn hội nghị đang trao đổi gì đó với những người xung quanh, từng cái giơ tay nhấc chân đều cho thấy phong thái vững vàng và trẫm tĩnh của anh, có thể nhìn thấy vẻ mặt của anh khi làm việc trong lĩnh vực quen thuộc, ánh mắt đó làm cho Khương Mộ cảm thấy quyến rũ vô cùng.
Cô im lặng ở cửa sau nhìn anh một hồi, ánh mắt càng trở nên mềm mại và quyến luyến.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Cận Triêu là người đầu tiên đi ra ngoài, thấy ánh mắt Khương Mộ chờ ở cửa anh liền nở nụ cười và tiến lên nói nhỏ với cô: "Xem ra tối hôm qua thu dọn xong rồi” sau đó anh cười híp mắt nhìn cô.
Sắc mặt Khương Mộ bị lời nói trêu chọc của anh làm cho nóng hết cả lên, vừa rồi nhìn có vẻ chuyên nghiệp, nhưng khi vừa bước ra liền trở lại dáng vẻ không đứng đắn, phía sau có mấy người đi ra hỏi: "Anh Cận lập tức phải về Nam Kinh à?"
Cận Triêu ngay lập tức thay đổi thành thái độ nghiêm túc và trả lời bọn họ: "Buổi trưa tôi còn hẹn ăn cơm với một vài người bạn, buổi tối mới về."
Khương Mộ cũng không biết làm sao anh có thể chuyển đổi thái độ giữa mình và người ngoài dễ dàng và nhanh chóng như thế, nếu như những người đồng nghiệp này biết dáng vẻ đằng sau của anh trông lưu manh như thế nào, bọn họ nhất định sẽ bị dọa sợ đến mức cằm cũng rớt luôn xuống đất, bất quá trước khi ở chung với anh, cô cũng cảm thấy Cận Triêu là một người rất đứng đắn, cho dù lúc mười mấy tuổi kết giao với anh, anh cũng chưa từng đối xử với cô lưu manh như thế này, phải nói là anh che giấu quá sâu.
Sau khi ra khỏi tòa nhà, Khương Mộ liền hỏi anh: "Anh hẹn ăn trưa với ai vậy? Muốn dẫn em đi luôn sao?"
"Tất nhiên, địa điểm đã được quyết định, đến đó thì em sẽ biết."
Vì thế khi Khương Mộ lái xe lên đường, Cận Triêu vẫn có chút không yên lòng về kỹ thuật lái xe của cô, cũng chỉ có lúc anh ngồi bên cạnh cô thì anh mới có thể an tâm để cô lái.
Xe dừng ở cửa một nhà hàng, tuy đang nghỉ lễ nhưng tình hình kinh doanh của nhà hàng này không tệ, trước cửa cũng có không ít xe đang đỗ lại, nhân viên phục vụ nhiệt tình đi ra chào đón và hướng dẫn cho Khương Mộ vị trí đậu xe.
Khương Mộ hiện tại tuy rằng đã có bằng lái xe, có thể đi đường bình thường, nhưng vấn đề lùi xe vào chỗ đậu thì cô vẫn vô cùng phiền não, vì vậy, nếu có thể đỗ xe bên ngoài, cô sẽ không bao giờ chọn lủi vào tầng hầm tối tăm và chật chội.
Cận Triêu gọi điện thoại nói: "Tôi đến rồi, cậu xuống đi.”
Sau đó anh lại quay sang nói với Khương Mộ: "Em mang Tia Chớp lên trước đi."
Vì thế Khương Mộ bỏ lại xe dắt Tia Chớp đi về phía cửa nhà hàng, còn chưa bước lên bậc thang đã nhìn thấy một người đàn ông thắt bím tóc nghênh ngang đi ra từ trong nhà hàng, sau khi nhìn thấy đối phương, cả hai người đều sửng sốt, khóe môi Khương Mộ lập tức cong lên, cô kinh ngạc nói: "Anh Tam Lại?”
Tam Lại cũng ngơ ngác nhìn Khương Mộ một lượt từ trên xuống dưới, anh ta nói: “Em về nước hồi nào vậy?”
Khương Mộ mỉm cười chạy lên bậc thang, Tam Lại dang rộng vòng tay với cô: "Chào mừng trở lại đơn vị."
Khương Mộ dắt theo Tia Chớp ôm anh ta và hỏi: "Đơn vị gì?”
Tam Lại nhìn tia chớp rung đùi đắc ý dưới chân nói: "Đơn vị Gâu Gâu.”
"..."
Tam Lại có vẻ vẫn như trước, tóc dài hơn, phía trước còn có mấy lọn tóc xoăn nhẹ buông xõa tùy ý, Cận Triêu thì trông trưởng thành hơn rất nhiều, vẫn là làn da trắng nõn và mềm mại đó, tuy rằng chỉ ăn mặc tùy tiện cũng có thể toát ra khí chất phú soái không ai có thể cưỡng lại được, có lẽ là do trời sinh trên người anh đã có loại khí chất này, cho dù có khoác miếng vải rách lên người thì cũng không cảm thấy anh trông thảm hại chút nào.
Tam Lại dẫn Khương Mộ vào nhà hàng và hỏi: “Có Tửu đi không?”
Khương Mộ nói: “Anh ấy đi đậu xe rồi.”
Nụ cười của Tam Lại đột nhiên cứng lại: "Cái gì?"
Khương Mộ giải thích: “Em vừa mới lấy bằng lái xe, kỹ thuật lùi xe còn chưa tốt lắm, chỗ đỗ ở đây lại quá hẹp rất khó đỗ xe.”
Tam Lại khẽ cau mày: “Cậu ta chịu chạm vào vô lăng sao?”
Khi đi lên lầu, Khương Mộ chợt nghe thấy Tam Lại nhắc đến chuyện này, liền nhận ra rằng vụ tai nạn năm đó không chỉ gây ra tổn thương không thể phục hồi cho cơ thể Cận Triêu mà còn khiến anh mắc chứng PTSD, chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương, hay còn gọi là rối loạn tâm thần. Dù nhà nước có quy định người khuyết tật mỗi chi dưới bên trái được phép lái ô tô cỡ nhỏ nhưng anh chưa bao giờ chạm vào vô lăng lần nữa.
Khương Mộ chưa từng nghe Cận Triêu nhắc đến chuyện này, cạnh chỗ đậu xe của nhà bọn họ có một chiếc xe Jeep lớn, cho dù khoảng cách giữa hai vị trí có rộng hơn một chút thì cô vẫn nhát gan không thể lùi xe vào được. Đó là lần đầu tiên cô lái xe đi làm, lúc trở về vì không lái xe vào được nên cô cứ chần chờ ở đó gần cả nửa tiếng đồng hồ, vài phút sau cô gấp đến độ lập tức gọi điện thoại cho Cận Triêu, anh cố gắng chỉ đường cho cô, sau đó, khi nhìn thấy bộ dạng bất lực của Khương Mộ, anh thoáng do dự một lúc rồi kêu cô xuống xe, sau đó ai liền nhanh chóng nghiêng người vào. Tuy rằng sau đó Cận Triêu quả thực có chút im lặng, nhưng Khương Mộ cũng không nghĩ nhiều, nhiều lần sau khi không thể lùi xe vào được, cô đều gọi cho Cận Triêu xuống lầu để giúp đỡ.
Cô chưa bao giờ nghĩ anh mắc chứng PTSD, anh từng là một chiến thủ trên đường đua, nhưng bây giờ chạm vào vô lăng lại khiến anh cảm thấy vô cùng đau đớn, Khương Mộ cảm thấy tim mình như thắt lại.
Tam Lại cũng nhận ra mình nói quá nhiều, anh ta bỗng nói: “Em cũng đừng để trong lòng, đã nhiều năm như vậy rồi, cũng đến lúc cậu ta phải ra mặt để giải quyết tình trạng này, đấy cũng là chuyện tốt, em nên khuyến khích cậu ta tiếp xúc với xe nhiều hơn. Anh nói nghiêm túc đấy.”
Khương Mộ cười cứng ngắc, Tam Lại mở cửa phòng riêng ra, ngồi bên trong đều là những người bạn cũ quen thuộc, Kim Phong Tử, Chương Quảng Vũ, vợ anh ta và con trai của bọn họ đã hơn hai tuổi.
Cận Triêu không có báo trước cho bọn họ, khi nhìn thấy Tam Lại dẫn Khương Mộ vào, ai nấy đều sửng sốt hồi lâu, Kim Phong Tử là người có phản ứng khoa trương nhất, anh ta trực tiếp hét lên: “Mẹ tôi ơi, tôi quả thực không nhận ra, đúng là em gái càng lớn càng xinh đẹp, năm đó em chỉ mới là cô nữ sinh nhỏ xíu, hiện tại nếu có vô tình gặp nhau trên đường chắc anh cũng không thể nhận ra em.”
Đang lúc hàn huyên, Cận Triêu cũng nhanh chóng đi tới, Tam Lại trực tiếp mắng anh một trận: "Cậu giấu cũng giỏi quá đấy, hai người liên lạc từ lúc nào vậy, cũng không nói cho chúng tôi biết một tiếng.”
Cận Triêu mỉm cười, anh đặt tay lên vai Khương Mộ, dẫn cô ngồi xuống rồi nói: “Đã lâu không gặp.”
Khi mọi người nhìn thấy tư thế của hai người, tất cả đều hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lúc Tam Lại ngồi xuống, anh ta mím môi lắc đầu với hai người, Kim Phong Tử là người vui mừng nhất, nhất quyết đòi Khương Mộ đi uống rượu với anh ta, Cận Triêu nói cô còn phải lái xe nên bảo vệ cô vô cùng chặt chẽ, vậy nên bọn họ cũng không dám manh động nữa.
Tam Lại bất mãn hét lên: “Mẹ nó, con gái người ta mười tám tuổi thì cậu bảo vệ không nói, đằng này sắp lên U40 rồi mà còn bảo vệ chặt chẽ như vậy à?”
Cận Triêu tùy ý ngả người ra sau, anh ung dung khoác một tay lên lưng ghế của Khương Mộ, mặc kệ bọn họ tùy ý mắng mỏ, ngoài mặt vẫn luôn mỉm cười.
Khương Mộ giảng hòa: "Thực ra kỹ thuật lái xe của em còn kém lắm, lát nữa còn phải lái xe trở về, lần sau các ngươi tới Nam Kinh tới nhà của bọn em đi, em sẽ đích thân vào bếp nấu mấy món đãi mọi người một bữa."
Tam Lại kinh ngạc nói: "Này, chọn ngày còn không bằng đụng ngày, ngày mai thế nào? Đúng rồi, cổ họng của em bị làm sao vậy?”
Khương Mộ vội vàng ngồi thẳng dậy, cô chợt hắng giọng, hai má cũng ửng hồng cả lên, cô cố giả vờ bình tĩnh nói: “Tối qua em bị cảm.”
Nói xong, cô cảm thấy mình chắc chắn đã bị Cận Triêu dẫn đi lạc lối rồi, bắt đầu học cách nói dối theo anh.
Cận Triêu hạ mi xuống, chỉ im lặng cười cười không nói gì, anh dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi vào sống lưng cô, làm cho Khương Mộ cảm thấy cực kỳ ngứa ngáy, nhưng cô không dám cử động quá càn rỡ, vậy nên liền quay đầu lại im lặng trừng mắt nhìn anh, nụ cười bên môi Cận Triêu càng lúc càng trở nên sâu thêm.
Sau đó trong lúc nói chuyện phiếm Khương Mộ mới biết được năm đó trong lúc Cận Triêu nằm viện, Kim Phong Tử cũng đã rời khỏi Vạn Ký, còn dọn ra khỏi nhà ở bên cạnh Cận Triêu chăm sóc cuộc sống hàng ngày của anh, anh ta cũng ít nhiều cảm thấy bởi vì chuyện của Gà trống sắt, vậy nên sau khi xuất viện anh ta cũng ở cùng Cận Triêu một khoảng thời gian, khi đó cuộc sống của Cận Triêu rất bất tiện, cũng may có Kim Phong Tử thể trạng lớn cũng có thể chăm sóc được cho anh.
Hai người đàn ông trưởng thành nhìn nhau cả ngày cũng khó tránh khỏi cảm thấy nhàm chán, sau đó Cận Triêu đang chuẩn bị tự thi lấy bằng, anh không thích việc Kim Phong Tử ngày nào cũng chơi game bên cạnh anh, việc này quá ồn ào, vậy nên anh liền kéo anh ta cùng đi thi.
Thế nhưng Kim Phong Tử người này lại không nghiêm túc đọc qua một quyển sách nào, sau khi tốt nghiệp trung học còn chơi bời lêu lổng vài năm, hiện tại mỗi khi Kim Phong Tử nhớ lại chuyện năm đó, anh ta vẫn như cũ cảm thấy khoảng thời gian đó Cận Triêu tuyệt đối có bệnh nặng, chính mình tự đi thi thì thôi đi, còn lôi kéo anh ta đi cùng không biết để làm gì.
Kim Phong Tử thực sự đã vượt qua kỳ thi đại học dưới sự ‘tra tấn’ của anh, sau khi theo Cận Triêu từ Trường Xuân đến An Huy, Cận Triêu ban đầu muốn kéo anh ta đi thi sau đại học, nhưng Kim Phong Tử cuối cùng đã lấy mạng sống của mình ra cược mới có thể làm cho Cận Triêu từ bỏ ý định tiếp tục ‘tra tấn’ anh ta tiếp.
Hiện tại anh ta đi theo Chương Quảng Vũ tìm được một vị trí kỹ thuật viên trong nhà máy, cuộc sống cũng tương đối được đảm bảo, chỉ là vẫn chưa tìm được đối tượng nên liền nhờ Khương Mộ giúp đỡ giới thiệu cho anh ta.
Mà Tam Lại thì còn đáng kinh ngạc hơn, năm Cận Triêu rời khỏi Đồng Cương, Tây Thi cũng qua đời, Tam Lại đau lòng muốn chết liền đóng cửa cửa hàng thú cưng, sau đó thuê mặt tiền gara ô tô cũ của Cận Triêu và mở một nhà hàng thức ăn nhanh, công việc kinh doanh cũng khá khấm khá.
Khương Mộ nghe vậy thì bỗng giật mình: “Quán ăn nhanh là do anh mở à?”
Tam Lại "A" lên một tiếng: "Em từng tới đó rồi sao?"
“Em chưa từng đến đó, nhưng khi trở lại Trung Quốc sau khi học xong năm nhất đại học, em từng đến gara ô tô một chuyến và nhìn thấy nó.”
Cận Triêu xoay mắt nhìn về phía cô, Khương Mộ tràn đầy oán niệm nhìn lại anh một cái, Cận Triêu cầm tay cô nhưng không nói gì.
Nhưng về sau con đường kinh doanh của Tam Lại cũng có chút thần kỳ, sau khi Cận Triêu và Kim Phong Tử đều rời khỏi Trường Xuân, anh ta thấy anh em của mình đều đi về phía nam để cùng nhau phát triển nên cũng vội vàng đi theo bọn họ và mở chi nhánh đối diện nhà máy của bọn họ.
Chương Quảng Vũ từ nhà máy đi lên, quen biết với rất nhiều người, còn Kim Phong Tử là người uống rượu giỏi nên cũng quen biết rất nhiều bạn bè, cộng với ảnh hưởng của Cận Triêu, lượng khách hàng của nhà hàng thức ăn nhanh thời kỳ đầu đều nhờ vào sự hỗ trợ của các anh em tốt của anh ta.
Dù sao hương vị của quán ăn của Tam Lại nếu so với căng tin trong nhà máy thì tốt hơn nhiều, tuy giá cả hơi đắt hơn một chút nhưng nguyên liệu là hàng thật và xuất xứ có nguồn gốc đàng hoàng, vậy nên mọi người cũng không còn đắn đo đến mức giá mười tám tệ này nữa, ngày càng có nhiều người bỏ đồ ăn trong căn tin và đi đến quán ăn của anh ta. Sau này, Tam Lại nhân cơ hội mở rộng quy mô kinh doanh gần bằng căng tin nhà máy, điều này làm cho hoạt động kinh doanh của căng tin trong nhà máy ngày càng sa sút, lãnh đạo rất không hài lòng với chuyện này, vậy nên đến năm thứ ba, bọn họ lên kế hoạch thay thế người điều hành căng tin thông qua đấu thầu, Tam Lại cũng hăng hái chạy đi đấu thầu, và anh ta đã dùng miệng lưỡi sắc bén của mình để giành được quyền điều hành căng tin thành công.
Trở thành một người quản lý căng tin danh chính ngôn thuận, còn có danh thiếp rất lịch sự.
Khương Mộ không khỏi nghĩ đến năm ấy cùng Tam Lại đi tìm Cận Triêu, lúc bọn họ ở dưới chân núi bị người của ông chủ Vạn ngăn lại, anh ta từng ở trước mặt ông chủ Vạn khoe khoang tay nghề nấu ăn của anh ta nếu muốn mở nhà hàng thì cũng không phải là một chuyện khó khăn gì cả.
Khương Mộ thở dài: "Vậy bây giờ các anh đều đã định cư ở đây à?"
Tam Lại lại nói: "Còn không phải sao? Vừa tới đây anh đã thuê một phòng cạnh phòng của Hữu Cửu, anh và cậu ta lại trở thành hàng xóm, hahahahaha..."
Sắc mặt Khương Mộ dần tối sầm lại, cô im lặng quay đầu nhìn Cận Triêu, cô có nhớ tối qua đã hỏi người bên cạnh có ai sống không? Anh đã trả lời với cô rằng "Cũng chẳng phải loại người tốt lành gì.”
Lại nghe tiếng cười phóng khoáng của Tam Lại, Khương Mộ lại cảm thấy hình như lời này cũng không có vấn đề gì.
Cận Triêu đương nhiên biết Khương Mộ đang nghĩ gì, trong mắt anh mang theo ý cười không thể nói.
Sau khi rời khỏi Đồng Cương, gần như không có ai biết về quá khứ của Cận Triêu, trong mắt các đồng nghiệp hiện tại, anh là người có năng lực và đáng tin cậy, có kỹ năng vững chắc trong lĩnh vực chuyên môn, anh đã trở lại cuộc đời này với một thân phận hoàn toàn trắng tin, không ai biết về những thăng trầm trong quá khứ của anh, và cũng chỉ những người bạn trước mặt này mới biết anh còn có thêm một cái tên “Hữu Tửu”.
……
Tuy buổi trưa mọi người ồn ào nhưng không có ai uống rượu, ăn xong Tam Lại chợt gọi Cận Triêu đi cùng anh ta ra ngoài ban công hút thuốc.
Sau khi đi ra ban công và kéo cửa kính lại, Tam Lại vừa châm xong một điếu thuốc liền mắng anh: "Mẹ kiếp, sao không đợi đến khi con cậu đầy tháng rồi báo cho chúng tôi biết luôn?”
Cận Triêu dựa vào lan can cười nói: “Cũng không lâu lắm, chúng tôi mới ở bên nhau có hai tháng nay.”
Tam Lại lại khoa trương: "Hơn hai tháng? Cậu còn không biết xấu hổ nói ra như thế à, hai tháng, hai tháng qua chúng ta từng ăn bao nhiêu bữa cơm, chẳng lẽ lúc đó miệng cậu bị hàn lại à?"
Cận Triêu ung dung liếc anh ta một cái: “Cậu giống mẹ tôi quá rồi đấy, chẳng lẽ chuyện gì của tôi tôi cũng phải báo cáo cho cậu biết sao?”
Nhắc tới điện thoại, Tam Lại lại chợt nhớ tới mấy tháng trước trong điện thoại anh ta quả thực đã nghe thấy một giọng nữ bên cạnh Cận Triêu, chuyện này đã bao lâu rồi nhỉ? Anh ta cũng từng vô số lần hỏi Cận Triêu có phải ra ngoài tìm phụ nữ hay không, anh đều nói là không có.
Tam Lại chửi rủa nói: "Lần trước tôi gọi cho cậu, âm thanh đó là tiếng của Mộ Mộ phải không? Lúc đó các ngươi đã ở bên nhau rồi sao?"
“Lúc đó vẫn chưa."
Tam Lại tiếp tục lảm nhảm: “Bảo sao khoảng thời gian này không thấy mặt mũi cậu đâu, mỗi lần tới chưa được mấy phút liền đim gọi cậu ra ngoài ăn cơm cũng không tới, thì ra là về nhà chăm sóc cho em gái nhỏ?"
Cận Triêu sờ mũi, ho khan một tiếng: “Thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt mà.”
Tam Lại tức giận mắng to: "Cuồng nhiệt cái đầu mẹ cậu á, hai người các người cuồng nhiệt mấy chục năm nay còn chưa đủ sao?”
“Cút."
Tam Lại tiếp tục hỏi: “Hiện tại đã phát triển tới đâu rồi?”
Cận Triêu dùng ánh mắt mơ hồ nhìn anh ta, chỉ nói ra ba chữ ngắn gọn: “Tôi muốn kết hôn.”
Tam Lại vừa nghe liền tức giận đến run tay: "Tôi và lão Kim còn luôn nói cậu cô đơn một mình bấy lâu nay, lỡ như chúng tôi kết hôn trước thì còn lại một mình cậu sẽ rất đáng thương, hiện tại thì tốt rồi, hai chúng tôi độc thân đến bây giờ, còn cậu thì nói mình muốn kết hôn, cậu nói tôi không phải người tôi cũng chịu, nhưng cậu đúng là đồ chó má thiệt chứ!”
Cận Triêu cười nói với anh ta, Tam Lại thật sự không nhịn được, anh ta tiếp tục nói: “Lúc đó cậu đổi số thì thôi đi, cậu còn kéo tôi theo đổi số cùng với cậu để Mộ Mộ không thể liên lạc được với tôi. Cậu nói xem có phải là cậu đang đề phòng tôi đúng không? Cậu ghen tị với tôi đẹp trai và ngọt ngào, và cậu sợ rằng Mộ Mộ sẽ yêu tôi nếu cô ấy liên lạc với tôi nhiều quá phải không?"
Cận Triêu bình tĩnh mỉm cười đáp lại anh ta: "Ừ, cậu muốn nói thế nào cũng được. Tôi muốn hỏi cậu một chuyện, hiện tại cậu còn chơi máy bay không người lái không?"
Đề tài thay đổi đột ngột, Tam Lại ngơ ngác nhìn anh, sau đó anh ta bình tĩnh lại và nói: "Sao cậu lại hỏi tôi chuyện này? Chẳng phải cậu chê đam mê này của tôi là lãng phí tiền bạc sao?"
Tam Lại gần hai năm nay đột nhiên bị mê hoặc chơi máy bay không người lái, chơi từ mấy trăm mấy ngàn máy bay, đến bây giờ chắc cũng đã hơn mười ngàn, còn gia nhập hiệp hội nghiệp dư gì đó, cứ đến cuối tuần là ra ngoài tụ tập với một đám người yêu thích máy bay không người lái.
Nhìn thấy Cận Triêu mang theo vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình, Tam Lại lắc lắc mớ tóc rơi trước trên trán rồi nói: “Trong mắt cậu kĩ năng của tôi chẳng khác nào cá thối tôm nát, nhưng khi ra ngoài ai nấy đều gọi tôi là sư phụ Lại, còn lật đật chạy tới thỉnh giáo tôi, cậu thì biết cái quái gì?”
Cận Triêu vỗ vỗ vai anh ta: "Sau khi ăn cơm xong phiền sư phụ Lại thay tôi đi một chuyến, tôi sẽ đưa phương thức liên lạc của Cố Đào cho cậu, cậu dẫn theo người của cậu đến liên lạc với cậu ta đi.”
"..."
Trong phòng riêng, Khương Mộ đang ôm con trai của Chương Quảng Vũ chơi với Tia Chớp, cậu bé muốn chạm vào Tia Chớp, nhưng khi nhìn thấy kích thước của Tia Chớp thì lại trở nên sợ hãi, ngón tay út chỉ dám chạm vào một cái rồi lại rúc vào trong lòng Khương Mộ, tất cả mọi người thấy vậy liền cười rộ lên.
Tam Lại cũng cười, anh ta đột nhiên thở dài: "Đi một quãng đường xa cuối cùng cũng về lại với nhau, cậu có cảm thấy hối hận vì năm đó đã đẩy cô ấy ra không?"
Cận Triêu trầm mặc vài giây rồi mới trả lời: "Phải nói là may mắn, may mắn cô ấy không nhìn thấy bộ dáng tồi tệ nhất của tôi, khi đó ngay cả các người cũng hận không thể đấm chết tôi, cô ấy lại là một cô gái sao có thể chịu được chứ, tình cảm tốt đến đâu cũng sẽ bị hao tổn hết, may mắn cô ấy đã trở về khi tôi đã có năng lực ổn định, nếu cô ấy về sớm hơn hai năm thì chưa chắc chúng tôi đã có được như ngày hôm nay.”
Tam Lại ‘cảm động’ nói: "Đúng vậy, hai năm trước cậu còn nghĩ đến việc bán nhà để nuôi quán cà phê luôn mà, may mà đã vượt qua được.”
Ánh mắt Cận Triêu dừng lại ở nụ cười của Khương Mộ, khóe môi anh cũng khẽ nhếch lên.
……
Sau khi cơm nước xong xuôi, Tam Lại nói đã lái xe đi trước, Cận Triêu và Khương Mộ ở lại nhà hàng đợi một lát.
Sáng nay Cận Triêu dậy sớm, tối hôm qua hai người không có tiết chế, phải nói là vô cùng điên cuồng, Khương Mộ sợ anh mệt mỏi nên kêu anh nằm nghỉ ngơi trước rồi mới về.
Cận Triêu dựa vào ghế massage trong phòng, Khương Mộ khoác áo khoác lông cừu cho anh, sau đó ngồi ở trên sô pha bên cạnh nghịch điện thoại di động cùng anh.
Cận Triêu cũng không hẳn là ngủ say, anh chỉ chợp mắt một lát, sau đó lại quay đầu nhìn nàng, anh nhẹ nhàng gọi cô: “Mộ Mộ.”
Khương Mộ cất điện thoại, anh vén áo khoác lên nói với cô: “Lại đây ôm anh một cái.”
Khương Mộ tưởng anh lạnh nên đi tới chạm vào tay anh, cũng may là nóng, Cận Triêu ôm eo cô, để cô nằm nửa người trên người anh, Khương Mộ cẩn thận nói: "Có nặng không? Có được không? Có đè lên chân của anh không?"
Cận Triêu cười nói: “Không nặng, khá mềm.”
Khương Mộ vùi mặt vào giữa xương đòn của anh, cô tức giận nói: "Đừng làm vậy, lát nữa em còn phải lái xe."
Cận Triêu không nói gì, Khương Mộ ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh ôn nhu nhìn cô: "Số km anh yêu cầu em ghi lại đâu?"
"Trên điện thoại."
"Lấy ra xem thử."
Khương Mộ mở bản ghi nhớ trong điện thoại ra, Cận Triêu nhìn chằm chằm vào màn hình rồi hỏi: “Em xem những con số này giống cái gì?”
Khương Mộ nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, nhìn thấy một dãy số không đều, Cận Triêu bấm vào hai con số và nói: "Chữ cái đầu trong tên của hai địa điểm này là gì?"
Khương Mộ suy nghĩ một chút rồi nói: "E và N."
Cận Triêu thuận theo lời cô nói: "Giống ký hiệu gì?”
Khương Mộ suy nghĩ một chút, nói: "Vĩ độ và kinh độ?"
Cận Triêu vuốt tóc cô: “Thêm số vào nữa.”
“Chẳng lẽ là một tọa độ à?”
Cận Triêu tiếp tục nói: “Đứng dậy nhìn thử xem.”
Khương Mộ đánh dấu các con số kinh độ và vĩ độ rồi sắp xếp lại, Cận Triêu ôm cô, vòng tay ôm lấy đuôi tóc cô, hỏi: “Em không muốn biết nó ở đâu à?”
Khương Mộ quay đầu nhìn chằm chằm hắn: "Anh biết à?"
Cận Triêu nhún nhún vai: “Có bằng lòng dẫn anh đi xem không?”
Khương Mộ lập tức lấy điện thoại di động ra tìm kiếm tọa độ, nơi đó cách bọn họ chỉ có hơn trăm km, cũng không tính là xa, nhưng trên bản đồ lại thể hiện khu vực rộng lớn này toàn là rừng rậm, thông tin cũng rất ít ỏi.
Khương Mộ có chút hứng thú, cô đứng thẳng người lên và nói với Cận Triêu: "Anh có muốn đi không? Trước khi trời tối chúng ta có thể đến đó, xuất phát ngay bây giờ luôn.."
Cận Triêu nghiêng cổ nhìn cô: “Có cần anh làm hoa tiêu cho em không?”
Khương Mộ cúi đầu hôn anh: "Còn chờ cái gì nữa, hoa tiêu của em."
Dọc theo đường đi lái xe cũng rất nhàn nhã, Tia Chớp ngồi ở hàng ghế sau, đầu ghé vào giữa hai người bọn họ, được đi du ngoạn nơi khác đối với Tia Chớp mà nói dường như là một chuyện rất thú vị.
Trước khi trời tối, xe đến bãi đỗ xe ở một danh lam thắng cảnh, Cận Triêu tháo dây an toàn và nói với cô: “Xuống xe.”
Khương Mộ khóa cửa xe lại, cô hỏi anh: "Chúng ta vào luôn à? Không biết có đóng chưa nữa?"
Cận Triêu đã nắm lấy dây xích của Tia Chớp và nói với cô: “Đi xem thử xem.”
Khương Mộ khóa cửa xe rồi cũng đi theo.
Khu thắng cảnh này rất rộng lớn, bọn họ thuê một chiếc xe điện đi tham quan, chỗ này còn cách tọa độ khá gần, kích thích nhất chính là Tia Chớp, mọi thứ nó nhìn thấy lúc này đều rất mới mẻ, nó vui vẻ cọ cọ vào người Khương Mộ.
Khương Mộ nhìn vị trí trên điện thoại và nói với Cận Triêu: “Chúng ta sắp tới rồi, đừng đi nữa, rẽ qua bên này thử xem.”
Khi Cận Triêu vừa quẹo vào, Khương Mộ liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, chiếc khinh khí cầu khổng lồ đang lơ lửng trên không bất ngờ rơi vào tầm mắt của cô, cô kéo lấy cánh tay Cận Triêu và nói với anh: "Oa, chỗ này còn có dịch vụ ngồi khinh khí cầu luôn à?”
Cận Triêu cũng mỉm cười và nói: "Thật bất ngờ."
Tọa độ hoàn toàn trùng khớp, xe ngắm cảnh dừng lại, trước mặt bọn họ là một bãi cỏ rộng lớn, chính là nơi khinh khí cầu bay lên, Khương Mộ ngửa cổ lên, trong mắt tràn đầy vui sướng.
Cận Triêu quay đầu nhìn cô: “Tới cũng tới rồi, em có muốn lên đó ngồi thử không?”
Hai mắt Khương Mộ lập tức trở nên sáng ngời, cô liền hỏi anh: "Làm sao anh tìm được nơi này hay vậy?"
"Là em tìm được, chẳng lẽ em quên rồi sao?"
Khương Mộ nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt hiện lên một tia bối rối: "Đi thôi, kỷ niệm lần đầu của chúng ta."
Khương Mộ bị anh kéo lên khinh khí cầu, cô sững sờ hỏi: "Lần đầu tiên gì?”
Cận Triêu quay người dùng ánh mắt trêu chọc nhìn cô: “Đây là lần đầu tiên em được ngồi khinh khí cầu, chứ em đang nghĩ lần đầu tiên gì thế?”
Khương Mộ cảm thấy gần đây suy nghĩ của mình rất không thuần khiết, nhất định đã bị Cận Triêu dẫn đi lạc đường, bây giờ dù anh có nói gì, cô cũng có thể liên tưởng đến những chuyện lộn xộn kia.
Nhưng sau khi hai người bọn họ thực sự lên khinh khí cầu, Khương Mộ vừa cảm thấy hưng phấn vừa cũng rất căng thẳng, Tia Chớp từ phía dưới nhìn lên và hét lên đầy phấn khích. Khi khinh khí cầu bay lên, Khương Mộ cảm thấy vô cùng hưng phấn, còn lấy điện thoại di động ra quay chụp rất thích thú, nhưng khi độ cao tiếp tục tăng lên, cô liền cất điện thoại di động, bắt đầu cảm thấy sợ hãi đứng nép sang một bên và quay người ôm chặt Cận Triêu, cô túm chặt lấy cánh tay anh, Cận Triêu hiểu ý và nhanh chóng vòng tay qua eo cô, lúc này cô mới tìm được chút cảm giác an toàn, Khương Mộ ngẩng đầu hỏi anh: "Còn tiếp tục lên cao nữa sao?"
Cận Triêu nhìn về phía thung lũng ở đằng xa và trả lời: "Đúng vậy, em xem ở đằng kia có cái gì kìa?"
Sau đó, anh xoay người Khương Mộ lại và ôm cô từ phía sau, lúc đó, khi độ cao dần tăng lên, con ngươi của cô cũng bị bao phủ bởi một màu vàng chói lóa, lúc đầu cô cảm thấy cảnh sắc xung quanh đây cũng không có gì đặc biệt, nhưng lúc này khi cô đang lang thang giữa không trung, những ngọn núi nhấp nhô phía xa hoàn toàn thu hết vào mắt cô, những khinh khí cầu cũng từ từ bay lên từ xa như những bông hoa nở rộ, một cảnh tượng đẹp như mơ và đẹp đến nghẹt thở.
Thế giới hiện lên trong mắt bọn họ một cách tĩnh lặng, như thể hai người bọn họ là hai người duy nhất còn sót lại trên thế giới, cùng hướng về phía ánh sáng và vươn về phía mặt trời.
Ánh mắt Khương Mộ trở nên xa xăm trầm tĩnh, giọng nói bị gió trong thung lũng thổi bay, cô hét lớn hỏi anh: "Anh có bao giờ cảm thấy hối hận không? Nếu được làm lại lần nữa, anh có chọn tranh tài trong trận thi đấu đó không?"
Sau lưng cô hồi lâu vẫn không có âm thanh, Khương Mộ chỉ cảm thấy cánh tay anh dần dần siết chặt người cô, một lúc sau, anh mới nói với cô: “Anh có thể sống cả đời u ám nhưng khỏe mạnh, hoặc anh có thể buông tay để có thể nhìn thấy ánh sáng ban ngày lại xuất hiện trong phần còn lại của cuộc đời anh, nhưng em hãy thử nhìn lại xem, thế giới này luôn có một sự cân bằng vô hình giữa những gì em nhận được và những gì em bị mất. Em hỏi anh anh có hối hận hay không, thật ra câu hỏi này anh cũng đã tự hỏi mình từ rất lâu rồi."
Giọng nói của anh chợt dừng lại, tia nắng cuối cùng của buổi hoàng hôn không tiếc công sức cố gắng chiếu sáng toàn bộ thung lũng, một lúc lâu sau, anh mới nói với cô: “Bây giờ anh có thể chắc chắn nói với em rằng anh không hề hối hận, có em trở lại bên cạnh anh thì anh không hề cảm thấy hối hận gì nữa.”
Ngay khi Cận Triêu vừa dứt lời, vô số quả bóng bay đột nhiên bay lên trời từ thung lũng phía xa, núi non và cánh đồng được như được tô điểm thêm bằng vài màu sắc, hình ảnh chấn động đó làm cho Khương Mộ lập tức kêu lên: "Triêu Triêu, nhìn kìa, nhìn kìa, ở đó có người thả bóng bay ở đó, đẹp quá! Nó ở đâu ra vậy?”
Cô thậm chí còn quên lấy điện thoại di động ra chụp ảnh mà chỉ ngơ ngác nhìn những quả bóng lớn đủ màu sắc bay lên không trung, một bức ảnh hoành tráng đến mức ngỡ như không có thật.
Cận Triêu cúi đầu thở nhẹ vào má cô, sau đó anh nói với cô: “Anh vẫn còn nhớ khi em nhìn thấy tấm áp phích điện ảnh kia liền kéo anh hỏi đông hỏi tây tất nhiều điều, em nói em rất hâm mộ ông già và đứa trẻ kia có thể được khinh khí cầu kéo lên trời, sau đó còn hỏi anh cảm giác bay lên trời là cảm giác như thế nào?”
Suy nghĩ của Khương Mộ lập tức quay về quá khứ, hơi thở càng lúc càng nhanh, lúc này cô hiển nhiên cũng đã nhớ lại: “Sau đó anh nói… anh biết có một thứ gọi là khinh khí cầu có thể kéo người ta lên trời. Anh còn nói chờ em lớn sẽ dẫn em đi thử."
Trên đó gió thổi cao, Khương Mộ cảm thấy có chút lạnh, Cận Triêu nhanh chóng bao bọc người cô trong áo khoác của anh, sau đó nói với anh: “Thật đáng tiếc, khi còn bé chúng ta không thể lựa chọn cuộc sống của mình."
Những quả bóng khác đều bay càng lúc càng cao, nhưng chỉ có một quả bóng tình yêu màu hồng nhạt bay về phía họ, Khương Mộ thậm chí còn cảm thấy mắt mình hoa lên, thật khó tin, tại sao quả bóng này có thể bay về phía bọn họ?
Nhưng khi quả bóng bay đến càng ngày càng gần, đồng tử của cô dần dần giãn ra, cho đến khi chiếc máy bay không người lái mang theo quả bóng bay màu hồng dừng lại trước mặt, Khương Mộ vẫn không kịp phản ứng, giây tiếp theo, điều kỳ lạ là chiếc máy bay không người lái đột nhiên xuất hiện và tiếng gầm giận dữ của Tam Lại cũng nhanh chóng vang lên: “Hữu Tửu, đồ chó má nhà cậu, dám để cho lão tử đứng đây ăn cẩu lương của hai người, cậu không cảm thấy đau lòng cho tôi chút nào sao?”
Khương Mộ run rẩy một hồi, Cận Triêu bình tĩnh phản bác anh ta: “Tôi vốn tưởng rằng con người sẽ không ăn cẩu lương, thì ra cậu không phải là người.”
Khương Mộ kinh hãi nhìn cảnh tượng một người một máy mắng chửi nhau, còn đang thắc mắc tại sao hai người lại lao vào cãi vã trên không, sau đó lại nghe thấy Tam Lại hét lớn với cô: “Mộ Mộ, em mau lấy đồ treo ở dưới xuống đi, cả đời này tôi không muốn gặp lại hai người nữa.”
Lúc này Khương Mộ mới phát hiện ở dưới máy bay không người lái còn đang buộc vào một cái túi gì đó, cô cởi dây ra rồi gỡ cái túi xuống, mới vừa nói ra một chữ: "Được..."
Chữ "rồi" còn chưa nói ra khỏi miệng, máy bay không người lái đã nhanh chóng rút lui với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.
Khương Mộ quay đầu lại, trên mặt vẫn còn đầy kinh hãi, Cận Triêu thở dài nhìn cô: "Anh không biết máy bay không người lái của cậu ta còn có thể nói chuyện, thật sai lầm."
Khương Mộ cầm túi nhỏ lên và hỏi anh: "Tiếp theo phải làm gì?"
Cận Triêu hiếm khi lộ ra vẻ mặt không được tự nhiên, anh nói với cô: "Lần trước nhìn thấy cái móc khóa “ngày nhớ đêm mong” đã cũ nên muốn đổi một cái mới cho em.”
Khương Mộ lấy cái hộp nhỏ trong túi ra, tuy rằng đã có dự cảm, nhưng sau khi mở ra và nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương lấp lánh bên trong, trên vách hộp còn có khắc bốn chữ to "Ngày nhớ đêm mong" không thể xóa nhòa, cô vẫn cảm thấy kích động đến mức nước mắt đong đầy khóe mắt.
Cận Triêu nhận lấy chiếc nhẫn và nói với cô: "Khi còn nhỏ chúng ta không thể lựa chọn cuộc sống của mình, gia đình chúng ta đột ngột chia cắt, bây giờ em có sẵn lòng cùng anh bắt đầu một gia đình mới không?"
Một giọt nước mắt ấm áp tưới mát cả trái tim, trong lòng Khương Mộ tràn ngập hưng phấn. Giữa thế gian vạn vật, lúc chuyển giao mặt trời và mặt trăng, ngày đầu năm mới, dưới sự chứng kiến của trời cao và núi non trùng điệp vạn dặm, cô kiên quyết lao vào toàn bộ cuộc đời của anh.
Lúc này cô đã cảm động đến mức rối tung rối mù nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói với anh: “Em biết ngay anh lừa em tới đây là có chuyện gì đó mà, chỉ là không nghĩ tới anh sẽ cầu hôn ở một nơi cao như vậy.”
Cận Triêu cười nói: "Đúng vậy, là anh không muốn cho em đường lui, nếu muốn cự tuyệt thì chỉ có thể nhảy xuống, nhưng lá gan của em rất nhỏ.”
Cận Triêu thấy cô bất động liền vén ống quần lên và nói: "Xem ra anh phải quỳ xuống để biểu thị thành ý rồi.”
Dù sao Khương Mộ cũng không nỡ để anh làm ra động tác vất vả như vậy, cô vội vàng đưa tay về phía hắn, giọng nghẹn ngào nói: "Được, được, được, chuyện quan trọng phải nói ba lần."
Cận Triêu mỉm cười đeo nhẫn vào tai cô, Khương Mộ cúi đầu liền nhìn thấy mấy chữ “TriêuTriêuMộMộ" được khắc trên chiếc nhẫn, cô lẩm bẩm: "Nhưng có phải là sớm quá rồi không? Chúng ta mới ở cùng nhau hơn hai tháng mà đã kết hôn rồi.”
Cận Triêu xoay người cô lại, từ phía sau ôm cô vào lòng, anh nói với cô: “Em tính toán thời gian có sai sót rồi, em đã ở bên anh từ năm 19 tuổi, tính đến năm nay đã là 7 năm rồi, chẳng lẽ đến bây giờ còn chưa kết hôn được sao?”
Anh sờ lên cái bụng phẳng lì của cô và thấp giọng nói: “Hơn nữa mấy ngày nay chúng ta cũng không có dùng biện pháp, nếu như chuyện đó xảy ra, anh không thể để con chúng ta đến thế giới này mà không có tên tuổi hay danh phận.”
Khương Mộ đưa tay che lấy bàn tay to lớn của anh, trong lòng cô hiện lên một tia mong đợi mơ hồ, cô đột nhiên muốn sinh cho Cận Triêu một đứa con, cô có thể tưởng tượng rằng anh cũng sẽ yêu đứa bé của mình giống như yêu cô, và họ sẽ tạo nên một gia đình thuộc về riêng bọn họ, một gia đình mới có hai người bọn họ, có con và còn có cả Tia Chớp.
Cận Triêu hôn lên tóc cô, trịnh trọng nói với cô: “Tết Nguyên Đán tháng sau anh sẽ theo em sang Úc để cùng thăm mẹ.”
Trong lòng Khương Mộ khẽ run rẩy, từ sau đêm mưa rời khỏi Tô Châu, anh không thể gọi Khương Nghênh Hàn là "Mẹ" nữa, nhưng nhiều năm sau, cuối cùng anh cũng có thể gọi bà ấy bằng mẹ bằng một thân phận khác.
Các thung lũng xung quanh dần dần trở nên tối sầm, những tia nắng cuối cùng cũng dần biến mất khỏi trái đất, mặt trăng cuối cùng cũng trở lại bầu trời, hoàng hôn đến rồi đi, nhật nguyệt như thoi đưa.
Vào ngày đầu tiên của năm mới, Khương Mộ có thêm một thân phận mới, lấy họ của chồng và có tên là Cận Mộ.