Đường Sắt Đôi - Thời Cửu Viễn

Chương 8



Cận Triêu mấy ngày nay dường như rất bận rộn, Khương Mộ cũng không thấy anh về nhà lần nào, Cận Cường ban ngày phải đi làm, phần lớn thời gian Khương Mộ đều phải ở một mình với Triệu Mỹ Quyên cùng con gái bà ta. Điều này khiến cô khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu, cũng may sau khi cô đến Đồng Cương vài ngày là trường học cũng bắt đầu khai giảng.

Nhưng một ngày nọ, trên đường đi học về, lúc đang ngồi trên xe buýt cô nhìn thấy một người đàn ông lái chiếc Ford màu đen trông rất giống Cận Triêu, Khương Mộ nghĩ rằng có thể mình đã nhìn nhầm, bởi vì lần trước Cận Triêu đã lái một chiếc Volkswagen màu trắng đến đón cô.

Khương Mộ là một người mắc chứng ngại giao tiếp xã hội, vừa tới trường mới cô vẫn không thích ứng được với môi trường cho lắm, cho nên cũng không nói chuyện với nhiều bạn học, sau khi khai giảng một tuần mà cô vẫn cứ cô độc lầm lũi đi đi về về, hơn nữa cô vốn không thích cười, càng làm cho người ta có một loại cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng quái gở.

Bạn cùng bàn của Khương Mộ tên là Nghiêm Hiểu Y, tướng mạo không phải là một người nhỏ nhắn, ngày đầu tiên khi cô ấy ngồi xuống bên cạnh Khương Mộ, bàn của cô bị thân hình của cô ấy làm rung chuyển một phen “dữ dội”, hình ảnh hai người bọn họ ngồi cùng một chỗ giống như số 1 và số 0 ngồi cạnh nhau vậy.

Có lẽ sự tương phản quá rõ ràng càng làm nổi bật thể trạng gầy gò của cô. Chỉ trong vòng ba ngày, rất nhiều bạn học đã chú ý đến cô gái với những đường nét khuôn mặt thanh tú và làn da trắng lạnh, đặc biệt cô còn là một học sinh mới chuyển trường tới đây, điều này càng làm cho mọi người thêm nảy sinh tò mò đối với cô.

Người tò mò nhất trong số họ có lẽ là Phan Khải ngồi cách cô một dãy bàn, từ ngày đầu tiên Khương Mộ đến lớp, chàng trai trẻ này đã nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt như thể cô là một vị tiên nữ từ trên trời rơi xuống, lúc tới lớp cũng nhìn chằm chằm, lúc tan học cũng nhìn chằm chằm, chỉ thiếu đem hai chữ "mê mẩn" dán lên trán.

Khương Mộ ở trường cũ bị tán tỉnh vòng vo, nhưng anh chưa bao giờ gặp phải một nam sinh trắng trợn như vậy, sau giờ học đi vệ sinh lại cố tình đi vòng qua cậu, nhưng những trò đùa của đám nam sinh đó vẫn rất buồn cười.., trong vòng một tuần, mọi người bắt đầu gọi sau lưng cô là bà Pan. 

Khương Mộ ở trường cũ cũng được vô số bạn trai bày tỏ tình cảm, nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng gặp qua nam sinh nào trắng trợn như vậy, lúc tan học cô đều cố ý đi vòng quanh cậu ta, mặc dù như vậy, những bạn học nam trong lớp vẫn không ngừng trêu chọc cô, chưa tới một tuần, đã bắt đầu có người ở sau lưng gọi cô là “chị Phan”.

Trong giờ nghỉ ngày hôm đó, Nghiêm Hiểu Y cũng quay sang nói với cô: "Phan Khải là phú nhị đại đấy, nghe đâu nhà cậu ấy có mở nhà máy sản xuất phụ tùng ô tô."

Khương Mộ liền quay người lại hỏi: “Cậu nghĩ nếu tôi bảo cậu ta đem nhà máy cho tôi thì cậu ta có đồng ý không?”

Nghiêm Hiểu Y ngây ngô cười nói: “Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.”

“Vậy thì việc nhà cậu ta sở hữu một nhà máy thì có liên quan gì đến tôi?”

"..."

Đang nói chuyện, lớp trưởng năng nổ như bị động kinh liền chạy tới chỗ cô, nhắc đến lớp trưởng của lớp bọn họ, người nọ tên là Hoàng Hà, là một người có tướng mạo tròn vo rất đáng yêu, nhưng không hiểu sao mọi người trong lớp đều gọi cậu ta là “Trường Giang”, cậu ta nói với Khương Mộ: "Thầy Mã đang tìm cậu."

Khương Mộ vội vàng đi đến văn phòng, thầy Mã nói với cô rằng trường học sẽ tổ chức biểu diễn văn hóa truyền thống Trung Quốc để chào mừng ngày Quốc khánh, học sinh cuối cấp trung học có thể không tham gia, nhưng khi lãnh đạo thành phố đến thì tốt nhất học sinh vẫn nên mặc đồng phục của trường.

Ông ấy cân nhắc đến chuyện Khương Mộ đang là học sinh học lại, một năm sẽ trôi qua rất nhanh nên không cần thiết phải mua một bộ đồng phục mới, vậy nên ông ấy bảo cô về hỏi mượn bạn học, nếu không mượn được thì nói với ông ấy, Khương Mộ nghe xong liền đầu.

Buổi tối sau khi tiết tự học kết thúc, Khương Mộ thu dọn đồ đạc vừa rời khỏi lớp liền nhìn thấy trong hành lang có mấy người vừa nhìn xuống lầu vừa thấp giọng nói gì đó.

"Người nọ là bạn của thầy Mã sao? Vừa rồi thầy Mã đi xuống lầu, tôi thấy người đàn ông đối diện đưa cho thầy Mã một điếu thuốc, hai người sau đó còn trò chuyện rất lâu."

Một người bên lớp 5 cũng xen vào: “Hình như không phải là bạn, tôi nghe nói người nọ là học trò mà thầy Mã yêu túy nhất. Chẳng lẽ người nọ là vì đàn anh mà thầy Mã hay nhắc đến sao? Sao thầy Mã không mời người nọ lên đây nói chuyện, tôi cũng chưa có cơ hội diện kiến rõ người thật nữa."

"Hình như trước đây đây tôi từng gặp rồi."

Khương Mộ thản nhiên nhìn xuống lầu, nhìn thấy đối diện trường học có rất nhiều người đang đứng, bọn họ thoạt nhìn không giống học sinh cấp ba, nhưng cô cũng không để ý, liền xách túi đi xuống lầu.

Nhà ga còn cách cổng trường một đoạn, vừa ra khỏi cổng trường, cô đang định đi bộ về hướng nhà ga thì vô tình liếc nhìn về phía đối diện của trường thì thấy có hai chiếc ô tô đang đậu ở đó, trong đó có một chiếc là chiếc Ford màu đen quen thuộc, ánh mắt cô lại tập trung liếc nhìn người đang đứng trước chiếc xe đó, một góc áo sơ mi đen được nhét tùy tiện vào trong quần jean dài, đôi chân dài tựa vào xe trông đặc biệt bắt mắt, nhưng người đàn ông đó lại đội một chiếc mũ lưỡi trai có chóp mũ đen tuyền, người nọ cúi đầu ngậm điếu thuốc, chiếc mũ gần như che kín toàn bộ khuôn mặt.

Trong lúc Khương Mộ dừng lại nhìn anh thì người đàn ông dường như cảm nhận được điều gì đó, anh ta đột nhiên ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt của Khương Mộ, hóa ra người nọ là Cận Triêu cả một tuần nay không thấy mặt mũi.

Hiển nhiên anh cũng nhìn thấy Khương Mộ, anh chậm rãi đưa điếu thuốc đang kẹp trong miệng vào trong tay, vì có vành mũ che khuất nên không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh lắm.

Khương Mộ vừa định đi về phía anh thì bỗng nhiên có người vỗ nhẹ vào vai cô, sau đó có một bóng người đi tới trước mặt cô và ngăn chặn tầm nhìn của cô, Khương Mộ ngẩng đầu nhìn thấy Phan Khải liền hỏi: "Cậu có việc gì sao?"

Phan Khải mỉm cười thích thú đến mức để lộ ra cả một hàm răng trắng phau, cậu ta còn không biết tốt xấu lên tiếng: "Cậu cũng bắt xe số 8 để về nhà sao?”

Khương Mộ ghét bỏ tiến lên một bước: "Không phải chuyện của cậu."

Cô lại nhìn sang bên kia đường, ánh mắt Cận Triêu không hề chuyển động, mặc dù đang nói chuyện với những người xung quanh nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng vào Khương Mộ.

Thấy Khương Mộ chuẩn bị rời đi, Phan Khải vội vàng ngăn cô lại: “Trùng hợp tôi cũng bắt xe buýt số 8. Có phải cậu còn phải bắt thêm một chuyến xe nữa không, như vậy không an toàn lắm đâu, để tôi tiễn cậu một đoạn, dù sao tôi là con trai nên cũng không sao."

Khương Mộ khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn cậu tài: “Cậu làm hết bài tập về nhà rồi à?”

Phan Khải thừa dịp nói: "Nói đến bài tập về nhà mới nhớ, tình cờ tôi cũng có vài chỗ muốn hỏi cậu, trên đường đi chúng ta có thể tranh thủ thời gian trao đổi một chút được không?"

Cận Triêu im lặng nhìn Khương Mộ giằng co với thiếu niên hồi lâu, đợi khi điếu thuốc cháy hết anh dùng chân giẫm lên nó một cái.

Khương Mộ nói với Phan Khải: “Tôi còn có việc phải làm, có chuyện gì thì ngày mai hẵng nói.”

Sau đó cô liền đi thẳng đến bên kia đường, ngoại trừ Cận Triêu đang dựa vào mui xe thì còn có ba người khác, hai người đứng, một người ngồi xổm ở lề đường, Khương Mộ nhận ra người đàn ông đang ngồi xổm chính là người đàn ông cao gầy đã đến nhà tìm gặp Cận Triêu cách đây không lâu.

Người đàn ông này hôm nay mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, trước ngực có hai chữ “Trung Quốc” to tướng, phía dưới là một chiếc quần đùi hoa văn sặc sỡ, bộ râu lởm chởm càng làm tăng dáng vẻ cà lơ phất phơ của anh ta.

Một nhóm người đứng ở trước cổng trường cấp 3 toát ra một thái độ không thể coi thường, Phan Khải ở phía sau không ngừng gọi Khương Mộ: "Cậu đi đâu vậy? Đừng đến đó."

Vốn mấy người bọn họ đang vui vẻ nói chuyện phiếm, khi nhìn thấy một cô gái có tướng mạo trắng nõn nhu thuận đi về phía bọn họ, ai nấy đều đồng loạt dừng cuộc hội thoại.

Chờ khi Khương Mộ đứng trước mặt bọn họ, cô mới đưa mắt nhìn chằm chằm Cận Triêu, sau đó nói: "Anh tới đón em à?”

Mặc dù cổng trường sau tiết tự học buổi tối nhộn nhịp học sinh ra ra vào vào, nhưng lời nói của Khương Mộ vẫn làm cho không khí bỗng trở nên yên tĩnh mấy giây.

Hai người đàn ông đứng đó ngơ ngác nhìn cô, sau đó lại quay sang nhìn Cận Triêu, người đàn ông cao gầy đang ngồi xổm đột nhiên cười lớn.

Cận Triêu thản nhiên liếc nhìn cô, đôi đồng tử đen láy của anh đột nhiên liếc nhìn về phía sau Khương Mộ, lúc này Khương Mộ cũng cảm giác được có ai đó đang dừng lại bên cạnh cô và cũng nhìn về phía Cận Triêu: “Thất ca, xin lỗi đã để anh phải đợi, Ngao Bái cứ nói nhảm mãi nên thành ra bị chậm trễ nửa tiếng đồng hồ."

Cận Triêu rũ mắt nghịch cái bật lửa trong tay, người đàn ông cao gầy hất cằm quát một câu: "Nhóc con, sửa miệng lại, anh ta đã sớm không phải là Thất ca, bây giờ phải gọi là Hữu Tửu ca.”

Người nọ vội vàng gật đầu nói: "Ngại quá, Hữu Tửu ca.”

Cận Triêu hỏi: “Có mang theo đồ không?”

Người đàn ông vỗ vỗ chiếc ba lô mình đang đeo và nói: “Có mang, tất cả đều để bên trong.”

Khương Mộ lúc này mới chuyển tầm mắt liền nhìn thấy người đàn ông đeo khuyên tai đứng bên cạnh mình, người nọ không mặc đồng phục của trường, nhưng từ trong lời nói của cậu ta có thể nghe ra chắc hẳn cậu ta cũng là học sinh của trường, nhìn tư thế của cậu ta, bọn người Cận Triêu chắc là vì cậu ta nên mới đến đây, trách không được câu nói vừa rồi của cô khiến cho tất cả mọi người đều rơi vào trầm mặc.

Khương Mộ lúng túng kéo cặp sách xuống và bỏ lại một câu: “Tôi đi trước.” Nói xong liền nhanh chóng quay đầu như muốn bỏ chạy.

Cận Triêu lại ngước mắt lên, anh chuyển ánh mắt từ Khương Mộ sang Phan Khải đang đứng bên kia đường, Phan Khải vẫn đứng đó, thỉnh thoảng ánh mắt cậu ta vẫn nhìn sang đây, ánh mắt hai người chạm nhau trong vài giây ngắn ngủi, sau đó liền mở miệng nói với Khương Mộ: “Này.”

Khương Mộ nghe được thanh âm liền dừng bước, cô xoay người, Cận Triêu cũng chậm rãi đứng dậy, anh đi tới trước mặt cô: "Anh đưa em về nhà."

Nói xong, anh quay sang nói với mấy người đàn ông kia: “Giao cho các cậu, lát nữa tôi quay lại.”, sau đó anh chụp ảnh chàng trai đang đứng bên kia đường nhìn chằm chằm Khương Mộ.

Khương Mộ không hề nhúc nhích vẫn đứng chết ở nơi đó, Cận Triêu nâng vành mũ lên, ánh mắt anh hơi chuyển động: "Còn đứng đó làm gì, muốn anh bế em lên xe sao?"

Khương Mộ không khách khí với anh nữa, cô lùi lại vài bước rồi mở cửa bước vào xe, sau đó cẩn thận thắt dây an toàn dưới ánh mắt của một nhóm đàn ông, Cận Triêu còn dặn dò thêm vài câu với đám người bên ngoài, mấy người đàn ông kia cũng lật đật ngồi lên chiếc xe phía sau, trước khi rời đi, người đàn ông cao gầy còn cố tình đi vòng qua chỗ ghế lái phụ của cô và cố ý gõ nhẹ vào kính cửa sổ, Khương Mộ nghiêng đầu liếc nhìn anh ta, anh ta chỉ mỉm cười đầy ngả ngớn rồi rời đi.

Một bên khác, Cận Triêu ngay khi vừa lên xe liền ném chiếc mũ lưỡi trai màu đen ra hàng ghế phía sau, anh xoa xoa mái tóc ngắn của mình vài cái, Khương Mộ thấy vậy liền hỏi anh: “Anh có sao không? Buổi tối vẫn phải đội mũ à?"

Cận Triêu khởi động xe đánh tay lái lái xe ra ngoài: “Nếu không sẽ phiền phức lắm.”

"Phiền phức gì chứ?"

“Nhiều người nhiều miệng.”

Khương Mộ chợt nhớ ra đây cũng là trường học cũ của Cận Triêu, có lẽ anh không muốn người khác nhận ra mình, cô không nhịn được hỏi tiếp: "Thì ra anh là người nổi tiếng ở trường à?"

Ánh đèn đường mờ ảo chiếu vào trong xe, khóe miệng Cận Triêu hơi mím lại: “Cũng không phải người nổi tiếng gì cả, sau này ở trường em đừng nói là có quen biết với anh.”

Khương Mộ ngoan ngoãn gật đầu: “Em sẽ không tự rước rắc rối cho mình.”

Cận Triêu khẽ nhướng mày, sau đó hai người cũng không nói chuyện nữa, anh lái xe rất nhanh, giống như đang lao đi đầu thai vậy, mặc dù Khương Mộ đã từng kiểm nghiệm qua tốc độ của anh nhưng lần này vẫn cảm thấy rất căng thẳng.

Có lẽ là do tốc độ xe quá nhanh nên đầu óc của cô cũng được gia tăng công suất, nam sinh vừa rồi mang thứ gì cho bọn họ vậy, chỉ có một bao đồ mà phải cần nhiều người đến lấy như vậy à?

Nghĩ đến tình trạng của Cận Triêu mấy năm nay, đầu óc Khương Mộ như phát điên, đừng nói đó là ma túy hay hàng cấm gì đấy nhé, Cận Triêu nói rằng anh ở bên ngoài kiếm tiền, nhưng những người xung quanh anh thoạt nhìn cũng không phải loại người đàng hoàng, chẳng lẽ là anh đang kiếm tiền bẩn?

Tim Khương Mộ bắt đầu đập loạn xạ, bình thường đi xe buýt về nhà phải mất hơn nửa tiếng, nhưng Cận Triêu lái xe đến cổng khu dân cư cũ chỉ mất có khoảng mười phút, nhưng lần này anh không lái xe vào, sau khi dừng xe, anh quay sang nhìn Khương Mộ rồi nói: “Tới rồi.”

Khương Mộ nhìn qua chiếc xe, hỏi: “Theo em nhớ thì hình như đây không phải là chiếc xe lần trước.”

Cận Triêu hạ cửa kính xuống, chỉ trả lời ngắn gọn một chữ “Ừm”, Khương Mộ vẫn chưa xuống xe, cô lại hỏi: “Sao mỗi lần anh lại lái mỗi chiếc xe khác nhau vậy?”

Cận Triêu chỉ trả lời qua loa: “Bởi vì công việc.”

Thân thể Khương Mộ càng thêm căng thẳng, làm gì có công việc gì mà ngày nào cũng phải lái một loại xe khác nhau? Chẳng lẽ là sợ bị theo dõi nên mới phải thường xu6en thay đổi xe.

Ngay sau đó cô lại hỏi: "Vừa rồi nam sinh kia đưa cái gì cho anh vậy?”

Quả nhiên, sau khi cô vừa dứt lời, Cận Triêu đột nhiên quay đầu lại, anh hơi nhướng mi, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, mặc dù ánh mắt của Cận Triêu rất có lực xuyên thấu nhưng Khương Mộ cũng không có né tránh, cô cố gắng tìm ra sơ hở trong ánh mắt của anh nhưng cuối cùng vẫn không thể tìm thấy gì cả, Cận Triêu chỉ im lặng nhìn cô vài giây, sau đó anh đột nhiên nói: “Sao em không mua cuốn sách có tên “một nghìn lẻ một câu hỏi vì sao luôn đi”?"

Cô thực sự có rất nhiều câu hỏi, chẳng hạn như tại sao hai, ba ngày anh phải đổi xe một lần? Tiền anh kiếm đến từ đâu? Bọn họ muốn đưa nam sinh kia đi đâu?

Nhưng có vẻ như đây không phải là thời điểm thích hợp để trò chuyện, bởi vì Cận Triêu có vẻ đang vội vã quay về, nên sau khi nói ra lời này, anh liếc ra ngoài cửa sổ đối diện và gõ ngón tay lên cửa sổ, giống như là đang mất kiên nhẫn, nhưng vẫn chưa lên tiếng thúc giục cô mau rời đi.

Khương Mộ rất hiểu chuyện, ngay lúc cô tháo dây an toàn đang định xuống xe thì lại nghe thấy người bên cạnh đột nhiên hỏi: “Người đó là ai?”

"Người nào?"

“Một tên cứ đứng ngây ra ở bên kia đường chờ em.”

Khương Mộ sửng sốt hơn mười giây rồi mới nhớ ra anh đang nói đến Phan Khải, cô liền đáp: “Bạn cùng lớp.”

Cận Triêu thu hồi ánh mắt rồi quay đầu nhìn cô, trong không gian nhỏ hẹp, đôi mắt đen láy uy lực của anh dường như còn mang theo một luồng nhiệt nóng bỏng, Khương Mộ cảm thấy nhiệt độ trong xe như vừa tăng lên mấy độ và trở nên có chút ngột ngạt.

Cận Triêu nhìn ánh mắt lảng tránh và vẻ mặt mất tự nhiên của cô, anh cũng không hỏi nữa mà chỉ nói: “Chú ý bản thân.”

Sau đó anh mở khóa cửa xe, Khương Mộ vừa mới xuống xe, đột nhiên nhớ tới cái gì, cô lại quay người lại cúi xuống hỏi anh: "Anh vẫn còn giữa áo khoác đồng phục của trường chứ?"

Cận Triêu đặt một tay lên vô lăng, bình tĩnh nói: “Cũng không biết nữa.”

Sau đó anh lại hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Khương Mộ nói: “Thầy Mã bảo em đi mượn đồ vì sắp tới trường có một hoạt động quan trọng.”

Cận Triêu gật đầu, tuy rằng Khương Mộ cũng không biết cái gật đầu này đại biểu cho ý gì.

Khương Mộ lùi về phía sau một bước, Cận Triêu cũng nhấn nút đóng cửa sổ xe lại, động cơ Ford gầm lên một tiếng rồi tăng tốc biến mất ở cuối đường.

Buổi tối sau khi về nhà Khương Mộ vẫn còn nghĩ tới tới cảnh tượng trước cổng trường, toàn thân cô vẫn còn cảm thấy xấu hổ vô cùng, chưa kể cô còn hỏi Cận Triêu có phải tới đón mình hay không nữa chứ, rất rõ ràng Cận Triêu vì để ý mặt mũi của cô nên anh mới không phủ nhận ngay tại chỗ, còn bớt chút thời gian đưa cô về nhà, cô cảm thấy xấu hổ đến mức không ngừng lăn qua lộn lại trên giường.

Cô không muốn nhớ lại sự việc này nữa, nhưng sáng hôm sau khi cô đến trường, Phan Khải đã chạy tới trước mặt cô và hỏi: "Sao cậu quen biết với sở trưởng vậy?"

Khương Mộ bối rối: "Sở trưởng? Sở trưởng sở gì?"

"Nhà vệ sinh!"

"..."

Khương Mộ ngơ ngác nhìn Phan Khải năm giây, đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua Cận Triêu gọi cậu ta là nam sinh có gương mặt chữ “quốc”, nếu không phải cách xưng hô này, Khương Mộ Bình quả thật cũng không chú ý tới khuôn mặt của Phan Khải giống như một dụng cụ để mài vậy, quá vuông vức, cô bỗng nhiên bật cười một tiếng, rồi đi vòng qua cậu ta trở lại chỗ ngồi, nụ cười này của cô khiến Phan Khải có chút bối rối, cậu ta liền xoay người túm Nghiêm Hiểu Y trùng hợp mới trở về từ nhà vệ sinh: "Khương Khương vừa mới cười với tôi, có phải cô ấy có cảm tình với tôi hay không?”

“Sáng nay tôi còn thấy cô ấy mỉm cười với tượng Aristotle trong sách, vậy chắc cô ấy cũng có cảm tình với Aristotle đấy.”

"..." Hôm nay không có cách nào nói chuyện.

Phan Khải quay người bước vào lớp, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế trống trước mặt Khương Mộ, cậu ta giải thích với Khương Mộ rằng sở trưởng mà cậu ta vừa nói đến tên là Chương Phàm, đang học lớp 1, đám người bọn họ không có chuẩn bị thi đại học, cả ngày rảnh rỗi không có lý tưởng gì cả, sở dĩ bọn họ gọi người nọ là sở trưởng  là bởi vì bọn họ luôn thích làm chuyện xấu trong WC, bọn họ rất thích trốn ở bên trong WC lầu 3 để hút thuốc, khiến cho những người khác chỉ có thể đi vòng tới WC ở lầu hai, dần dà, WC lầu 3 đã trở thành nơi tụ tập của những thiếu niên bất lương, mà sở trưởng của WC này chính là Chương Phàm.

Phan Khải vẫn còn đang lải nhải, cậu ta bảo Khương Mộ tránh xa Chương Phàm một chút, chung quy đám người đó cũng không phải loại người tốt lành gì cả, nhưng mà trong đầu Khương Mộ lại hiện lên bộ dáng cung kính của Chương Phàm khi đối mặt với Cận Triêu tối qua.

Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Phan Khải làm cho trái tim Phan Khải đột nhiên run lên, cậu ta yếu ớt hỏi cô: "Cậu bị sao vậy? Cậu bị ma ám à?"

Khương Mộ hỏi thẳng cậu ta: “Cậu vừa nói sở trường đó học lớp nào?”

"Lớp 1."

Cậu ta vừa nói xong, Khương Mộ liền vứt bút đi về phía phòng học của lớp 1, Phan Khải vội vàng đi theo cô thuyết phục: “Đừng nói là cậu muốn đi tìm anh ta đấy nhé? Ôi trời, tôi đã bảo là không được kết giao với cậu ta mà, cậu có biết cậu ta là loại người gì không? Khương Mộ, Khương Khương..."

Cả đoạn đường Phan Khải vừa đi vừa hét lớn, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của nhiều người, Khương Mộ có cảm giác như có một con ruồi khổng lồ cứ vo ve bên tai, cô quay đầu lại ném cho cậu ta hai chữ: "Im ngay."

Phan Khải dứt khoát trả lời: "Được."

Sau đó hai người đi tới cửa lớp 1, Khương Mộ nháy mắt với Phan Khải: “Cậu đi đi.”

Phan Khải quen biết không ít người trong lớp 1 nên gọi ngẫu nhiên một người đến hỏi: “Sở trưởng đâu rồi?”

Người đàn ông tò mò nhìn cô gái phía sau Phan Khải và trả lời: "Hôm nay không tới, hình như xin nghỉ rồi."

Sau đó người nọ lại hỏi: “Ai vậy?”

Phan Khải hạ giọng thì thầm vào tai người nọ: "Chị dâu tương lai của cậu."

Hai người đùa giỡn vài câu, lúc quay đầu lại thì phía sau không còn một bóng người, Khương Mộ đã đi rồi, Phan Khải vội vàng chào hỏi với người nọ một tiếng rồi lại đuổi theo.

Nhìn thấy cậu ta đi theo, Khương Mộ nghiêng đầu hỏi: “Cậu có từng nghe qua cái tên Thất ca chưa?”

"Từng nghe nói rồi, đêm của linh hồn. Vào thất đầu của ông nội tôi, cả nhà đều thức để canh chừng. Ba tôi và những người khác chơi mạt chược, còn tôi thì chơi game trong phòng cũ của ông nội. Lúc mười hai giờ đêm, tôi liên tục nghe thấy có người gọi “Tiểu Khải, Tiểu Khải”, hại tôi đánh mất mấy cái mạng, thế là tôi tức giận mở rèm ra xem thử có chuyện gì, nào ngờ lại nhìn thấy cái bóng của ông nội trên kính cửa sổ. Chết tiệt, tôi đang ở tầng ba cơ đấy, đột nhiên có một cái bóng lơ lửng ngoài cửa sổ..."

Nhìn Khương Mộ bước đi càng lúc càng nhanh, cậu ta lo lắng nói: "Ồ, chờ tôi với, không phải tôi khoe khoang gì đâu, tất cả đều là sự thật, cậu phải tin tôi."

Khi Khương Mộ sắp đến gần cửa lớp, cô đột nhiên dừng lại và nói với cậu ta: “Thất ca mà tôi đang nhắc tới là tên của một người.”

Phan Khải thoáng sửng sốt, khóe miệng cậu ta khẽ giật giật: "Vậy xem ra người này cũng khá đáng sợ!"