Úc Tâm dùng sức rất mạnh, cánh tay Hà Tư Kỳ bị anh giữ chặt cứng trên cao.
Có lẽ vì cách thức và lời kịch ra sân của anh quá chất lừ nên trong nhà hàng nhất thời im bặt lại, mọi người đều nhìn anh với ánh mắt hoặc kinh ngạc hoặc sùng bái.
Chỉ có mỗi Đường Mật bị dọa sắp khóc đến nơi.
Giời ạ, là Úc Tâm! Vì sao anh lại đến nhà hàng!! Bị người khác phát hiện là xong đời luôn!
Hà Tư Kỳ cũng nhận ra người đàn ông trước mắt, Tổng giám đốc quản lý Úc thị, ông vua của vương quốc mỹ thực được giới truyền thông ca tụng.
Có điều sao cứ thấy khác khác so với trong tin tức nghe được?
Cô ta muốn rút tay mình về, nơi cánh tay truyền đến cảm giác đau nhức khiến cô ta nhíu mày: “Úc tiên sinh, anh làm đau tôi rồi.”
Úc Tâm cười thả tay ra, nhìn cô ta đáp: “Cái tát vừa nãy của cô mà đáp xuống còn đau hơn thế này đấy.”
Hà Tư Kỳ mím môi, tình thế hiện tại không có lợi chút nào cho bản thân cô ta, nhưng cô ta nghĩ không ra đường đường là Tổng giám đốc Úc thị sao lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này? Hơn nữa ban nãy còn gọi Đường Mật là gì? Sweetheart?
Úc Tâm thầm đánh giá cô ta, trong ánh mắt hàm chứa chút mờ mịt: “Tôi nhận ra cô, cô mở tiệm bánh cùng với Lâm Triệt nhỉ. Vừa may, cô về nói với anh ta giúp tôi, nhà hàng của tôi không hoan nghênh anh ta, hi vọng lần sau anh ta đừng đến nữa.”
Hà Tư Kỳ đơ ra, người trong nhà hàng cũng mờ mịt chẳng hiểu. Úc Tâm nhìn Hà Tư Kỳ, trong giọng nói mang vẻ cảnh cáo: “Còn cô, nếu tiếp tục đến đây làm loạn, gây rắc rối cho Sweetheart của tôi nữa, tôi sẽ không khách khí như lần này đâu.”
Toàn bộ nhân viên trong nhà hàng bị hai chữ Sweetheart tràn ngập trong đầu, Úc Tâm quay người lại nhìn Đường Mật, đang định nói gì thì Đường Mật gào lên một tiếng: “Úc tổng!”
Động tác của Úc Tâm hơi ngừng lại, Đường Mật chớp lấy thời cơ vội nói: “Anh đến hỏi về mẫu bánh gato mới phải không? À, loại bánh đó vẫn còn vài điểm chưa ổn lắm, chúng ta ra ngoài nói tiếp đi!”
Cô nói xong liền mặc kệ Hà Tư Kỳ bị bơ ở bên cạnh, nắm khuỷu tay Úc Tâm chạy ra khỏi nhà hàng.
Xe Úc Tâm đỗ ngay bên lề đường, Đường Mật kéo anh lên xe, nói nhanh chóng: “Lái đi!”
Úc Tâm nhướn mày nhìn cô, vẫn nghe lời khởi động xe chạy.
Chạy đến một công viên gần đó thì dừng lại, Đường Mật dựa lưng vào ghế ngồi, thở mạnh ra một hơi.
Úc Tâm một tay để trên vô lăng, nghiêng người nhìn cô: “Cái cô vừa nãy là có chuyện gì đó?”
Đường Mật đáp: “Chắc là bệnh chó dại tái phát, anh không cần để ý cô ta, mà anh ấy, sao tự nhiên lại chạy đến nhà hàng làm gì?”
Úc Tâm cười, nhưng nhìn chẳng vui vẻ chút nào: “Vì sao anh không thể đến nhà hàng? Anh kém đến mức không thể để người khác nhìn thấy chăng?”
“Ơ, tôi không có ý đó…” Đường Mật cố gắng sắp xếp lời nói, “Chỉ là tôi hơi lo lắng, nếu anh bị người khác phát hiện, đặc biệt là cánh báo chí, họ ước chừng sẽ viết anh thành bệnh thần kinh đấy! Đến lúc đó cổ phiếu Úc thị sụt giảm, nhà hàng đóng cửa, tôi liền thất nghiệp phải đi ngủ gầm cầu mất thôi!”
Lông mày Úc Tâm khẽ động: “…Úc thị không dễ sập tiệm như vậy đâu.”
“Không được lơ là khinh suất! Mấy phóng viên đó chỉ vì câu view mà chuyện gì cũng dám làm.”
Úc Tâm: “…”
Được rồi.
Anh ghé lại gần Đường Mật, cười nói với cô: “Em yên tâm đi Sweetheart, anh sẽ không để em thất nghiệp ngủ gầm cầu đâu.”
Hơi thở nóng ấm của anh phả lên mặt Đường Mật khiến cô vô thức ngửa người ra sau.
Úc Tâm khẽ cười, ngồi thẳng người lên: “Hôm qua Lâm Triệt đến tìm em làm gì? Anh ta muốn bảo em đến nhà hàng của anh ta hả?”
Đường Mật hơi ngây người, mắt chớp chớp hỏi anh: “Anh đến nhà hàng chính là vì hỏi chuyện này?”
Úc Tâm đáp: “Tiện thể đến nói với em, đừng nhảy việc.”
Đường Mật lặng im một lát mới mở lời: “Yên tâm đi tôi mà có nhảy việc cũng không nhảy đến chỗ Lâm Triệt làm đâu… À không không không, ý tôi là tôi sẽ không nhảy việc mà.” Thấy Úc Tâm trừng mắt, cô vội vàng sửa lời.
Có vẻ cuối cùng Úc Tâm cũng hài lòng, Đường Mật thấy vậy cười bảo anh: “Mọi chuyện vậy là đã giải quyết xong hết rồi, anh về trước đi.”
Câu này hình như lại làm Úc Tâm không vui, anh liếc nhìn cô rồi đột nhiên cười: “Em hôn anh một cái anh liền về.”
Đường Mật: “…”
“Em mà không hôn anh sẽ quay lại nhà hàng.”
Đường Mật: “…”
Cô nghiêm mặt nhìn Úc Tâm, Úc Tâm dù lòng vội nhưng vẫn bình tĩnh nhìn lại.
Đương lúc Đường Mật tiến hành đấu tranh nội tâm gay gắt, điện thoại trên người Úc Tâm bỗng reo vang. Anh lấy ra xem, là La Hạo gọi tới. Úc Tâm suy nghĩ chút rồi nghe máy: “Chuyện gì?”
La Hạo đáp: “Úc tổng, anh ra ngoài à? Hôm nay là ngày đặt lịch hẹn bác sĩ Trương chẩn trị, bọn em đến nơi rồi.”
Úc Tâm chớp chớp mắt, hơi nhoẻn miệng: “Tôi biết rồi, tôi về ngay đây.”
Đường Mật nghe đến đây vui đến mức suýt thì cười ra tiếng.
Úc Tâm cúp điện thoại, tiếc nuối nhìn cô: “Hôm nay tạm tha cho em, lần sau anh sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi.”
Đường Mật co rút khóe miệng, vui vẻ hí hửng xuống xe: “Úc tiên sinh đi nhé.”
Úc Tâm ấn mở cửa sổ, nhìn cô bảo: “Cái cô đó…”
“Yên tâm đi, tôi sẽ tiêm thuốc vắc xin cho cô ta.”
Úc Tâm: “…”
Anh cười cười, gửi cho Đường Mật một nụ hôn gió: “Sweetheart, mẫu bánh mới mà em nói ấy, ngày mai gửi đến phòng tổng giám đốc ở trụ sở Úc thị nhé, anh sẽ nhắc thư kí trước.”
Đường Mật: “…”
Đợi đã, chuyện đó là mượn cớ thôi mà!
“Bye~”
Đường Mật: “…”
Hình như cô bị chơi một vố rồi!!
Lúc cô mệt mỏi trở lại nhà hàng, Hà Tư Kỳ không còn ở đó nữa, nhưng đang có một rắc rối lớn hơn đón chờ cô.
Quản lý Vu đại diện cho bộ phận tiền sảnh, trực tiếp dồn cô vào một góc tường thẩm vấn: “Nói, tại sao Úc tổng lại gọi em là Sweetheart?!”
Đường Mật chớp chớp mắt vẻ vô tội, nhìn chị đáp: “Sao Úc tổng có thể gọi em là Sweetheart được chứ, Sweetheart này là phiếm chỉ chung không phải từ chỉ riêng, toàn bộ nhân viên trong công ty đều là Sweetheart của anh ấy, đương nhiên cũng bao gồm cả chị.”
Quản lý Vu nghĩ ngợi, đôi lông mày nhíu chặt hơi giãn ra chút: “Là thế ư? Nhưng Úc tổng có phải người sến súa như vậy đâu..”
Đường Mật đáp: “Không thấy cái “chụy” vừa nãy kiêu căng đến mức nào à? Úc tổng cố ý nói cho cô ta nghe thôi.”
Quản lý Vu gật gật đầu, thấy có vẻ hợp lý: “Em có thấy hôm nay Úc tổng vô cùng gợi cảm không? Hình như chị còn nhìn thấy anh ấy cười nữa.”
Đường Mật nghiêm túc đáp: “Anh ấy cười á? Em không thấy, đây chắc chắn là ảo giác do chị quá hưng phấn mà nghĩ ra thôi.”
Quản lý Vu bẹt môi, Đường Mật nhanh chóng chuyển đề tài: “Thế cô gái vừa nãy thì sao rồi?”
“Ồ, bị Trưởng nhà hàng đuổi đi rồi.”
Đường Mật há hốc miệng: “Đã kinh động đến Trưởng nhà hàng?”
Quản lý Vu lườm cô trắng mắt: “Ngay Úc tổng cũng bị kinh động đến, Trưởng nhà hàng tính cái gì.”
Đường Mật cạn lời luôn.
Quản lý Vu lẩm bẩm thêm một lúc liền rời đi, bếp trưởng âm thầm lướt đến: “Nghe nói hôm nay ở tiền sảnh có chuyện hot?”
Đường Mật cười ha ha một tiếng: “Ngại quá hôm nay đã gây phiền phức cho mọi người.”
Bếp trưởng xua xua tay, cơ hồ rất tiếc nuối vì không được chứng kiến màn đó: “Bọn họ nói hình như Úc tổng đến là để thương lượng với em về chuyện món bánh kem mới?”
Đường Mật: “…”Bếp trưởng vỗ vỗ vai cô, nói một cách sâu xa thấm thía: “Mặc dù nói mỗi một món mới trong hệ thống nhà hàng trực thuộc Úc thị đều phải đưa đến chỗ Úc tổng nếm thử trước, nhưng em cũng không nên trực tiếp nhảy qua cấp Trưởng nhà hàng chứ…”
Đường Mật: “…”
“Nhưng cũng may, Trưởng nhà hàng của chúng ta rộng lượng lắm, vừa nãy bên tổng công ty gọi điện bảo đã hẹn thời gian giúp em, ngày mai trực tiếp mang bánh đến gặp Úc tổng là được.”