Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 157: Tôn Ngộ Không bị thu vào Bảo Bình (2)



- Được được được, đa tạ trưởng lão, trưởng lão thực sự là người tốt.

Ông lão nhất thời cảm động đến rơi nước mắt.

- Sư phụ thực là tốt bụng.

Sa Tăng cũng than thở.

- A di đà Phật.

Đường Tăng từ bi nở nụ cười, giơ Cửu Hoàn Tích Trượng lên, hít sâu một hơi, đột nhiên đập xuống.

Có điều hắn đập cũng không phải tảng đá, mà là... đầu ông lão.

- Trưởng lão ngươi...

Ông lão hoàn toàn biến sắc, chờ lúc ý thức được xảy ra chuyện gì, đã không thể tránh khỏi.

Loảng xoảng!! Oành!!

Một tiếng vang thật lớn, ông lão không có bất kỳ chuẩn bị gì trực tiếp bị đập đến mức đầu rạn nứt, óc bắn tung toé ra xung quanh.

Bởi lo lắng bị nhận ra, Ngân Giác đại vương đã tự phong lại yêu lực toàn thân, khiến cho không có chút yêu lực dao động, để hắn thoạt nhìn giống người bình thường, cũng chỉ là thể chất khỏe hơn chút mà thôi.

Cho nên người có tu vi thấp hơn hắn rất nhiều như Đường Tăng cũng có thể một trượng đập chết hắn.

- Sư phụ, người...

Trư Bát Giới cả kinh kêu lên.

Sa Tăng cũng ngạc nhiên, sư phụ không phải cứu người sao? Chẳng lẽ không cẩn thận trượt tay?

- Kengg, đánh giết sinh linh cấp 29, mời lựa chọn hóa thành điểm kinh nghiệm, hoặc thêm vào số liệu thăng cấp.

Trong đầu vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống, Đường Tăng hơi do dự, liền quyết định, thêm tên Ngân Giác đại vương này vào số liệu thăng cấp.

Nhất thời, vốn còn thiếu mười tên, hiện tại chỉ thiếu chín tên, chỉ cần đánh giết chín tên cường giả cùng đẳng cấp hoặc cấp 20 trở lên, là có thể thăng cấp.

- Nhị đệ...

Một tiếng rống giận dữ đinh tai nhức óc từ trên đỉnh ngọn núi truyền đến, lập tức một tráng hán cả người tràn đầy kim quang lao xuống:

- Đường hòa thượng, bản vương muốn giết ngươi!

- Kim Giác đại vương...

Đường Tăng kinh ngạc thốt lên một tiếng, đẳng cấp của tên Kim Giác đại vương này dĩ nhiên đạt đến cấp 45, còn mạnh hơn Trư Bát Giới.

Kim Giác đại vương nhìn thấy Ngân Giác đại vương chết thảm, lập tức mất đi lý trí, tức giận đánh về phía Đường Tăng.

Ầm!

Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không lóe lên che ở trước mặt Đường Tăng, một gậy đánh vào trên người Kim Giác đại vương.

Oanh...

Kim Giác đại vương bay ngược ra ngoài, đập vào ngọn núi lớn phía sau.

Ầm ầm ầm...

Một ngọn núi đá cao mấy trăm mét trực tiếp chia năm xẻ bảy, yếu đuối như đậu phụ, đá vụn bắn tung toé ra tám hướng xung quanh, như là đạn pháo.

- Rống...

Kim Giác đại vương gào thét:

- Đáng chết, trả nhị đệ lại cho ta!!!

- Khụ, xin lỗi, trượt tay thôi.

Đường Tăng ngượng ngùng.

- Trượt tay?

- Trượt tay...

Mặt Trư Bát Giới cùng Sa Tăng đều ngây ra.

- Trượt tay? Ha ha ha ha...

Tôn Ngộ Không cười đến mức không đứng thẳng lưng lên được.

- Tôn Ngộ Không!!!

Bỗng nhiên Kim Giác đại vương gào thét.

- Gọi lão Tôn ta làm gì?

Tôn Ngộ Không cười nói.

- Không tốt...

Đường Tăng hoàn toàn biến sắc, bởi vì hắn nhìn thấy trong tay Kim Giác đại vương xuất hiện một cái Bảo Bình bạch ngọc.

Quả nhiên, một khắc sau, một sức hút kinh khủng xuất hiện, bao phủ Tôn Ngộ Không.

- A... Sư phụ...

Tôn Ngộ Không kinh hãi đến biến sắc, thân thể vụt nhỏ lại, bị Bảo Bình thu vào.

- Ha ha ha ha...

Kim Giác đại vương nhất thời hưng phấn cười ha ha, đóng nắp Bảo Bình lại.

- Chết rồi!

Đường Tăng biết không tốt, nơi này chỉ có Tôn Ngộ Không có thể đối phó với Kim Giác đại vương, bây giờ hắn bị bắt đi, thì không khác gì Kim Giác đại vương vô địch rồi.