- Bây giờ dựa vào lớn nhất của ta cũng không phải tu vi pháp lực, mà là ý chí.
- Phương pháp sử dụng ý chí, có thể tính là một loại duy tâm, thầm nghĩ thế nào, thì có thể như thế đó.
- Nói cách khác, ý chí, cơ hồ có thể tính là không gì làm không được, nhưng muốn thực đạt tới không gì làm không được, còn phải dựa vào bản thân thi triển.
Trong lòng Đường Tăng nhanh chóng thôi diễn, đồng thời dưới chân không có dừng lại, một đường hướng tây, mang theo sáu đồ đệ tiến lên.
...
Thiên Đình, Lăng Tiêu Bảo Điện.
- Hằng Nga xuất quan chưa?
Ngọc Đế vừa phê duyệt tấu chương, vừa nói.
- Hồi bẩm Ngọc Đế, Hằng Nga Tiên Tử chưa từng xuất quan.
Phía dưới một Thần Tiên cung kính trả lời.
Ngọc Đế đang phê duyệt tấu chương dừng lại, nhìn về phía Thần Tiên kia:
- Hằng Nga thật đang bế quan tu luyện?
- Cái này...
Thần Tiên kia có chút chần chờ.
- Ừm?
Ngọc Đế nhướng mày, một cỗ uy áp phát ra, toàn thân Thần Tiên kia run lên, cái trán đổ mồ hôi lạnh.
- Hồi bẩm Ngọc Đế, đoạn thời gian trước có người thấy qua Hằng Nga Tiên Tử, nói Hằng Nga Tiên Tử đã đột phá đến Huyền Tiên, theo lý không cần tiếp tục bế tử quan mới đúng.
Thần Tiên kia trả lời.
- Hằng Nga đột phá sao?
Ngọc Đế khẽ gật đầu.
Hằng Nga đã là Huyền Tiên, địa vị sẽ cao hơn trước kia một chút, nhưng cũng sẽ không cao hơn quá nhiều, Ngọc Đế không có khả năng từ bỏ một vũ tiên xinh đẹp như vậy.
- Có thể Hằng Nga Tiên Tử đang củng cố tu vi.
Thần Tiên kia thận trọng nói.
Ngọc Đế thản nhiên nhìn Thần Tiên kia một chút, trong lòng Thần Tiên kia phát lạnh, vội vàng khom người.
- Trước đó Hằng Nga hạ phàm, có từng gặp người nào không?
Ngọc Đế hỏi.
Thần Tiên kia mừng rỡ, vội vàng trả lời:
- Trước đó Thiên Lý Nhãn nói qua, Hằng Nga Tiên Tử ở hạ giới bị yêu quái công kích...
- Hiện tại yêu quái thật sự là càng ngày càng càn rỡ, dám công kích tiên nhân của Thiên Đình!
Ngọc Đế giận dữ:
- Đằng sau thì như thế nào? Hằng Nga đánh lui yêu quái không sao?
- Không phải, Hằng Nga Tiên Tử suýt nữa vẫn lạc, được Đường Tam Tạng cứu.
Vậy Thần Tiên nói:
- Lại về sau, Đường Tam Tạng để Tề Thiên Đại Thánh đưa tin cho Hằng Nga Tiên Tử, sau đó Hằng Nga Tiên Tử liền về Thiên Đình. Hằng Nga Tiên Tử vừa về liền lập tức bế quan, tiểu thần cảm thấy, cử động của Hằng Nga Tiên Tử dị thường, là có quan hệ tới Đường Tam Tạng.
- Ầm!
Ngọc Đế đập bàn:
- Lại là Đường Tam Tạng!
Thần Tiên kia bị dọa đến thân thể run lên, không dám nói tiếp.
Vẻ mặt của Ngọc Đế âm trầm đứng dậy, dạo bước ở bên cạnh, thong thả tới lui vài vòng mới đứng vững, cười lạnh nói:
- Đường Tam Tạng, ngươi không phải thỉnh kinh sao? Thỉnh kinh không phải sẽ trải qua trắc trở sao? Trẫm liền giúp ngươi một chút!
...
Nhân giới, sư đồ Đường Tăng dầm mưa dãi nắng, ăn gió nằm sương, một đường hướng tây.
Lúc này cách Kim Tầm lĩnh đã qua một tháng, mặc dù trên đường cũng gặp qua một chút yêu quái, nhưng đều là mấy tiểu yêu, một hai chục cấp.
Trước kia Đường Tăng rất thích loại yêu quái cấp bậc này, lại nhỏ cũng là điểm kinh nghiệm a.
Nhưng hiện tại đánh cũng chẳng được gì, có thể gặp phải mà nói, tiện tay ném Bạo Liệt Hỏa Cầu qua, xem như vì dân trừ hại.
Không gặp được, cũng không sao cả, hắn lười đi tìm, trừ khi là yêu quái ba bốn mươi cấp hoặc càng cường đại, đó mới là hắn mong đợi.
Một tháng qua, Đường Tăng một mực lục lọi pháp thuật mới sáng tạo, hắn cảm thấy, lần thứ nhất mình sáng tạo pháp thuật, nhất định phải trâu bò một chút, phải cực kỳ cường đại.
- Dựa vào ý chí đến thi triển pháp thuật, ý chí, nhìn không thấy sờ không được, nhưng lại hoàn toàn chính xác tồn tại, ý chí cường đại đến trình độ nhất định, cơ hồ có thể tâm tưởng sự thành!
Đường Tăng vừa đi vừa híp mắt, hắn một mực đang nghĩ một câu nghe qua ở trên địa cầu:
- Ta chết đi, Địa Cầu sẽ không chuyển động, toàn thế giới đều sẽ biến mất, chỉ bởi vì ta không thấy được!
Những lời này là quan điểm của người chủ nghĩa duy tâm, cho rằng mình là trung tâm của hết thảy, mình không tin liền không tồn tại.
Trên địa cầu, những lời này là hạch tâm của tông giáo, lúc này Đường Tăng suy nghĩ câu nói kia, lại đột nhiên có loại cảm ngộ:
- Nếu ý chí của ta ảnh hưởng toàn bộ Tam giới, khi ý chí của ta cường đại đến trình độ nhất định, một khi ta vẫn lạc, Tam giới có thể theo đó sụp đổ hay không?
- Chẳng qua hiện nay ý chí của ta còn xa xa không cách nào ảnh hưởng toàn bộ Tam giới, vậy liền từ đơn giản tới.
- Ý chí của ta có thể hóa thành uy năng vô hình, gia trì ở trên pháp thuật cùng vũ khí, để uy năng phóng đại, nhưng đây đều là lấy vũ khí hoặc pháp thuật làm chủ.
- Nếu ta lấy ý chí làm chủ, sáng tạo ý chí pháp thuật, sẽ như thế nào?
Đường Tăng suy tư, bỗng nhiên đá về phía trước một cước, ý chí gia trì ở trên chân, hư không cũng hơi vặn vẹo.
- Sư phụ thật lợi hại!
Đám người Trư Bát Giới sợ hãi thán phục, một cước kia của Đường Tăng, chỉ sợ có thể uy hiếp được Đạo Tổ.
Nhưng Đường Tăng lại không hài lòng, bởi vì một cước kia, vẫn là chân làm chủ, ý chí chỉ là tác dụng phụ trợ.
- Như thế nào mới có thể để ý chí làm chủ đây?
Đường Tăng vắt hết óc, đột nhiên trong đầu lóe lên linh quang:
- Pháp thuật, là một loại vận dụng thiên địa linh lực. Mà công pháp, là thiên địa linh lực dựa theo quy luật đặc thù vận chuyển...
- Ta có thể để ý chí dựa theo loại phương pháp này thao tác hay không?
Bất quá rất nhanh hắn phát hiện, ý chí quá đặc thù, không thể chia cắt, sẽ không phân lưu.
- Ý chí...
- Phải dung nhập ý chí của ta, lấy ý chí làm chủ!
- Ý chí, nói trắng ra là hóa thân của cuồng vọng tự đại, tin tưởng như thế, sẽ thật như vậy...
...
Đám người Tôn Ngộ Không phát hiện, trong khoảng thời gian này sư phụ của bọn hắn giống như nhập ma, không phải ngẩn người là đột nhiên đá ra một cước, thường thường có thể hù chết người.
Nhoáng một cái lại qua một tháng.
Ngày đó, ánh mắt của Đường Tăng đột nhiên sáng lên:
- Ta minh bạch, lấy ý chí làm chủ pháp thuật, là một loại lạc ấn, là một loại chân lý!
- Không sai, là chân lý!
- Ta minh bạch!
Trong chớp nhoáng này, Đường Tăng cảm giác giống như Thiên Đạo gia thân, như thể hồ quán đỉnh, lực lượng không cách nào hình dung gia trì ở trên người mình, tạo thành một loại lạc ấn thần kỳ.
Lạc ấn kia nhìn không thấy, sờ không được, loại lạc ấn này quá kì lạ, đây không phải lạc ấn thường quy, mà là một loại chân lý.
Là chân lý Đường Tăng sáng tạo ra!
Hắn sáng tạo chiêu này, ý chí là: một khi xuất thủ, tất nhiên sẽ phát sinh!
Chỉ cần hắn phát ra chiêu kia, tuyệt đối sẽ tạo thành kết quả mong muốn, không có ngoài ý muốn, không có khả năng thất bại!
Nói cách khác, loại phương thức dùng ý chí sáng tạo pháp thuật này, đầu tiên phải xác định kết quả pháp thuật cần tạo thành, sau đó mới là phương thức thi triển.
Một khi thi triển, tuyệt đối sẽ tạo thành loại kết quả kia, quá trình này cùng kết quả cộng lại, là chân lý mà Thiên Đạo cho phép tồn tại!
Mặc kệ trước đó có tồn tại chân lý này hay không, nhưng từ hôm nay về sau, cái chân lý này sẽ tồn tại, đã bị lạc ấn ở giữa thiên địa!
Vẻ kinh khủng của loại pháp thuật này ngay ở chỗ: Không nhìn khoảng cách!
- Ha ha ha ha, thì ra là thế!
Đường Tăng cười to, rất muốn lập tức tìm một người thử một chút, hắn nhìn thoáng qua đám người Tôn Ngộ Không, bất quá lại lắc đầu, mình một chiêu này có chút âm hiểm, không thể dùng tới đối phó người một nhà.
- Đường Tam Tạng...
Bỗng nhiên trên thiên khung truyền đến tiếng quát cuồn cuộn, chỉ thấy Thác Tháp Thiên Vương Lý Tĩnh xuất hiện ở trên tầng mây, quan sát sư đồ Đường Tăng:
- Bản vương phụng lệnh Ngọc Đế...
- Tới thật đúng lúc, xem pháp thuật bần tăng mới sáng tạo ra... Toái Đản Cước!
Đường Tăng nghe là Ngọc Đế phái tới, liền không chút do dự cách không đạp qua một cước.
Lý Thiên Vương ở trên tầng mây sững sờ, không có cảm giác được bất luận pháp lực ba động gì, hơn nữa cách xa như thế, hắn căn bản không lo lắng.
Nhưng sau một khắc, đột nhiên...
- Bành!
Tổ trứng ở giữa hai chân Lý Thiên Vương nổ tung, trứng tương vẩy ra.