Nghĩ đến Toái Đản Chưởng của mình, Đường Tăng không khỏi nhíu mày, mặc dù uy lực của thần kỹ này cường đại, nhưng chỉ hữu hiệu với nam nhân, đối với nữ nhân lại không có bất kỳ lực sát thương nào.
Đây chính là một thiếu sót thật lớn, cần đền bù.
- Bất quá chiêu này vốn là vì nổ trứng mà sinh, muốn tu đổi cũng không cách nào sửa chữa.
Đường Tăng trầm tư, cuối cùng cảm thấy, muốn đền bù thiếu hụt trí mạng kia, chỉ có thể lại sáng tạo một chiêu thần kỹ tương tự.
Thần kỹ mới này, nhất định phải có thể đối phó nữ nhân, hơn nữa còn có thể để cho nữ nhân không cách nào chống lại.
Tựa như thần kỹ nổ trứng, chỉ cần thi triển, liền có thể trọng thương địch nhân, bách phát bách trúng, lệ vô hư phát!
- Ê a... Ăn ngon...
Trư Cửu Muội đã triệt để hóa thân ăn hàng, ở nơi đó ngốn từng ngụm lớn, làm sao cũng ăn không đủ no.
Cuối cùng, nàng ăn sạch toàn bộ thịt rồng còn lại, mới cảm giác hơi no bụng, cơ hồ không nhìn thấy bụng của nàng nổi lên.
Đối với chuyện này, Đường Tăng cực kỳ lý giải, bởi vì tiểu gia hỏa tăng lên quá nhiều, mà tuổi của nàng lại quá nhỏ, nội tình không đủ.
Bây giờ ăn thức ăn, toàn bộ hóa thành dinh dưỡng, đi tu bổ thân thể thâm hụt của nàng, rèn đúc căn cơ lần nữa, nếu không sẽ tạo thành tu vi chưa vững chắc, về sau xảy ra vấn đề.
Vấn đề lớn nhất chính là, về sau khó mà tiếp tục tăng lên, muốn đột phá sẽ trở nên gian nan.
Đây cũng là nguyên nhân những cường giả dùng Tiên đan linh dược cưỡng ép tăng lên, đến cuối cùng gặp phải đột phá khó khăn, bởi vì không phải mình tu luyện ra, sẽ dẫn đến căn cơ bất ổn.
Bất quá có Danh Sư lục tinh như Đường Tăng ở bên người, tiểu gia hỏa sẽ không cần lo lắng cái này, chỉ cần có thể kịp thời phát hiện, thì sẽ không xảy ra vấn đề.
- Thật thoải mái...
Sau khi ăn uống no đủ, tiểu gia hỏa lại nhảy nhót, duỗi ra lưng mỏi, sau đó bò lên người Đường Tăng:
- Sư gia gia, ôm một cái.
Đường Tăng cười ôm nàng vào lòng:
- Là thời điểm trở về.
Nói xong, hắn thuấn di biến mất khỏi tại chỗ, sau một khắc đã xuất hiện ở ngoài 80 vạn dặm.
Lần nữa thuấn di, lại vượt qua mấy vạn dặm, lúc này mới trở lại địa phương lúc trước rời đi.
Bởi vậy có thể thấy được, Nhân giới khổng lồ, xa xa không phải Địa Cầu có thể so sánh.
...
Nhị Trang sơn, đám người Tôn Ngộ Không còn chờ ở nơi này.
- Sưu sưu sưu sưu...
- Rầm rầm...
Tôn Ngộ Không cùng Lục Nhĩ Mi Hầu ở cách đó không xa không ngừng bổ nhào, hai gia hỏa đều là Hầu tử, trời sinh tính hiếu động, luôn ngồi không yên.
Trư Bát Giới thì cầm một cái chậu lớn, ở nơi đó súc miệng gội đầu, đồng thời không biết từ nơi nào tìm được cái gương và lược chải đầu, trên thực tế hắn lại căn bản không có bao nhiêu cọng tóc cả.
Tiểu Bạch Long ngồi xếp bằng, nhắm mắt tu luyện, không nói một lời.
Ngưu Ma Vương thì vểnh chân bắt chéo nằm ngửa ở trên một tảng đá lớn, trong miệng ngậm một cọng cỏ, nhìn lên bầu trời ngẩn người.
Hồng Hài Nhi ngồi ở trên núi nhỏ xa xa, trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn thỉnh thoảng hiện lên vẻ sầu lo.
- Đã hơn ba ngày rồi, sao sư phụ còn không trở lại?
Sa Tăng không ngừng đi tới đi lui, trong miệng lẩm bẩm.
- Sa sư đệ, ngươi đã thì thầm ba ngày ba đêm, ngươi không mệt sao?
Trư Bát Giới không nhịn được nói.
Sa Tăng lập tức nhìn về phía Trư Bát Giới:
- Nhị sư huynh, chẳng lẽ ngươi không lo lắng chút nào sao? Địch nhân của sư phụ là cường giả Đạo Tổ a.
- Sa sư đệ ngươi suy nghĩ nhiều, Đạo Tổ tính là gì? Đối mặt sư phụ, còn không phải bị đánh chạy?
Trư Bát Giới cũng không ngẩng đầu lên nói.
- Điều này cũng đúng.
Sa Tăng gãi đầu, bất quá rất nhanh lại lo lắng:
- Nhị sư huynh, Cửu Muội là nữ nhi của ngươi, chẳng lẽ ngươi không lo lắng chút nào sao?
- Sư phụ đã xuất quan, có gì phải lo lắng?
Trư Bát Giới tiếp tục chải đầu.
- Đại sư huynh, chẳng lẽ ngươi cũng không lo lắng sao?
Sa Tăng lại nhìn về phía Tôn Ngộ Không.
- Sưu sưu sưu sưu sưu sưu sưu...
Tôn Ngộ Không một hơi lật ra mười mấy cái bổ nhào, vòng quanh Sa Tăng, vừa hồi đáp:
- Sư phụ đi Thiên Đình, sẽ mang Cửu Muội về.
- Tứ sư đệ...
Sa Tăng lại nhìn về phía Tiểu Bạch Long:
- Ngươi lại còn có thể tu luyện, ngươi không lo lắng sao?
Tiểu Bạch Long mở to mắt, dừng một chút mới nói:
- Ta tin tưởng sư phụ.
- Ngũ sư đệ...
Sa Tăng lại nhìn về phía Ngưu Ma Vương.
- Ồn ào quá, có tin ta đánh ngươi một trận hay không?
Ngưu Ma Vương trừng một cái nói.
Bất quá Sa Tăng đột phá đến Tiên Đế, đã không quá kiêng kị Ngưu Ma Vương, vẫn lải nhải không ngừng:
- Chẳng lẽ ngươi không có chút...
- Ngậm miệng!
Ngưu Ma Vương cảm giác lỗ tai sắp sinh ra kén, vừa nhai sợi cỏ, vừa bĩu môi nói:
- Lão Ngưu ta chỉ biết, không có sự tình sư phụ làm không được, ngươi quan tâm nhiều làm gì? Không được lải nhải nữa, nếu không ta cho ngươi đẹp mắt!
- Sưu sưu sưu sưu sưu sưu sưu...
Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không bổ nhào đi ngang qua bên cạnh.
- Bành!
Lập tức tảng đá Ngưu Ma Vương đang nằm nổ tung, cả người Ngưu Ma Vương bị tạc bay ra ngoài, rớt xuống hơn mười mét, mình đầy bụi đất.
- A a a, xú Hầu tử, lão Ngưu ta liều mạng với ngươi!
Ngưu Ma Vương giận dữ xông qua, kết quả bị Tôn Ngộ Không đạp bay.
- Ghê tởm, có gan áp chế tu vi quyết đấu với ta!
Ngưu Ma Vương gầm thét.
Xa xa Hồng Hài Nhi im lặng bịt lỗ tai, nàng đã triệt để bó tay với đám đệ tử của Đường Tăng rồi, cả ngày gần như không có một khắc yên tĩnh.
Đồng thời Hồng Hài Nhi cũng rất kinh ngạc, bởi vì nàng phát hiện, đám đệ tử này của Đường Tăng, ngoại trừ Sa Tăng lải nhải cuồng ra, những người còn lại đều tự tin mù quáng với Đường Tăng, tựa hồ ở trong lòng bọn họ, Đường Tăng là không gì làm không được.
Suy nghĩ giống như Hồng Hài Nhi, còn có Lục Nhĩ Mi Hầu.
Mặc dù Lục Nhĩ Mi Hầu cũng đang cùng Tôn Ngộ Không chơi bổ nhào, nhưng hắn tâm tư linh mẫn, cũng cực kỳ kinh ngạc, mỗi lần hắn hỏi Tôn Ngộ Không có nên đi tiếp viện sư phụ hay không, Tôn Ngộ Không đều nói:
- Lục sư đệ ngươi đừng quan tâm nhiều, lão Tôn chưa từng thấy qua sự tình sư phụ làm không được.
Cái này khiến Lục Nhĩ Mi Hầu càng ngày càng hiếu kỳ sư phụ của mình.
Lúc này đột nhiên Tôn Ngộ Không ngừng lại, trên mặt hiện lên vẻ sầu lo:
- Lão Tôn có chút lo lắng a!
- Bá bá bá...
Đám người Sa Tăng cùng Ngưu Ma Vương vội vàng tới gần.
- Xú Hầu tử ngươi lo lắng sư phụ?
- Không thể nào, ngươi vậy mà lo lắng sư phụ? Hầu ca, đầu óc ngươi bị cửa kẹp sao?
Ngay cả Lục Nhĩ Mi Hầu cùng Hồng Hài Nhi cũng hiếu kỳ nhìn qua, Tôn Ngộ Không nói lo lắng Đường Tăng, hắn không phải rất tự tin với Đường Tăng sao?
- Đi đi đi.
Tôn Ngộ Không đá Trư Bát Giới một cước, vẻ mặt chăm chú nói:
- Lão Tôn lo lắng, sư phụ có thể trở mặt với Thiên Đình hay không, Nữ Oa Nương Nương đã cho lão Tôn nhiệm vụ, phải trông coi sư phụ, đừng để sư phụ gây tai hoạ.
- Bồng bồng bồng...
Lập tức mọi người ngã đầy đất.
- Nguyên lai là lo lắng cái này a?
Lục Nhĩ Mi Hầu cũng ngẩn người.
Ai cũng biết, lúc trước thời điểm Tôn Ngộ Không vừa mới thoát khỏi Hung Thần khống chế, Nữ Oa Nương Nương hiện thân, không chỉ bảo Tôn Ngộ Không phổ độ chúng sinh, còn bí mật truyền âm cho Tôn Ngộ Không, bảo hắn coi chừng Đường Tăng.
Bởi vì Nữ Oa Nương Nương ẩn ẩn cảm thấy, Đường Tăng biến hóa quá lớn, quỹ tích của vận mệnh đã cực kỳ mơ hồ, hoàn toàn nhìn không thấu.
Chủ yếu nhất là, Nữ Oa Nương Nương cảm thấy Đường Tăng quá biết gây chuyện, lo lắng Đường Tăng dẫn ra đại họa.
Đúng lúc này, bên cạnh lóe lên quang mang, Đường Tăng ôm Trư Cửu Muội trống rỗng xuất hiện.
- Sư phụ?
- Sư phụ trở về!
- Sư phụ người trở về rồi, chúng con nhớ ngài muốn chết...
Các đồ đệ phát hiện Đường Tăng, lập tức mừng rỡ vây tới, tựa như các hài tử nhìn thấy gia trưởng ra ngoài trở về.
Đồng thời bọn hắn còn thấy được Trư Cửu Muội trong ngực Đường Tăng, thì càng cao hứng hơn.