Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 544: Không còn ngọn cỏ, chó gà không tha



Nhóm: TTTV

Nguồn:

-----------------

- Không...

Hoàng Mi Đại vương hoảng sợ kêu to.

- Phốc...

Trảm mã đao nhanh chóng chém xuống, máu tươi vẩy ra, đầu của Hoàng Mi Đại vương bay lên cao, yêu hồn bên trong cũng bị đao khí xoắn vỡ nát.

Hoàng Mi Đại vương vẫn lạc!

- Ây...

Hạc Tử Tinh kinh ngạc, nàng còn nghĩ Đường Tăng không cho nàng giết Hoàng Mi Đại vương, là bởi vì từ bi.

Đây là từ bi?

Hạc Tử Tinh cảm thấy cách nhìn của mình đối với nam nhân trước mắt này, phải có cải biến mới được.

Bốn phía còn có rất nhiều yêu quái, nhìn thấy Hoàng Mi Đại vương bị giết, đều hoảng sợ chạy trốn.

Đường Tăng khẽ vươn tay, ý chí chưởng khống lực lượng thiên địa, lực lượng thiên địa vô tận tụ đến, ở trên bàn tay hắn ngưng tụ thành một Hỏa cầu siêu cấp.

Hỏa cầu này chỉ lớn bằng quả bóng rổ, nhưng trong đó tản ra ba động lại làm cho Hạc Tử Tinh giật mình, bởi vì Hỏa cầu này đã không phải là Bạo Liệt Hỏa Cầu trước đó, mà bị Đường Tăng dung hợp uy năng ý chí.

Bàn tay bỗng nhiên lắc một cái, Hỏa cầu dung hợp ý chí kia liền bay ra ngoài.

- Phốc phốc phốc...

Chỉ thấy núi đá, cây cối… trực tiếp tan biến, hết thảy đều thiêu đốt hầu như không còn.

- Oanh!

Rốt cục, sau khi hỏa cầu bay ra ngoài mấy vạn mét, đột nhiên nổ tung, sóng lửa cực nóng quét sạch, hết thảy đều hôi phi yên diệt.

Những yêu quái đang chạy trối chết kia bị lan đến gần, còn chưa kịp kêu thảm liền bị đốt thành tro bụi, núi lớn chung quanh nhanh chóng tan rã, hóa thành nham tương.

Trong phương viên vạn dặm đều bị tác động đến, Hỏa cầu kia nổ tung uy lực bản thân cũng không lớn, chân chính kinh khủng là dung hợp ý chí hỏa diễm cùng nhiệt độ cao.

Không sai, là nhiệt độ cao, tràn ngập ý chí của Đường Tăng, sinh ra lực lượng hủy diệt cực kỳ khủng bố.

Trong tiềm thức Đường Tăng hi vọng những hỏa diễm kia sinh ra nhiệt độ cao, hòa tan hết thảy địch nhân cùng chướng ngại, cho nên những nhiệt độ kia càng khủng bố hơn.

Hoàng Mi Đại vương dám ở nơi này chặn giết đám người Đường Tăng, ngoại trừ có được rất nhiều pháp bảo ra, thủ hạ cũng rất nhiều, hắn là có chuẩn bị, tụ tập rất nhiều đại yêu.

Mà những thủ hạ đại yêu kia cũng tham dự vào, dẫn đến nơi này cực kỳ nhiều tiểu yêu.

Mà lúc này những tiểu yêu kia đều bị Đường Tăng truy sát.

- Hô oanh...

Sóng lửa quét sạch qua, hòa tan núi đá, cây rừng thành tro, không gian bị thiêu đốt đến vặn vẹo, thân ảnh chạy trốn của những tiểu yêu kia bị sóng lửa đảo qua, trong nháy mắt liền hóa thành tro bụi.

Thời điểm sóng lửa đảo qua Hạc Tử Tinh, bị một cỗ lực lượng thần kỳ ngăn trở, không thể rung chuyển nàng mảy may.

Mà ở dưới Đường Tăng cố ý khống chế, đám người Trư Cửu Muội cùng Sa Tăng lại hoàn hảo không chút tổn hại.

Cuối cùng, sau khi sóng lửa hoàn toàn đi qua, núi đá phía trước nhanh chóng hòa tan, biển dung nham mênh mông vô bờ xuất hiện.

Kinh khủng, rung động!

Một cái Hỏa cầu, để phương viên vạn dặm hóa thành biển dung nham.

- Giết!

Đường Tăng còn không bỏ qua, mang theo trảm mã đao đuổi theo một phương hướng khác, yêu quái trốn ở hướng kia cũng bị giết sạch, chỗ đi qua chó gà không tha, không còn ngọn cỏ.

- Oanh!

Ở hướng kia có một ngọn núi bị đánh nổ, nhục thân của một yêu quái nổ tung, hóa thành thi thể yêu thú dài cả trăm mét rớt xuống.

Những nơi Đường Tăng đi qua, thây chất thành núi, máu chảy thành sông.

Cuối cùng, tất cả yêu quái đều bị giết sạch, một cái cũng không có để lại, phiến khu vực này triệt để bị máu tươi nhiễm đỏ.

- Oanh...

Cái túi lúc trước đột nhiên nổ tung, Tôn Ngộ Không rốt cục trốn ra.

- Yêu quái, dám đánh lén lão Tôn, muốn ăn đòn!

Tôn Ngộ Không hét lớn, nhất phi trùng thiên, muốn giáo huấn Hoàng Mi Đại vương đánh lén hắn, nhưng khi hắn nhìn thấy cảnh tượng phía dưới, trực tiếp sợ ngây người.

- Mẹ nó, đây là địa phương nào a?

Tôn Ngộ Không bị dọa đến nói tục, hoài nghi mình bị cưỡng ép truyền tống đi rất xa.

Ngưu Ma Vương cùng Lục Nhĩ Mi Hầu cũng tránh thoát được Khốn Tiên Tác, sau khi mở trói giúp đám người Trư Bát Giới, cũng nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả đám đều trợn mắt hốc mồm.

Chỉ thấy trước mắt, nham tương cuồn cuộn, núi cao băng liệt, đại địa lún xuống, máu chảy thành sông, thây ngang khắp đồng!

- Hưu!

Đường Tăng hóa thành quang mang từ trên trời giáng xuống, toàn thân nhuốm máu, vẻ mặt lãnh khốc nói:

- Chỉ có chút yêu quái như vậy, cũng dám cướp giết bần tăng, còn không đủ bần tăng nhét kẽ răng.

Hạc Tử Tinh đờ ra một lúc, nam nhân nàng coi trọng này, giống như so với nàng tưởng tượng thì tàn nhẫn hơn rất nhiều a.

Hạc Tử Tinh tự nhận mình thân là yêu quái, luôn rất tàn nhẫn, yêu quái luôn thôn phệ lẫn nhau, mạnh được yếu thua, là chuyện rất bình thường.

Nhưng xem như nàng, trước kia lúc khai chiến với những yêu quái khác, bình thường chỉ giết Yêu Vương, tối đa là giết chết thủ hạ trung thành với Yêu Vương kia.

Về phần tiểu yêu không có thành tựu khác, nàng đều không thèm để ý, những tiểu yêu kia không có thiên phú tiềm lực, không có khả năng tu luyện thành Yêu Vương, không cần lo lắng trả thù.

Chủ yếu nhất là, thôn phệ những tiểu yêu kia, tu vi không có tăng lên một chút xíu, căn bản là lãng phí thời gian.

Nhưng Đường Tăng không chỉ giết sạch tất cả Yêu Vương Yêu Tướng, thậm chí tất cả tiểu yêu cũng tàn sát không còn, trình độ tàn nhẫn làm cho người giận sôi a.

- Không phải nói hòa thượng Phật gia đều lòng dạ từ bi sao?

Hạc Tử Tinh theo bản năng nỉ non nói.

- Chính bởi vì lòng dạ từ bi, cho nên mới giết sạch những yêu quái tội ác tày trời này.

Thân thể Đường Tăng chấn động, đánh tan máu tươi toàn thân, mỉm cười giải thích nói:

- Đương nhiên yêu quái đáng yêu lại xinh đẹp như ngươi không tính, mặc dù ngươi là yêu quái, nhưng bần tăng nhìn ra được, ngươi là một yêu quái rất hiền lành.

Hạc Tử Tinh nghe vậy, tim như muốn hòa tan, si mê nhìn Đường Tăng, hỏi:

- Yêu quái hiền lành chẳng lẽ không giống nhau sao?

- Đương nhiên không giống, yêu quái hiền lành là yêu quái tốt, nên bảo hộ, không để cho yêu quái xấu khi dễ.

Đường Tăng nói.

Hạc Tử Tinh say mê, tựa hồ quên mất sự tình mình căn bản không cần bảo hộ, nàng bởi vì trong lúc vô tình nuốt một từ đoàn Bản Nguyên Ma Khí ở trong Phong Ấn chi địa, trực tiếp tấn cấp thành ngụy Thánh, thực lực đã sớm thông thiên triệt địa.

- Sưu sưu sưu sưu...

Bỗng nhiên tiếng xé gió vang lên, mười mấy đạo quang mang từ phía trên bay tới.

Người đến chính là đám người Linh Cát Bồ Tát.

Các Bồ Tát vừa tới, liền kỳ quái phát hiện, nơi này tràn ngập khí tức hủy diệt, dung nham chảy xuôi, khó mà làm lạnh.

Ở dưới cổ ý chí kỳ dị kia, nham tương từ đầu tới cuối duy trì nhiệt độ cao như vậy, đoán chừng sẽ một mực kéo dài, nơi này sẽ hoàn toàn biến thành một biển dung nham.

Ngay sau đó, tất cả Bồ Tát lần nữa nhìn thấy, núi lớn phía trước băng liệt, đại địa bị máu tươi nhiễm đỏ, thây ngang khắp đồng.

- Cái này cái này cái này...

- Thảm kịch a...

- Nhân gian thảm kịch, là ai phát rồ như vậy, vậy mà tru diệt nhiều sinh linh như vậy?

Tất cả các Bồ Tát đều tức giận.

- Mau nhìn, là cường giả vừa rồi kia, Phật Tổ chuyển thế thân cũng ở đây.

- Đường Tam Tạng cũng ở nơi đó, còn có Đại Thánh.

Tất cả Bồ Tát thấy được đám người Đường Tăng, vội vàng bay qua.

Đám người Tôn Ngộ Không vội vàng tiến lên, bảo hộ Trư Cửu Muội ở sau lưng, bọn hắn đại khái đoán được ý đồ đến của đám Bồ Tát kia.

- Chiến trận thật lớn a!

Tôn Ngộ Không cười lạnh, không sợ chút nào, ngược lại chiến ý sôi trào.

- Chúng ta sẽ không phải muốn khai chiến với đám Bồ Tát này chứ?

Lục Nhĩ Mi Hầu ngẩn người, cảm thấy thế giới quan bị phá vỡ, chẳng lẽ đội ngũ thỉnh kinh không phải trong trận doanh Phật môn sao?