Đường Tăng vung tay lên, một đạo quang mang bay ra, trong nháy mắt biến lớn, hóa thành một chiếc tàu biển dài hơn ba trăm mét, từ không trung rơi xuống.
- Ầm ầm...
Sóng biển lăn lộn, quét sạch bốn phương.
- Ồ?
Tôn Ngộ Không đang chèo thuyền sững sờ, đưa tay đặt ở trên trán, giống như là cản ánh nắng nhìn về phía tàu biển.
- Oa, thuyền thật lớn.
Trư Bát Giới cả kinh kêu lên.
- Chiếc thuyền này thật kỳ quái, rất nhiều vật liệu lão Ngưu ta chưa bao giờ thấy qua.
Vẻ mặt của Ngưu Ma Vương cũng ngạc nhiên.
- Đây là pháp bảo gì? Nhìn không giống pháp bảo a.
Lục Nhĩ Mi Hầu nói thầm.
Đường Tăng phất tay thu sọt đan dược vào Tiên giới, sau đó nhìn tất cả mọi người nói:
- Lên chiếc thuyền kia, chiếc thuyền kia có động lực.
- Quá tốt rồi!
Tôn Ngộ Không hưng phấn ném mái chèo, nhảy lên tàu biển.
Trư Bát Giới cũng vội vàng ôm Trư Cửu Muội nhảy qua, những người còn lại cũng không cam chịu lạc hậu, đều rất hiếu kỳ với chiếc tàu biển kia.
Chờ tất cả mọi người rời đi, Đường Tăng mới thu chiến thuyền vào Tiên giới, đáng nhắc tới chính là, bởi vì Tiên giới khóa lại với hệ thống, cho nên vẫn có thể mở ra.
Hệ thống này thần thật bí, ngay cả ở trong Khổ Hải cũng có thể sử dụng, không bị ảnh hưởng.
Chiến thuyền bị thu hồi, Đường Tăng không có vật chèo chống, trực tiếp rơi xuống mặt biển, hắn vội vàng đạp trên mặt biển, như chuồn chuồn lướt nước nhảy lên tàu biển, sau đó đi tới khoang điều khiển.
Thời điểm hoán đổi tàu biển, hệ thống còn tặng kèm một bản hướng dẫn điều khiển, Đường Tăng học được nhanh, cánh quạt ở đuôi tàu biển xoay tròn, kéo theo thân thuyền chậm rãi gia tốc, chạy về phía trước.
Cùng lúc đó, người của Thiên Đình cũng đến.
Bên bờ Khổ Hải, tới không ít Thần Tiên, Mộc Tra trước đó Đường Tăng thấy qua cũng tới, Cửu Thiên Huyền Nữ cũng tới nơi này.
Còn có rất nhiều Thần Tiên khác, chí ít đều là Huyền Tiên cảnh, Tiên Đế cảnh cũng không ít, đều chuẩn bị tiến vào trong Khổ Hải thăm dò tình huống.
Thái Thượng Lão Quân vung tay lên, một chiếc thuyền lớn kỳ dị đón gió căng phồng lên, ném về mặt biển.
- Oanh...
Sóng biển vẩy ra.
Thuyền lớn dài chừng ba trăm mét, rộng một trăm mét, cực kỳ uy vũ.
Nếu Đường Tăng ở nơi này, khẳng định sẽ giật nảy cả mình, bởi vì chiếc thuyền này không phải pháp bảo, mà là thuyền máy móc, các loại động lực đều sử dụng bánh răng đến thao tác, cho dù không cách nào sử dụng pháp lực, vẫn có thể để cho chiếc thuyền này chạy nhanh.
Thái Thượng Lão Quân không chỉ luyện đan lợi hại, luyện khí cũng cực kỳ khó lường, hắn đã nghiên cứu ra loại đồ vật như máy móc bánh răng rồi.
Sau khi lấy ra chiếc thuyền thứ nhất, Thái Thượng Lão Quân tiếp tục phất tay, lại là mấy đạo quang mang đón gió căng phồng, hóa thành thuyền máy móc to lớn, bay về mặt biển.
Hết thảy có tám chiếc thuyền, làm bãi cát chật ních, liếc nhìn lại, cực kỳ hùng vĩ.
Đám người Mộc Tra cùng Cửu Thiên Huyền Nữ, mỗi người đều phân biệt bước lên một chiếc thuyền, sau đó các Thiên Binh Thiên Tướng cũng đuổi theo.
Mỗi một chiếc thuyền, ngoại trừ người dẫn đầu, còn có mười Thiên Tướng, một vạn Thiên Đình.
- Hưu...
Đúng lúc này, Nhị Lang Thần chạy đến, nhìn chằm chằm đám người Đường Tăng đã hóa thành điểm đen, lại kinh ngạc nhìn về phía Thái Thượng Lão Quân.
- Lão Quân.
Nhị Lang Thần hành lễ.
Bất kể nói thế nào, Thái Thượng Lão Quân ở Thiên Đình cũng đức cao vọng trọng, mặc dù Đường Tăng chà đạp thanh danh của hắn, nhưng vẫn không thể mai một công lao cùng danh vọng của đối phương.
- Ngươi cũng muốn đi?
Thái Thượng Lão Quân khẽ gật đầu, hỏi.
- Vâng.
Nhị Lang Thần không chút do dự.
- Thuận tiện nhận một nhiệm vụ đi.
Thái Thượng Lão Quân nói:
- Nhìn xem tài nguyên trong biển này, tìm kiếm phong ấn, ngươi tùy cơ ứng biến, lộ tuyến chính ngươi quyết định.
Nhị Lang Thần có chút trầm ngâm, liền gật đầu nói:
- Được.
Dù sao lộ tuyến là mình quyết định, cũng không ảnh hưởng gì, Dương Tiễn liền đáp ứng, dù sao mình cũng là người của Thiên Đình, không thể quá mức đặc lập độc hành.
Thái Thượng Lão Quân mỉm cười, lần nữa phất tay, lại có một chiếc thuyền bay về mặt biển.
Nhị Lang Thần ngự không bay qua, trên mặt Thái Thượng Lão Quân lập tức xuất hiện mỉm cười.
- Chuyện gì xảy ra...
Bỗng nhiên Nhị Lang Thần kêu sợ hãi, từ trên bầu trời rơi xuống, rơi vào trong biển.
Bất quá sau một khắc, oanh một tiếng, Nhị Lang Thần lần nữa từ trong biển nhảy ra, rơi xuống trên thuyền.
Phía sau chạy đến một vạn Thiên Binh Thiên Tướng, nhao nhao nhảy lên thuyền máy móc.
Sau đó có mười Thiên Binh tiến vào khoang điều khiển, điều khiển thuyền máy móc chạy đi.
- Đi theo thuyền của Đường Tam Tạng.
Nhị Lang Thần hạ lệnh.
...
Sư đồ Đường Tăng ngồi thuyền máy tiến lên ở trên đại dương bao la, lúc đầu gió êm sóng lặng, nhưng thời gian dần trôi qua, gió bắt đầu lớn, thổi lên sóng biển, vô số làn sóng đập lên thuyền máy.
Cũng may thuyền máy đủ lớn, mặc dù bị đập đến lay động, nhưng không có nguy hiểm lật thuyền.
- Sư phụ, bên kia có đồ vật.
Bỗng nhiên Lục Nhĩ Mi Hầu kêu lên.
Đường Tăng xoay người nhìn lại, chỉ thấy phía trước cách ngàn mét, một vật đen nhanh chóng tới gần bên này.
Nhìn kỹ, kia lại là một cái đầu, giống như đầu rắn, lại có vẻ rất tròn trịa.
- Nhìn vi sư!
Đường Tăng lật tay một cái, một cây súng ngắm xuất hiện ở trong tay, nhắm chuẩn cái đầu kia bắn một phát.
- Bành!
Nơi đó lập tức tóe lên một đoàn huyết vụ.
Đang lúc Đường Tăng nghĩ đồ vật kia sẽ chết, lại phát hiện nơi đó bọt nước lăn lộn, lít nha lít nhít xúc tu xuất hiện
- Mẹ nó, bạch tuộc?
Đường Tăng sững sờ.
Chỉ thấy một quái vật khổng lồ lao ra mặt biển, xúc tu lít nha lít nhít đập nước biển chung quanh, cái đầu trước đó nhìn thấy cũng chỉ là một xúc tu của bạch tuộc mà thôi.
Xúc tu kia rất quái dị, lại có hai con mắt, thậm chí còn có thể thè lưỡi.
Cái này căn bản là bạch tuộc cùng rắn kết hợp a.
- Ngao...
Bạch tuộc tru lên, không còn ẩn tàng, nhanh chóng bơi tới.
Đường Tăng lần nữa nhắm chuẩn cái đầu chân chính của bạch tuộc, liên tục bắn mấy phát.
Viên đạn dài mười centimet, trực tiếp bắn đầu bạch tuộc nhão nhoẹt, lúc này bạch tuộc to lớn mới chìm vào đáy biển.
- Chết rồi?
- Sư phụ, đây là pháp bảo gì? Uy lực không tệ a.
Ngưu Ma Vương ngạc nhiên, nhìn súng ngắm trong tay Đường Tăng nói.
- Cái này gọi là súng ngắm, các con không hiểu!
Vẻ mặt Đường Tăng thần bí nói.
- Súng ngắm? Chưa nghe nói qua.
Ngưu Ma Vương mờ mịt.
- Sư phụ, đồ vật kia lại xuất hiện.
Bỗng nhiên Lục Nhĩ Mi Hầu kêu lên sợ hãi:
- Sư phụ mau nhìn, bên kia cũng có, thật nhiều...
Quả nhiên, có lẽ là Đường Tăng đánh chết một con bạch tuộc, bạch tuộc ở phiến khu vực này bị quấy nhiễu, nhao nhao lao ra mặt biển, mỗi một con đều cao chừng năm sáu mét, số lượng chừng hơn ngàn, chiếm cứ phạm vi mấy vạn mét.
- Làm sao nhiều như vậy?
Đường Tăng giật mình.
- Lão Tôn đi mở đường!
Tôn Ngộ Không quát, muốn nhảy vào trong biển.
- Ngộ Không con không cần ra tay, để vi sư đến!
Đường Tăng kéo Tôn Ngộ Không lại, lần nữa lấy ra đạn đạo dài hai mươi mấy mét.
- Oanh!!!
Đạn đạo kéo theo đuôi lửa thật dài bay về phía mặt biển, tiến vào đáy biển rất sâu Đường Tăng mới dẫn nổ.
Nổ lớn kinh khủng nổ bay tất cả bạch tuộc ở trong phạm vi vài trăm mét phụ cận, xúc tu đứt gãy, văng khắp nơi, lúc này Đường Tăng nhận được thanh âm hệ thống nhắc nhở, thu hoạch được rất nhiều điểm kinh nghiệm.
Sóng biển kinh khủng cơ hồ muốn lật úp tàu biển.
Uy lực của đạo đạn hoàn toàn chính xác rất lớn, nhưng khoảng cách quá gần, nhiều mấy cái nữa chỉ sợ thuyền máy cũng có nguy cơ bị lật úp.
- A Quy, lách qua nơi này.
Đường Tăng nói:
- Đám người đằng sau kia không phải sắp tới sao? Lưu những vật này cho bọn hắn.