Một đám tướng sĩ Chu Tử quốc đều kinh ngạc không nói thành lời, có lầm hay không, những lời này vốn nên do bọn họ nói mới đúng.
Đám người Tôn Ngộ Không ngây người, không biết Đường Tăng đang diễn trò gì.
Muốn chữa bệnh cho người khác, lại ép buộc người khác phải tiếp nhận chữa bệnh, bọn họ lần đầu tiên gặp chuyện như vậy.
Cho dù là đám người Lục Nhĩ Mi Hầu và Ngưu Ma Vương cũng có cảm giác khó hiểu.
- Mau dẫn bần tăng đi xem bệnh cho quốc vương của các ngươi, nếu không đừng trách bần tăng không khách khí!
Đường Tăng bắt lấy tên tướng quân kia, bảo hắn dẫn đường phía trước.
Tướng quân kia cảm thấy sỉ nhục nhưng không cách nào ngăn cản, thực lực chênh lệch quá cách xa, căn bản không cách nào phản kháng.
Những người khác cũng không dám công kích lần nữa, một là vì có con tin trong tay Đường Tăng, một nguyên nhân khác là vì công kích không có hiệu quả, hoàn toàn không thể tổn thương đám người Đường Tăng.
Đừng nói đám người Đường Tăng có lực công kích khủng bố, cho dù bọn họ đứng tại chỗ mặc kệ quân đội Chu Tử quốc công kích, không có người nào có thể tổn thương bọn họ.
Cứ như vậy, khi bị Đường Tăng uy hiếp, bị một đám tướng quân Chu Tử quốc mang theo bọn họ tiến vào hoàng cung Chu Tử quốc.
Hoàng cung Chu Tử quốc rất tráng lệ, rầm rộ, đương nhiên đó là so với nhân gian, nếu so sánh với Thiên đình, cả hai không thể so sánh với nhau.
- Bổn tướng cảnh cáo các ngươi, nếu các ngươi dám làm ra chuyện tổn thương quốc vương bệ hạ, cho dù liều mạng hi sinh, chúng ta tuyệt đối muốn các ngươi trả giá thật nhiều!
Một tướng quân nói ra.
Xuy xuy...
Tôn Ngộ Không nhe răng với tên tướng quân kia.
- Ít lải nhải, có tin bần tăng đánh ngươi hay không?
Đường Tăng trợn mắt nói.
Tướng quân kia rụt cổ trở về, vẻ mặt đầy sợ hãi, không dám nhiều lời nữa, ngoan ngoãn dẫn đường phía trước.
- Sư phụ uy vũ, sư phụ ngươi quá đẹp trai.
Ngưu Ma Vương vuốt mông ngựa.
- Ba!
Đường Tăng tát một cái, Ngưu Ma Vương bị đánh lảo đảo suýt ngã.
- Vì cái gì đánh ta?
Ngưu Ma Vương ủy khuất.
Đường Tăng vuốt tóc một cái, nói ra:
- Còn cần ngươi nói? Không phải ngươi đang nói nhảm sao?
Ngưu Ma Vương cảm thấy Đường Tăng quá tự luyến.
- Hắc hắc hắc hắc...
Tôn Ngộ Không và Lục Nhĩ Mi Hầu bị chọc cười, Trư Bát Giới và Tiểu Bạch Long cũng cảm thấy buồn cười, chỉ có Sa Tăng không hiểu ý.
Đoàn người nhanh chóng tiến vào hoàng cung.
Trong hoàng cung giống như thành thị nhỏ, cấm vệ quân bảo hộ nơi này cực kỳ chặt chẽ, người bình thường muốn lẻn vào là chuyện không có khả năng.
Tôn Ngộ Không chạy khắp bốn phía, không bao lâu liền trở lại, hắn nói với Đường Tăng:
- Sư phụ, ngươi có biết tại sao người Chu Tử quốc không chào đón chúng ta hay không?
- Ngươi hỏi thăm ra?
Đường Tăng hỏi.
- Hắc hắc...
Tôn Ngộ Không cười một tiếng, nói:
- Bọn họ nói, trước khi chúng ta đến, đại khái một hai năm trước đã có một đám người đã tới, trước kia quốc vương đã bệnh nặng, vốn muốn mời những người kia chữa bệnh.
- Kết quả thì sao? Hầu tử chết tiệc, như thế nào?
Ngưu Ma Vương hỏi.
- Kết quả, hắc hắc hắc hắc...
Tôn Ngộ Không cười quái dị vài tiếng, nói:
- Dường như những người kia cứu một nữ tử trong tay của yêu quái, nữ tử kia đúng lúc là vương hậu của quốc vương Chu Tử quốc.
- Trùng hợp như vậy? Chẳng phải quốc vương Chu Tử quốc rất cảm kích?
Ngưu Ma Vương ngạc nhiên:
- Vì cái gì chúng ta không có vận khí tốt như thế?
- Không có đơn giản như vậy.
Đường Tăng lại lắc đầu, trước kia đám người Chu Tử quốc bài xích và chán ghét bọn họ như vậy, khẳng định sẽ không đơn giản như thế.
- Sư phụ nói đúng, trong đám người kia có người vừa ý vương hậu, hơn nữa vương hậu được bọn họ cứu thoát khỏi tay yêu quái, tự nhiên không có khả năng trả lại cho quốc vương Chu Tử quốc, vì vậy song phương đánh nhau.
Tôn Ngộ Không nói ra.
- Đánh? Chu Tử quốc đánh thắng hay sao?
Ngưu Ma Vương hoài nghi.
Có thể tiến vào nơi này, lại có thể cứu vương hậu Chu Tử quốc thoát khỏi tay yêu quái, tuyệt đối không phải là phàm nhân.
- Đương nhiên đánh không lại, những người kia không có nhân từ như chúng ta, đánh chết thật nhiều người, ngay cả quốc vương cũng bị đả thương, từ đó bệnh của quốc vương càng nặng hơn trước, có thể nói đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
Tôn Ngộ Không nói ra.
Đây là một trong những nguyên nhân người Chu Tử quốc bài xích đám người Đường Tăng.
- Đúng rồi, Ngộ Không ngươi hỏi thăm ra thân phận của những người kia chưa?
Đường Tăng hỏi.
- Hắc hắc...
Tôn Ngộ Không cười một tiếng, tiếp tục nói:
- Ta không biết thân phận của những người kia, nhưng lão Tôn ta lại biết tên của gia hỏa vừa ý vương hậu Chu Tử quốc.
- Tên là gì?
- Hầu tử đáng chết nói nhanh, đừng nhử.
Đám người Ngưu Ma Vương vội vàng thúc giục.
- Lăng Vân kiếm tiên.
Tôn Ngộ Không cười đến rất quỷ dị.
- Lăng Vân kiếm tiên?
- Là tên kia?
- Không phải tên gia hỏa của Thục Sơn kiếm môn sao? Trước kia vừa ý phu nhân chưởng môn Côn Luân tiên môn, lần này lại vừa ý vương hậu Chu Tử quốc...
Đường Tăng phi thường hoài nghi tên Lăng Vân kiếm tiên kia là kẻ yêu thích vợ người?
Không yêu tiên tử thuần khiết, hết lần này tới lần khác vừa ý tất cả những người bị dùng qua, vừa ý nữ nhân thành thục.
- Nói như vậy, đám người tới Chu Tử quốc trước kia chính là người Thục Sơn kiếm môn?
Đường Tăng suy đoán nói.
- Thật kỳ quái, những người kia không phải đi phía sau chúng ta hay sao, vì sao có thể đi tới Chu Tử quốc trước?
Sa Tăng cảm thấy khó hiểu.
- Đần, vị trí Chu Tử quốc không rõ ràng, căn bản không phải đi trước tới trước, mà là thời điểm chúng ta có ý định quay đầu mới tiến vào, rất hiển nhiên muốn đi vào Chu Tử quốc, căn bản không phải tốc độ nhanh có thể tới trước, mà là ai quay đầu trước thì kẻ đó có thể tiến vào trước.
Trư Bát Giới nói ra.
- Ah ah, ta hiểu rồi.
Sa Tăng bừng tỉnh đại ngộ.
- Cũng không nhất định chỉ có Thục Sơn kiếm môn, nói không chừng người Côn Luân tiên môn cũng ở trong đó.
Đường Tăng nói ra suy đoán.
Thời điểm này, đám người bọn họ đã đi tới bên ngoài tẩm cung quốc vương Chu Tử quốc.
- Các ngươi chờ ở nơi này, bổn tướng đi bẩm báo quốc vương.
Tướng quân dẫn đường nói ra, rồi sau đó hắn đi vào trong.
Chung quanh có rất nhiều binh sĩ cảnh giác nhìn đám người Đường Tăng, vẻ mặt đầy thù hận.
Đám người Đường Tăng làm như không thấy những ánh mắt không thiện cảm kia, đối với những kẻ không có khả năng gây phiền phức cho mình, bọn họ không quan tâm tới.
- Cút, bảo bọn chúng cút, quả nhân không có thèm...
Bỗng nhiên trong tẩm cung truyền ra tiếng rống giận dữ, hơn phân nửa là tên quốc vương Chu Tử quốc.
Đám người Tôn Ngộ Không liếc nhau, rồi sau đó Ngưu Ma Vương nói ra:
- Sư phụ, xem ra quốc vương Chu Tử quốc cũng không chào đón chúng ta.
- Không chào đón thì xông vào.
Đường Tăng không sao cả, nói:
- Ngộ Không, mở đường.
- Được rồi!
Tôn Ngộ Không lao về phía trước, hắn nhảy lên phía trước dẫn đường, tất cả người ngăn cản bị đẩy ra ngoài nhưng không đả thương một ai.
Đám người Đường Tăng vội vàng đuổi kịp, tiến quân thần tốc, những cấm vệ quân bảo hộ hoàng thành Chu Tử quốc chẳng khác gì món đồ chơi, mặc bọn họ bài bố, hoàn toàn không có hiệu quả ngăn cản.
- Có người ám sát quốc vương...
- Ngăn cản bọn chúng…
Bỗng nhiên không biết là ai kêu lên một tiếng, bốn phía đại loạn, cấm vệ quân lao tới từ bốn phương tám hướng, càng có ám vệ nấp sẵn trên kiến trúc của hoàng cung cũng lao tới gần.
Đường Tăng liếc mắt nhìn sang hướng kẻ vừa hô ‘ có người ám sát quốc vương ’, đó là khu kiến trúc to lớn, hắn nhìn thấy đó là nam nhân trung niên, xem cách ăn mặc có lẽ là vương gia.
Nếu là người khác có khả năng gặp phiền phức, nhưng trong mắt Đường Tăng, tên kia không có chút bí mật nào, tên kia dụng tâm kín đáo, muốn chọc giận đám người Đường Tăng, từ đó mượn tay bọn họ giết quốc vương.
Đây là đấu tranh tranh quyền đoạt vị cung đình, đáng tiếc dính dáng đến Đường Tăng, người nọ nhất định bi kịch.