Lông mày Đường Tăng nhíu lại, ý chí bao trùm mấy nghìn năm ánh sáng, im hơi lặng tiếng cảm ứng tuổi thọ của sinh linh thấp hơn Thánh Cảnh.
Chẳng qua cảm ứng như thế rất khó có kết quả. Bởi vì tuổi thọ Tiên Đế nào cũng hơn mười vạn năm, tính toán rất khó.
- Ta đã nói với chàng rồi, không tính sinh mạng sinh ra trước đây, sinh mạng sinh ra mười năm trước. Mười năm trước, người bình thường trường thọ nhất là chín mươi năm, chín năm trước là tám mươi năm, tám năm trước là tám mươi ba năm, bảy năm trước là bảy mươi lăm năm. Nhưng bây giờ, người bình thường trường thọ nhất chỉ còn sáu mươi năm. Trên Sinh Tử Bộ đều ghi chép, những năm gần đây liên tục thay đổi.
Vương Mẫu tiếp tục nói:
- Bây giờ, người bình thường tu luyện thành Thiên Tiên, tuổi thọ vốn tăng thêm một nghìn năm, nhưng bây giờ chỉ còn tăng lên năm trăm năm. Bây giờ, Thiên Tiên thăng cấp Kim Tiên. Tuổi thọ vốn tăng thêm mười nghìn năm, nhưng bây giờ cũng chỉ tăng lên năm nghìn năm, hơn nữa nhìn tình hình này dường như còn tiếp tục giảm xuống.
- Ý của nàng là...
- Không sai! Dù tuổi thọ của sinh linh tồn tại trước kia cũng đang giảm xuống từ từ. Chẳng qua tốc độ giảm rất chậm, cho nên hầu như không cảm ứng được, chỉ có sinh linh mới thăng cấp, tuổi thọ tăng thêm sẽ giảm một nửa. loại thay đổi này bản thân sẽ cảm ứng được.
Vương Mẫu nói.
Cuối cùng vẻ mặt Đường Tăng cũng cứng lại.
Vương Mẫu tiếp tục nói:
- Loại thay đổi này theo thời gian trôi qua càng lúc càng nhanh. Dựa theo tốc độ này, Chàng suy nghĩ một chút, sẽ có một ngày, tuổi thọ của sinh mạng vừa ra đời chỉ có mấy năm, khi đó trẻ mới sinh chưa kịp tu luyện thành tiên thì đã chết già.
- Sau đó vũ trụ chỉ còn lại hậu duệ của các tu sĩ hùng mạnh. Nhưng tuổi thọ của những đứa trẻ này cũng sẽ giảm xuống..
- Chàng hãy suy nghĩ tiếp, sẽ có một ngày hậu duệ của các tu sĩ hùng mạnh chưa kịp thăng cấp thì tuổi thọ đã hết, thậm chí tuổi thọ của tu sĩ hùng mạnh cũng kết thúc.
- Đến lúc đó, chẳng phải là vũ trụ hủy diệt sao.
Vẻ mặt Vương Mẫu ngưng trọng nói:
- Đây vẫn chỉ là sinh linh, còn có hành tinh có sự sống và hằng tinh cũng biến đổi. Sức sống của những hành tinh này đang bị xói mòn. Ánh sáng hằng tinh mỗi năm một yếu. Phóng xạ của vũ trụ tinh không biến mất từ từ.
Vương Mẫu nói xong câu cuối cùng, người phát run, nàng không dám tưởng tượng, sẽ có một ngày toàn bộ sinh linh của vũ trụ diệt tuyệt, tinh không già yếu, ánh sáng biến mất hoàn toàn.
Khí đó, là chân chính thiên hoang địa lão, chỉ còn cường giả Thánh Cảnh siêu thoát khỏi dòng thời gian còn tồn tại.
Chỉ còn lại cường giả Thánh Cảnh, hoặc là nói toàn bộ vũ trụ đã trống rỗng.
- Trách không được, Nữ Oa Nương Nương nói chỉ còn một vạn năm!
Đường Tăng nhắm mặt lại.
Một vạn năm, có lẽ nó là thời gian chung kết của sinh linh. Một vặn năm sau sinh mạng vũ trụ cũng thọ chung, e rằng cũng là lúc vũ trụ hủy diệt.
- Nữ Oa Nương Nương!
Vương Mẫu giật mình nói:
- Chàng đã gặp Nữ Oa Nương Nương, người ở nơi nào?
Đường Tăng không trả lời câu hỏi này, mà nói sang chuyện khác:
- Tạ quả thật có biện pháp tiến vào Thượng Thương, nhưng không chắc chắn thành công trăm phần trăm, có lẽ chỉ có thể mở ra con đường tiến về Thượng Thương.
- Chàng nói thật!
Vương Mẫu mừng rỡ nói:
- Lúc đó, chàng có thể mang cả Thiên Đình theo không?
- Ha ha...
Đường Tăng cười cười:
- Thượng Thương là nơi vô cùng nguy hiểm, theo ta được biết, dù lấy tu vi bây giờ của chúng ta, thì cũng không được coi là cường giả ở Thượng Thương. Nếu có người biết chúng ta đến từ hạ giới, họ có ác ý thì sao?
Vương Mẫu khẽ nhíu mày:
- Lời này của chàng là có ý gì?
Còn có ý gì.
Tất nhiên là không tin chứ sao.
Đường Tăng nói rất rõ. Nếu người của Tạo Hóa Thần Điện tiến vào Thượng Thương, hắn còn có thể ràng buộc cấp dưới không ăn nói lung tung,
Nhưng nếu người của hai thế lực cùng tiến vào Thượng Thương, vạn nhất thế lực này muốn chèn ép thế lực khác, hoặc bán đứng nó, thì lúc đó sẽ có trò hay để xem.
- Ta cũng rất khó xử, mong mỹ nữ hiểu cho.
Đường Tăng cười nói:
- Mà nàng cũng đã thoát khỏi dòng sông thời gian, dù vũ trụ hủy diệt thì cũng chẳng ảnh hưởng đến nàng, nàng vẫn sống vui vẻ như thường.
- Mang chúng ta đi cùng.
Vương Mẫu nói.
Đường Tăng lắc đầu, hắn đã giải thích rồi, hắn không thể mang tính mạng của mình ra làm trò đùa.
Đương nhiên nếu hắn mang theo một vài người đi cùng, thì cũng chả sao, chỉ cần những người đó nghe lời, hoàn toàn nghe lệnh hắn, nếu làm không được thì không bàn nữa.
Vương Mẫu bỗng nhiên đứng lên, nhìn Đường Tăng.
- Dù nàng ép ta thì cũng không được, nàng đánh không lại ta.
Đường Tăng cười nói
- Ý của chàng là hai thế lực không đồng tâm. Chàng lo lằng sau khi tiến vào Thượng Thương sẽ bị một thế lực khác phản bội.
Vương Mẫu trợn mắt nói.
Đường Tăng cười cười, không trả lời.
Chẳng qua không trả lời chính là câu trả lời tốt nhất.
- Thiên Đình và Tạo Hóa Thần Điện cũng có thể sát nhập thành một thế lực.
Vương Mẫu bỗng nhiên nói.
- Nàng nói gì?
- Thiên Đình và Tạo Hóa Thần Điện sát nhập lại. Chàng là thủ lĩnh, còn bản cung sẽ lui xuống vị trí thứ hai.
Vương Mẫu thành thật nói.
Đường Tăng lập tức kinh ngạc, người phụ nữ này vì mình, hay là vì toàn bộ Thiên Đình, mà sẵn lòng từ bỏ thế lực lớn như vậy!
Chẳng qua Đường Tăng nghĩ lại, bèn lắc đầu cự tuyệt:
- Không được, không thể sát nhập được, đừng nói giỡn nữa, đám tiên nhân của Thiên Đình sẽ nghe lệnh của ta?
- Đến cùng là chàng muốn thế nào mới có thể mang theo nhân viên của Thiên Đình đi cùng.
Vương Mẫu sắp nổi khùng.
Đường Tăng không nói gì, lặng lặng thưởng thức trà,
- Nếu như,,,
Vương Mẫu hít sâu một hơi, nói:
- Bản cung gã cho chàng thì sao?
- Phốc,,,,
Đường Tăng phun ra ngụm trà, kinh ngạc nhìn Vương Mẫu.
Người Vương Mẫu phát sáng, bốc hơi hết nước trà té lên người.
- Nàng nói thật.
Đường Tăng vẫn không thể tin được, nàng sẽ chủ động gả cho mình.
- Chẳng qua bản cung muốn làm vợ cả, Tam Thành Mẫu phải làm vợ bé.
Vương Mẫu biết quan hệ của Đường Tăng và Tâm Thành Mẫu Dương Thiền:
- Ngoài ra, Thiên Đình vẫn do bản cung khống chế. Thiên Đình và Tạo Hóa Thần Điện sát nhập, bản cung được quyền điều động nhân viên của Tạo Hóa Thần Điện.
Đường Tăng kinh ngạc nhìn Tam Thánh Mẫu. Hắn vẫn không tin vào lỗ tai mình, bỗng nhiên đưa tay sờ trán Vương Mẫu.
Khuôn mặt Vương Mẫu đỏ lên, lập tức nổi giận gạt tay hắn ra:
- Bây giờ bản cung còn chưa gả cho chàng. Chàng đừng nghĩ táy máy tay chân.
- Nàng không phát sốt chứ?
Đường Tăng hỏi.
- Bản cung rất tỉnh táo.
Mặt Vương Mẫu nóng rần lên, chẳng qua vì tất cả Thiên Đình, nàng không thèm đếm xỉa.
Hơn nữa, nàng cảm thấy Đường Tăng này hơi đáng ghét. Nhưng hắn không chế thế lực trong tay rất lỏng lẻo, có lẽ nàng sẽ mượn cơ hội này không chế luôn Tạo Hóa Thần Điện.
Mặc dù nàng phải trả giá rất lớn, nhưng chỉ cần nhân viên Thiên Đình có thể thoát khỏi vũ trụ sắp hủy diệt này, nàng có thể làm tất cả.
Đường Tăng đứng dậy, dạo quanh Vương Mẫu một vòng, nhìn thân hình mềm mại, nóng bỏng của Vương Mẫu, vô cùng động lòng:
- Nàng đồng ý gả cho ta, thì phải suy nghĩ thật kỹ. Nàng gả cho ta, thì phải ngủ cùng ta. Ta sẽ không để mỹ nhân như nàng phòng đơn gối chiếc.
Mặt Vương Mẫu nóng rần lên. Chẳng qua uy nghiêm của Vương Mẫu Thiên Đình không giảm, nén giận nói:
- Chỉ cần chàng đáp ứng yêu cầu của bản cung, thì chàn muốn làm gì bản cung cũng chiều!
- Vậy bây giờ nàng cởi quần áo ra cho ta xem.
Đường Tăng cười nói.
- Cái gì
- Cởi quần áo ra. Nàng đã bằng lòng gả cho ta, chẳng lẽ không sẵn lòng cho ta xem.
Đường Tăng cuồi nói.
Vương Mẫu thẹn quá hóa giận, nhìn Đường Tăng đang cười nói mang theo vẻ trêu tức, lập tức giận:
- Chàng không nên quá đáng... A
Bỗng nhiên Vương Mẫu hô lên một tiếng, hình như nàng bị trượt chân.
- Cẩn thận...
Đường Tăng vội vàng gian rộng vòng tay, nhưng cường giả Thánh Cảnh sao dễ bị ngã như vậy. Trong nháy mắt, Vương Mẫu ổn định thần hình tránh né nanh vuốt của Đường Tăng, kết quả bị Đường Tăng kéo xuống một miếng vải.
- Quần áo nàng bị rách.
Đường Tăng ngạc nhiên, nhìn mảnh vải trong tay, nhìn hơi giống cái yếm.
Vương Mẫu ngẩng đầu lên, mắt mở trừng trừng, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng, thân thể mềm mại run rẩy.
- Hiểu lầm...
Đường Tăng thầm nghĩ không ổn.
Vương Mẫu nổi đóa, bỗng nhiên nắm lấy tóc của Đường Tăng kéo ngửa ra sau, sau đó tung ra một đấm.
- Ầm...
Đình nghỉ mát sụp đổ, núi nhỏ bị chôn vùi, từng khe nứt khổng lồ lấy núi nhỏ làm trung tâm, lan ra bốn phương tám hướng