Dương Tiễn sửng sốt nhìn người trưởng lão kia. Chức vụ của hắn là thần tướng. Chẳng qua vì hắn có tư lịch và thực lực khá cao cường, nên mới có tư cách lên triều.
- Thần tán thành...
- Thần cũng tán thành...
- Thần tán thành...
Các trưởng lão và thần tướng còn lại cũng nhao nhao tán thành. Bởi vì gần đây, hành tinh trong tinh không đã bị chuyển gần hết, mà hành tinh trong tinh vực Thần Nhãn vẫn còn nguyên, nên rất nhiều người đỏ mắt.
Những hành tinh kia chính là tài nguyên, chỉ cần chuyển hóa những hằng tinh và hành tinh kia thành tài nguyên, thì có thể liên tục không ngừng chế tạo cường giả.
Một tinh vực khổng lồ, tuyệt đối có thể chế tạo ra vô số cường giả Thánh Cảnh, đây là tài nguyên không thể coi thường.
Dương Tĩnh lạnh lùng quay đầu nhìn một người sau lưng. Người kia lập tức hiểu ý, đứng ra nói:
- Thần cho rằng việc này không ổn lắm. Hành tinh của những tinh vực xung quanh còn chưa khai thác hết, mà chúng ta lại tiêu hao tài nguyên trong nhà, thì giống như đang phá hủy nhà mình, điều đó sẽ khiến lòng người dao động.
- Thần cũng cho rằng như thế. Tinh hà như tinh vực Thần Nhãn. Nó không chỉ là một ngôi nhà, mà nó còn là một đại trận phòng ngự. Lúc cần thiết, nó còn có tác dụng rất lớn.
- Điều này cũng không đúng lắm. Bây giờ, chúng ta có rất nhiều cường giả Thánh Cảnh. Uy lực của đại trận trong tinh vực Thần Nhãn chưa chắc đã ngăn được vài cường giả Thánh Cảnh liên thủ công kích.
- Đúng thế! Nếu đem tinh vực Thần Nhãn biến thành tài nguyên, thì thực lực lực của thần điện sẽ tăng lên rất nhiều, nói không chừng có thể tăng thêm mười mấy cường giả Thánh Cảnh.
Sau đó không ít người mở miệng nghị luận ầm ĩ.
Đường Tăng vốn không định tham gia vào những thảo luận nhàm chán trên triều. Chẳng qua bây giờ, phân thân trong tinh không vô tận lại truyền đến hình ảnh nó trông thấy. Đường Tăng lập tức nhướng mày, ngồi ngay ngắn lại.
Thầm Liên nghiêng đầu hỏi:
- Chàng có ý kiến gì không?
- Các người nhìn đi.
Đường Tăng bỗng nhiên nói một câu.
Tất cả mọi người sững sờ. Chẳng qua lúc này, bọn họ trông thấy Đường Tăng vẫy tay một cái. Không gian trong đại điện lập tức vặn vẹo, gợn sóng dập dờn.
- Chỉ Xích Thiên Nhai!
Đường Tăng hét lên một tiếng, không gian dập dờn dần dần xuất hiện vô số điểm sáng. Sau đó, những điểm sáng này phóng to lên nhanh chóng.
Một điểm sáng trong đó phóng to vô cùng nhanh, có thể trông thấy vô số điểm sáng biến thành một con mắt.
- Đây là...
- Tinh vực Thần Nhãn.
Tất cả mọi người giật mình, ngay cả con ngươi của Dương Tiễn cũng co rụt lại.
Điều này vẫn chưa xong. Hình ảnh tinh vực Thần Nhãn phóng to lên, hình ảnh lập tức tập trung vào một hành tinh khổng lồ.
- Chàng đang làm gì?
Thẩm Liên nhíu mày, nghi ngờ hỏi.
- Đây chỉ là một cách dùng đặc biệt của thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai, dùng để rút ngắn khoảng cách tinh không.
Đường Tăng trả lời không nghiêm túc.
Nhưng câu trả lời này khiến trong lòng tất cả mọi người sóng lớn ngập trời.
- Rút ngắn khoảng cách tinh không.
- Chẳng lẽ những hình ảnh mà chúng ta nhìn thấy, không phải là hình ảnh hư vô, mà là hình ảnh chân thực.
- Sao có thể.
Trong lòng tất cả mọi người kinh hãi.
Ngay cả Thẩm Liên cũng không thể tượng tưởng nổi nhìn Đường Tăng, chàng ta lại mạnh mẽ đến mức này.
Đường Tăng có thể thu nhỏ tinh không, đây quả thật đã vượt qua phạm trù bình thường của thần thông. Nên hiểu rằng tinh vực Thần Nhãn cách nơi này khoảng mấy triệu năm ánh sáng.
Tất cả mọi người theo bản năng phóng ra tiên thức quét hình, lập tức sắc mặt ai cũng thay đổi.
Bởi vì bọn họ nhận ra. Tiên thức có thể thông qua không gian vặn vẹo quét hình được tinh vực Thần Nhãn, còn có thể quét hình được rất nhiều hành tinh.
- Sao có thể...
Lần này, ngay cả Dương Tiễn cũng bị hù dọa.
- Chẳng qua là mở ra một đường hầm tinh không mà thôi, chuyện nhỏ như ăn sáng.
Đường Tăng lạnh nhạt nói, đồng thời nhìn thoáng qua Thẩm Liên, không khỏi đắc chí.
Mặt Thẩm Liên vẫn không thay đổi.
Lúc này, Đường Tăng đã phóng to hằng tinh được vài chục mét, gần như chiếm một nửa không gian của đại điện.
- Mọi người nhìn thấy gì không?
Đường Tăng thuận miệng hỏi.
- Nhìn thấy cái gì.
- Chẳng lẽ hành tinh này có gì đặc biệt.
Tất cả mọi người sững sờ,
- Không đúng...
Cuối cùng cũng có người phát hiện:
- Hành tinh này đang tối đi.
Những người còn lại nghe thế, vội vàng dùng tiên thức bao trùm toàn bộ hằng tinh. Lúc đầu, hằng tinh vẫn bình thường. Nhưng theo thời gian trôi qua, bọn họ phát hiện hằng tinh đang tối đi chầm chậm, nếu không chăm chú thì nhìn không ra. Hình như hằng tinh này đang dần dần dập tắt, ánh sáng mờ dần.
Tốc độ tối đi vô cùng chậm. Người bình thường không thể nhận ra. Nhưng ở đây, ai cũng là cường giả Thánh Cảnh, nên năng lực quan sát tất nhiên không phải người khác có thể só sánh.
- Tại sao lại như vậy.
- Dựa theo tốc độ này, sợ là không đến trăm năm, hằng tinh này sẽ dập tắt.
- Điện chủ muốn chúng ta nhìn cái này sao?
Tất cả mọi người nghi hoặc
Dương Tiễn cũng nghi ngờ không thôi, ánh mắt lấp lóe.
Đường Tăng không nói gì, giơ lên năm ngón tay chuyển hình ảnh sang một hằng tinh khác.
Tất cả mọi người phát hiện, hằng tinh này cũng ảm đạm chầm chậm.
Đường Tăng lại đổi mấy hằng tinh, nhưng kết quả vẫn như thế.
Sau đó Đường Tăng lại chuyển sang mục tiêu khác. Đường Tăng tìm một hằng tinh trong một tinh hệ khác, phát hiện hằng tinh kia cũng đang ảm đạm chầm chậm.
- Tại sao có thể như vậy.
Tất cả mọi người kinh hãi.
Đường Tăng buông lỏng tay ra, tinh hệ chậm rãi biến mất, không gian vặn vẹo như sóng nước dập dờn cũng khôi phục lại như lúc ban đầu.
- Đại khái chính là như vậy, năng lượng của hằng tinh đang giảm xuống.
Đường Tăng nhìn thoáng qua Thẩm Liên:
- Phu nhân! Chuyện tiếp theo ta giao cho nàng. Chúng ta không còn nhiều thời gian.
Đường Tăng nói xong, bèn thuấn di rời khỏi nơi này.
Thẩm Liên lấy lại tinh thần, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua bảo tọa Đường Tăng đã ngồi. Sau đó, nàng nhìn xuống phía dưới:
- Dương Tiễn, khanh cảm thấy thế nào.
Còn có thể thế nào
Dương Tiễn đã hiểu, sợ là không giữ được tinh vực Thần Nhãn. Trước đây, hắn đã biết chuyện vũ trụ sắp hủy diệt, không nghĩ rằng chuyện này lại đến nhanh như vậy.
...
Đường Tăng thuấn di rời khỏi đại điện, xuất hiện trên một đỉnh núi cách đó hơn trăm dặm.
Phía dưới là cung điện liên miên, phồn hoa như gấm, tiên khí lượn lờ.
Trên đỉnh núi, một cô gái trong sáng mỹ lễ đang sầu lo nhìn về phía phương xa. Nàng đứng đấy không nhích, có thể thấy được rất nhiều hạt sương vương trên tóc nàng. Nàng đã đứng ở chỗ này rất lâu
Đường Tăng đi đến bên người cô gái, than nhẹ một tiếng:
- Thiền nhi! Ta xin lỗi.
Dương Thiền quay đầu lại, nhìn người đàn ông bên người, hé miệng khẽ cười, rồi lắc đầu:
- Chàng không cần phải nói xin lối, ta biết mình phải làm gì.
- Ài!
Đường Tăng than khẽ, kéo lại Dương Thiền. Hắn biết Dương Thiền đang khúc mắc chuyện hắn lấy Vương Mẫu.
Không có người phụ nữ nào muốn người đàn ông của mình còn có những người phụ nữ khác.
Mà bây giờ Thẩm Liên đã là vợ cả, nàng lại bị đẩy xuống làm vợ bé.
- Nàng không cần để ý chuyện đó, nàng mãi là vợ cả trong lòng ta.
Đường Tăng thâm tình nói.
- Ừm!
Dương Thiền cảm động gật đầu, vùi đầu trong ngực Đường Tăng.
Đường Tăng nhìn lên trời, ánh mắt xuyên qua tầng mây, nhìn về phía vũ trụ, nhìn về phía tinh không, nhìn về phía tinh hà xa xôi.
Ánh mắt Đường Tăng không đếm xỉa đến không gian ngăn cẳn, có thể nhìn thấy hình ảnh cách mấy nghìn năm ánh sáng, hình ảnh đều rõ từng đường nét.
Trong lòng Đường Tăng có rất nhiều nghi hoặc. Năm đó, hắn lưu lại ý chí bảo vệ Hằng Nga. Theo lý thuyết thì nàng ấy sẽ không gặp nguy hiểm gì mới đúng. Nhưng nàng ấy vẫn biến mất, không biết có gặp nguy hiểm gì hay không.
Nữ Nhi Quốc cũng biến mất hoàn toàn, đến bây giờ vẫn không thấy một người nào của quốc gia đó.
Thanh Dật cũng biến mất, Hồng Hài Nhi thì không thấy bóng dáng, còn Như Lai và Trư Cửu Muội thì cũng không biết tung tích. Trư Trư Hiệp thì chưa từng nghe nói xuất hiện trong tinh không.
Tất cả đều trở nên vô cùng bí ẩn.
Trên thực tế, không chỉ những người này biến mất, còn có Thái Thượng Lão Quân, Thiết Phiến công chúa, Na Tra và rất nhiều thần tiên nổi danh của Thiên Đình đã biến mất.
Mắc dù rất nhiều người đã vẫn lạc trong trận đại chiến hỗn độn, nhưng không có khả năng là tất cả đều ngã xuống.