Dương Thần

Chương 71: THIÊN XÀ XẠ TỨC CÔNG



- Ân chủ, ta vừa mới kiểm kê lại một chút. Chúng ta tổng cộng có bốn mươi đĩnh xích kim, mười hai đĩnh hoàng kim, bạc là bốn ngàn ba trăm năm mươi lượng, tơ lụa bốn mươi cuộn, còn các thứ khác như giấy, bút mực, sách, cung, kiếm, ngựa không có tính trong này.

Tiểu Mục từ trong phòng đi tới báo cáo kết quả số tài vật mà mình tính được cho Hồng Dịch.

Hiện nay Hồng Dịch đã ra ngoài để ổn định cuộc sống mà một ngôi nhà thì điều trọng yếu nhất là việc xử lý tài vật, tính toán thu chi cho thật mạch lạc rõ ràng. Tiền bạc mà không được xử lý tốt thì nhà đó sớm muộn sẽ phải bại vong mà thôi.

Số tiền có hiện giờ của Hồng Dịch thì một nửa trong sỗ đó là ban thưởng của Nguyên Phi, nửa còn lại là lễ vật của những cử nhân đồng niên với hắn tặng với giá trị tới hơn ba nghìn lượng. Còn hơn nghìn lương nữa là khi ra ngoài phòng thu chi Hầu phủ dã cấp cho.

Sau khi xử lý xong Triệu Hàn thì tiền bạc đương nhiên đều để Hồng Dịch nắm giữ.

Nghe thấy lượng tài vật đã được tính toán ra, Hồng Dịch nhẩm lại, gật đầu:

- Thiên Dương, ngươi lát nữa cầm theo vài cuộn vải vào thành mây mấy bộ quần áo mặc. Chúng ta sẽ ở lại nơi này một hai tháng nhằm thứ nhất là hồi phục tình thần và thể lực đồng thời luyện quyền tập võ cho thật tốt. Thứ hai là tìm cơ hội mua ruộng mua đất mua nhà để xây dựng gia tộc.

- Đúng như vậy! Ân chủ giờ có trong tay mấy ngàn lượng bạc nhưng cũng không thể ngồi không mà chẳng thể chẳng chuẩn bị thật tốt được. Phải có thu nhập mới được. Hơn nữa ân chủ thân là cử nhân mà xung quanh chỉ có ba người chúng ta hầu hạ thì thật ít quá. Nếu không để tiểu lão nhi lên kế hoạch tới mấy vùng nông thôn xung quanh hỏi thăm xem có người nguyện ý làm người hầu hay không?

Trầm Thiên Dương cũng đưa ra kế hoạch.

- Vậy thì cũng không cần. Người bên cạnh ta nhất định phải là người tin cậy mới được. Ta không hi vong lại xuất hiện một tên Triệu Hàn nữa.

Hồng Dịch lắc đầu.

Mặc dù Hồng Dịch nay đã có thân phận cử nhân lại còn được thả ra ngoài nên khẳng định chắc rằng sẽ có người ham việc miễn thuế mà bán thân cho người nhưng mà Hồng Dịch hắn cũng không muốn bên người có những kẻ bát nháo.

Hắn đã đọc qua rất nhiều những câu châm ngôn về việc quản lý gia đình nên hiểu được rằng lúc đầu nhất định toàn bộ những nguồi bên cạnh mình phải là những người đáng tin cậy.

Ba người Trầm Thiên Dương, Trầm Thiết Trụ và Tiểu Mục này đã bắt giết Triệu Hàn lại còn sau khi nhập tịch xong thì Hồng Dịch đã hoàn toàn yên tâm, đánh giá họ đều là những gia nhân đáng tin.

Đây cũng là tiền vốn để sau này Hồng Dịch hắn đối chọi với phụ thân mình Hồng Huyền Cơ. Mặc dù giờ nó vẫn còn nhỏ yếu nhưng chắc chắn rằng tiền vốn này sẽ như một quả cầu tuyết đang lăn tròn, sẽ không ngừng lớn mạnh.

- Bất quá chuyện thu nhập sau này đúng là một vấn đề mà ta cũng sẽ không kinh doanh gì hết. Hiện tại trên người có mấy ngàn lượng bạc thì cứ tạm thời cứ tiêu trong nữa năm đi đã rồi sau này sẽ tiết kiệm sau vậy.

Ra ngoài thành lập một gia tộc thì Hồng Dịch đã cẩn thận tính toán. Vấn đề phát sinh quả thực là rất nhiều. Một nhà có bôn miệng ăn đã đành lại còn phải cho ngựa ăn uống nữa. Tiền chi ra mỗi ngày tựa như dòng nước chỉ thấy ra mà không có vào. Đó chính là một vấn đề lớn.

- Chuyện tiền bạc thì nhất thời cũng chẳng nghĩ ra được biện pháp gì tốt cả nên chỉ có cách từ từ nghĩ mà thôi. Trước tiên phải lập tức tăng cường thức lực đã rồi hẵng nói. Ta ở đây là trong phạm vi của Ngọc Kinh Quán nên dù cho Triệu phu nhân có phái sát thủ tới đây cũng phải cố lị chúng đạo sĩ ở Phương Tiên Đạo. Trước cứ ở lại mấy tháng để đột phá thực lực của bản thân đã. Nếu như có khả năng đạt tới trình độ dùng được Huyết Vân Cương châm thì cấp bậc cao thủ như Triệu Hàn nọ cũng không phải sợ nữa.

Hồng Dịch âm thầm hạ quyết tâm, xoay người nói với Tiểu Mục:

- Tiểu Mục, ta có một thanh trường kiếm bằng tinh cương nữa. Đó là tặng vật của cung đình. Mặc dù có kém so với Trảm Sa nhưng mà cũng rất sắc bén. Ngươi giữ lấy mà phòng thân. Nhưng nhớ rằng không nên để lộ ra ngoài nếu không rất dễ bị tra ra. Còn nữa, ba người các ngươi cũng bỏ ra chút bạc mua mỗi người một con ngựa để khi có việc gì khẩn cấp thì có thể lập tức rời đi ngay.

Ngựa Hỏa La mặc dù có giá nghìn vàng nhưng lại là danh mã mà cũng khỏe mạnh hơn những loại ngựa bình thừng khác. Nên những loại ngựa bình thường ấy nhiều nhất chỉ cần có hai mươi lượng bạc là có thể mua được.

Bốn người này, mỗi người một con ngựa nên nếu gặp phải chuyên khẩn cấp thì quả thực là tiện lợi hơn nhiều. Suy nghĩ này của Hồng Dịch cũng rất chu đáo.

- Tiểu lão nhi cũng có chút hiểu biết về nuôi ngựa và cũng ánh mắt chọn ngựa cũng có được vài phần. Chuyện này cam đoan rằng lão sẽ làm thật thỏa đáng.

Lão hán Trầm Thiên Dương gật đầu, xoa tay.

Sau khi thương lượng tốt mọi việc, Trầm Thiên Dương liên ra ngoài làm việc ngay.

- Tiểu Mục, Thiết Trụ! Chúng ta đi luyện võ đi! Hãy đem sở học của các ngươi biểu diễn qua một lần đi xem nào.

Hồng Dịch xoay người nói.

- Được!

Giọng nói ồm ồm vang lên, Trầm Thiết Trụ đáp ứng một tiếng rồi vác cây bổng ra đánh đem “Viên ma hốn thần côn” ra thi triển.

Lúc mới bắt đầu, cây côn vẫn ung hoàng trên dưới phát ra những tiếng kình phong vù vù nhưng càng về sau thì khắp nơi đều là côn ảnh. Hồng Dịch dường như còn cảm thấy được sự bốc cháy khi thiết bổng ma sát với gió.

Phanh!

Cây thiết bổng to lớn đó rốt cuộc cũng đánh ra một đòn rất mạnh lên mặt đất khiến cả nền nhà như bị chấn động.

Trầm Thiết Trụ thu bổng đứng đó mà chỉ hơi thở phù phù hai cái là sắc mặt đã khôi phục lại như bình thường. Cái này biểu hiện ra thể lực rất dẻo dai của hắn.

Hồng Dịch đi qua đưa tay cầm lấy cây thiết bổng. Hắn cảm thấy được cây bổng này nặng vô cùng, sức nặng giống như là khi mở loại Thác mộc Ngưu cân cung tám mươi cân vậy.

Thử múa hai đường, xuất ra hai chiêu thì xương sống thắt lưng Hồng Dịch đã đau đớn rồi. Hai tay hắn cũng ê ẩm nên giờ đừng nói tới chuyện đánh người.

- Ân chủ, cây thiết bổng này nặng chín mươi cân. Ta bây giờ chỉ có thể múa lên mà thôi mà còn chưa tới trình độ đến nước cũng không vào được. Nghe người trong thôn nói, Ấn Nguyết hòa thượng đã luyện “Viên ma hỗn thần côn” tới cảnh giới cao nhất. hắn có thể múa cây cột Thiết trụ Trấn tinh tỏa long thành như một quả cầu bằng sắt bao bọc cả thân thể. Mấy chục người cầm thúng đựng đầy nước hắt tới cũng đều bị cây bổng đẩy cả ra ngoài mà không hề dính vào người dù chỉ một chút cứ như là Phật tổ phụ thể vậy.

- Cột Thiết trụ Trấn tinh tỏa long sao?

Hồng Dịch vô cùng kinh hãi.

Giếng mà các đại gia tộc, các chùa triền miếu mạo, các đạo quán đào vừa lớn lại vừa sâu còn có loại giếng từ thời xưa thông với cả suối nên bên trong còn nuôi cả cá, cả rùa các loại. Người ta rất sợ bị hạ độc vào giếng nhưng mà thời gian hơn một ngàn năm trôi qua họ còn sợ cả yêu ma quỷ quái giao long gì gì đó tới nữa. Cho nên họ dùng thiết chế tạo một cây cột lớn bằng bắp đùi của một người, cao bằng ba người, trên thì được điêu khắc các loại bùa chú dùng để trấn áp giao long cầu cho được bình an.

Loại cột như vậy thì Hồng Dịch thấy bên trong Võ Ôn Hầu phủ cũng có treo. Mà cái vị Ấn Nguyệt hòa thượng của Đại Thiện Tự kia lại có khả năng cầm lên, hơn nữa còn múa khiến nước hắt cũng không thể lọt vào! Đáy là thần thông lớn tới bậc nào!

Càng ngẫm lại Hồng Dịch lại càng cảm thấy được sự kinh khủng.

- “Ngưu ma Đại lực quyền có tổng cộng ba thức ta mấy ngày sẽ truyền thụ toàn bộ cho ngươi. Chơ ngươi tu luyện cho thật tốt thì sẽ lại truyền cho ngươi “Hổ ma luyện cốt quyền”. Ngươi nếu toàn bộ đẫ luyện tốt cả rồi thì ta tiếp tục truyền “Linh Quy thổ tức pháp” cho ngươi. Cam đoan rằng ngươi sẽ có một thân ‘Đồng bì, cương cốt, thiết nội tạng’, thành một cao thủ Tiên Thiên đại thành mà tung hoàng thiên hạ.

Hồng Dịch cổ vũ Trầm Thiết Trụ.

- Cái gì? Ân chủ, người còn có “Hổ ma luyện cốt quyền” sao?

Quả nhiên sau khi Trầm Thiết Trụ nghe được điều đó thì lại càng hưng phấn.

Hắn hiện giờ cũng chỉ là Võ Sĩ. Mặc dù có thiên phú dị bẩm có khả năng tranh phong được với Võ Sư nhưng công phu cũng không phải là thuộc loại thượng thừa nên khó có thể tiến thêm một bước.

- “Linh Quy thổ tức pháp? Đây không phải là công phu thổ nạp của Thái Thượng Đạo sao? Công phu này cùng nổi danh với”Thiên Xà Xạ Tức công” của Huyền Thiên Quán.

Đột nhiên, Tiểu Mục ngướng mày, dường như nàng ta đang ngớ lại cái gì đó. Hiển nhiên là “Linh Quy thổ tức pháp” từ miệng Hồng Dịch đã khiến nào đang phải suy nghĩ cái gì đó.

- Thiên Xà Xạ Tức công?

Hồng Dịch mặc dù thuộc làu Võ Kinh nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này.

- Tiểu Mục, ngươi trước kia đã học qua công phu ở Huyền Thiên Quán? Có thể nói cho ta biết một chút được không?

Tiểu Mục suy tư:

- Trong trí nhớ thì ta luyện công trong một tòa nhà có rất nhiều phòng làm bằng gỗ màu trắng bên trong một tòa thành. Rồi mãi cho tới khi vào mấy năm trước đột nhiên có mấy võ sĩ xông tới mang ta ra ngoài nói rằng có người muốn giết ta. Sau đó ta bị người đuổi giết cho tới giờ. Hiện giờ ta cũng chỉ mới biết được địa phương mình học nghệ gọi là Huyền Thiên Quán mà thôi.

- Thân thế của ngươi thật bí ẩn. Đừng lo, sau này chắc chắn sẽ rõ thôi.

Hồng Dịch lắc đầu, thở dài nói một câu.

- Song lúc ta sống tại Huyền Thiên Quán có nghe lén người khác nói chuyện nên biết không ít thứ. Trong Huyền Thiên Quán có một công phu gọi là “Linh Xà xạ tức công” nổi danh cùng với “Linh Quy thổ tức pháp” của Đại Thiên Tự. Hính như là thê tử của Quán chủ, Thiên Xà vương, một trong thiên hạ bát đại Yêu Tiên gì gì đó sáng tạo ra loại công phu uyên thâm này. Và môn công phu này cũng có rất nhiều người muốn học nhưng lại không mấy người có khả năng học được.

- Vậy ngươi có học được không?

Hồng Dịch hỏi.

- Ta không có được học. Tại đó ta cũng chỉ mới học được hai môn công phu đó là “Thiên Triền thủ” và “Điệp Vũ quyền pháp mà thôi.

Tiểu Mục lắc đầu.

- Được rồi! Chúng ta luyện công đi!

Hồng Dịch cũng không hỏi nhiều nữa. Hắn thi triển tư thế bắt đầu khổ luyện.