Tuy nhiên, số tiền này thực sự quá trùng hợp, nhất là trong thời điểm cô đang muốn theo quân, khắp nơi đều cần đến tiền.
Người không phải lo chuyện gạo tiền sẽ không hiểu được sự khó khăn của việc sinh hoạt. Mọi thứ, từ ăn mặc đến chỗ ở, đều cần tiền và phiếu mua. Cô lại còn phải nuôi một đứa nhỏ, mà bản thân thì không có việc làm, cho nên dù chỉ là một đồng cô cũng phải giữ kỹ.
Thậm chí, cô còn có một mục đích không mấy thiện lành, chính là không muốn để Cố Thanh Hàn dùng tiền giúp Cố Thanh Tùng lo chuyện sính lễ.
Cô nhớ trong nguyên tác, hầu hết số tiền Cố Thanh Hàn kiếm được đều gửi về nhà, thêm vào đó, tính cách của anh lại nhiệt tình, hay giúp đỡ đồng đội và gia đình của họ. Thậm chí, anh sẵn sàng nhịn đói để người khác được ăn no.
Điều này khiến nguyên chủ rất bực bội.
Và từ đó, chuyện nguyên chủ muốn bỏ rơi đứa con gái nhỏ cũng bắt đầu nhen nhóm từ sớm.
Giờ đây, Cố Thanh Hàn gửi cho cô 180 đồng, có lẽ đó là tất cả số tiền anh tích góp được.
Nhưng dù sao thì tiền đã về tay cô rồi, cô nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận. Sau này, khi theo quân đến thành phố Bắc, chắc chắn sẽ có rất nhiều khoản phải tiêu.
Khi cô ôm đứa bé ra ngoài phòng khách, Triệu Ngũ Châu lập tức bắt đầu nựng nịu cô bé trước mặt Ôn Noãn: “Chiêu Đệ, cháu có nhớ ba không? Ba cháu sắp được điều đến thành phố Bắc rồi, xa lắm đấy, sau này không dễ gặp ba nữa đâu!”
Bà ta bế cô bé lên và nhìn Ôn Noãn, nở nụ cười: “Ngày mai hai mẹ con đến bưu cục gửi điện báo cho ba đi, bảo ba về nhà sớm, kẻo sau này muốn gặp cũng khó.”
Cô bé vừa ăn mấy thìa canh trứng gà, miệng dính chút bột trứng, Triệu Ngũ Châu thấy vậy liền đưa ngón tay quệt lấy bột trứng để đút vào miệng cô bé.
Ngay chỗ da của cô bé bị ngón tay bà chạm vào liền ửng đỏ, miệng nhỏ xíu bắt đầu mếu, sắp khóc.
Thấy vậy, Ôn Noãn nhíu mày, nhanh chóng ôm lấy con gái khỏi tay mẹ chồng.