Cố Thanh Hàn cũng đứng dậy, tiến về phía Ôn Noãn và Nhạc Nhạc, ôm cả hai vào lòng. "Nghe được, ta thấy Nhạc Nhạc thật tuyệt."
Tiểu gia hỏa ngẩng đầu, đôi mắt to đen lúng liếng nhìn Ôn Noãn rồi lại nhìn Cố Thanh Hàn, đột nhiên nheo mắt lại và cười thật lớn. Sau đó, Nhạc Nhạc giơ tay nhỏ về phía Cố Thanh Hàn, như muốn hắn bế lên.
Ôn Noãn nhẹ nhàng đặt Nhạc Nhạc vào tay Cố Thanh Hàn, hôn lên trán tiểu gia hỏa một cái. "Ngươi cùng ba ba chơi một chút nhé, mụ mụ đi rửa chén đây."
Chỉ cần Cố Thanh Hàn ở nhà, Ôn Noãn thường không cần phải rửa chén. Dù trong bếp có lò sưởi, nhưng không khí vẫn lạnh lẽo, và nước ấm cũng nhanh chóng nguội. Hôm nay, sau một ngày chăm sóc tiểu gia hỏa, Ôn Noãn cảm thấy mệt mỏi, nên tranh thủ rửa chén trước khi đi ngủ, để còn có thời gian đọc sách.
Sau khi uống thuốc và ngâm chân xong, Ôn Noãn cầm một quyển sách từ trên bàn, định xem một chút. Thời gian trôi đi, không biết đã bao lâu, Cố Thanh Hàn bỗng dưng cầm lấy quyển sách của nàng. "Đừng xem nữa, buổi tối ánh sáng không tốt cho mắt."
Ngọn đèn sợi vonfram chiếu sáng ấm áp, nhưng ánh sáng lại hơi tối, khiến cho việc đọc sách trở nên khó khăn. Ôn Noãn nhận ra mình không thật sự đọc mà chỉ lật qua lật lại quyển « ống thông gió thí nghiệm », đó là sách hắn dùng trong huấn luyện.
Ôn Noãn, nhìn sang bên cạnh thấy Nhạc Nhạc đã ngủ say, hai tay nhỏ nắm chặt thành quyền, trông thật đáng yêu. Lông mi nhỏ như cánh quạt, miệng nhỏ mút mút vài lần, trông thật dễ thương.
Ôn Noãn giảm giọng, cười híp mắt nhìn Cố Thanh Hàn. "Ngươi thật giỏi, lại có thể dỗ tiểu gia hỏa ngủ!"
Cố Thanh Hàn nhìn thẳng vào ánh mắt tinh nghịch của nàng, nuốt khan một cái. "Ân, vậy ta cũng nên đi ngủ sớm một chút."