Ôn Noãn sau khi rửa bát, ra ngoài thì thấy Cố Thanh Hàn có vẻ mặt buồn rầu, ngay cả khi đứa trẻ ném đồ chơi ra ngoài xe cũng không giúp nàng nhặt lại.
Ôn Noãn lau khô tay, lập tức đi đến chỗ đứa trẻ, nhưng nó lại làm rơi đồ chơi trên mặt đất trống trải.
“Cớ sao ngươi về nhanh vậy? Đưa đồ cho Cúc Hương tẩu tử rồi sao?” Ôn Noãn ngồi xuống bên cạnh đứa trẻ và lau miệng cho nó.
Cố Thanh Hàn nhìn đứa trẻ chơi ngoan ngoãn bên Ôn Noãn, nghĩ đến lúc nãy hắn đã nhờ Nhạc Nhạc nhặt hai lần, mà tiểu gia hỏa này lại trực tiếp ném trống bỏi đi.
Cố Thanh Hàn hơi buồn bã nói: “Đã đưa đi rồi.”
“Cảm giác như ngươi vừa mới ra ngoài, sao đã về nhanh vậy?” Ôn Noãn lẩm bẩm.
Đặng Cúc Hương ở khá xa bọn họ, Ôn Noãn phải đi vài phút mới tới, không ngờ Cố Thanh Hàn đã trở về rồi.