Chiếc sofa có tựa lưng còn được trang trí bằng một chiếc khăn trắng viền ren, là đồ nội thất duy nhất trong nhà. Khi Ôn Noãn đặt đứa bé xuống, tay nhỏ của bé lập tức chộp lấy viền ren.
Ôn Noãn mệt mỏi, không còn sức để quản bé, chỉ cần bé không bỏ khăn vào miệng là được, để bé tự do chơi.
Cô vừa định ngồi xuống chiếc sofa một chút, nhưng vừa mới lau xong, nên vẫn còn ướt.
Cố Thanh Hàn cầm khăn lau, cho vào chậu chuẩn bị tắm, rồi im lặng lau cửa.
Nam nhân cao lớn làm việc rất nhẹ nhàng, những nơi Ôn Noãn phải với tay mới tới được, thì Cố Thanh Hàn chỉ cần duỗi tay là có thể với tới. Hơn nữa, anh còn làm việc rất mạnh tay, khiến cho bụi bẩn bay tung tóe.
Thực sự khiến người ta tức chết.
Nhưng nhìn bóng lưng Cố Thanh Hàn, Ôn Noãn lại nhớ đến lần đầu tiên thấy anh, lúc đó cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh.