Trông bộ dạng Bùi Thủy có chút ngốc, nàng vươn một chân trước ra chọc chọc vào má phải, có cảm giác!
Nàng lại mở miệng, trong miệng phát ra một âm: "Ta.."
Không phải "chi", là từ ngữ của con người.
Bùi Thủy nội tâm vô cùng kích động, nàng muốn nói với bản thân phải bình tĩnh lại, nhưng không cầm lòng được nói tiếp: "Ta.. là Bùi Thủy."
Bùi Thủy ánh mắt trở nên sáng chói, nàng thật sự có thể nói: "Phượng Cửu Mộc.. Là.. Vương bát đản."
Bùi Thủy dùng tốc độ nhanh hơn nói một câu: "Ta là Bùi Thủy, Phượng Cửu Mộc là vương bát đản."
Nàng giống như bị điên ngửa đầu lăn lộn trên mặt đất: "Oa ha ha, ta thật sự có thể nói, ta là Bùi Thủy, Phượng Cửu Mộc là vương bát.."
Từ "Đản" còn chưa nói ra, Bùi Thủy nhanh nhẹn dùng chân che miệng lại, ánh mắt hưng phấn nháy mắt đã trở nên hoảng loạn.
Trái tim nàng đột nhiên có chút bất an nhảy lên liên hồi.
Ngọa tào! (*)
(*) câu chửi tục
Nàng nói được tiếng người nên quá mức hưng phấn, đến nỗi ở trong phòng Phượng Cửu Mộc. Mắng Phượng Cửu Mộc là vương bát đản.
Nếu như bị Phượng Cửu Mộc nghe được, nó chắc chắn xong đời rồi!
Bùi Thủy khẩn trương nhìn về phía giường Phượng Cửu Mộc, trống không.
Phượng Cửu Mộc đi rồi?
Bùi Thủy thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng vừa thở ra một nữa lại phải hít lên. Tuy rằng hiện tại Phượng Cửu Mộc không có ở đây, nhưng ngoài cửa có người canh giữ đó! Vào giờ này, Thanh Loan nhất định đang ở ngoài cửa.
Không xong.
Những lời nàng nói vừa nãy, không chừng Thanh Loan đã nghe được..
"Tiểu hồ.. Ngươi.."
Không biết âm thanh của củ hành, củ tỏi gì tới nữa.
Bùi Thủy trừng mắt, nhịn không được mắng: "Hồ em gái ngươi, ngươi mới họ Hồ, cả nhà ngươi đều họ Hồ."
Bùi Thủy mắng xong, biểu tình có chút quỷ dị, thần sắc khẩn trương nới phát ra âm thanh, nhưng nhìn quanh phòng không hề thấy ai.
Một màn quỷ dị này làm cho nội tâm Bùi Thủy trầm xuống, sọ hãi lan ra tận lỗ chân.
Nàng đây là gặp được.. Hồn ma?
Nếu không phải hồn ma, vậy "Tiểu hồ" làm sao lại tới?
Bùi Thủy sợ hãi nhắm mắt lại.
Mẹ nó!
Phượng Cửu Mộc, ngươi đã giết bao nhiêu người? Tạo bao nhiêu nghiệt vậy? Hồn ma đều đã chạy đến phòng tới tìm ngươi.
Bùi Thủy tuyệt đối không thừa nhận, đây có thể là hồn ma tới tìm nàng.
Bùi Thủy bỗng nhiên nhớ tới Thanh Loan. Nàng cũng quản không nhiều, đúng vậy nàng sợ hồn ma, gân cổ lên nói: "Thanh Loan, Thanh Loan, mau tới cứu ta, trong phòng có ma."
Nàng gống lớn kêu lên, nhưng không hề thấy Thanh Loan tiến vào.
Hồn ma: "Ha ha.."
Tiểu thú muốn mắn một câu "Ha ha em gái ngươi", nhưng lại không có gan.
Hồn ma lại nói: "Tiểu hồ, ta không phải là hồn ma, ta là A Thủ."
Ta quản ngươi là hồn ma hay A Thủ làm gì?
Ngươi có thể đi nhanh được không?
Bùi Thủy rất không có cốt khí, cũng không dũng khí, thiếu chút nữa đã quỳ xuống, giọng phát run nói: "Đời trước ta làm người rất ít tiêu xài, ba ta cho ta tiền tiêu vặt, ta chưa bao giờ khoe giàu. Ở trường học ta cũng chưa bao giờ gây họa, ta kính trọng lão sư giúp đỡ đồng học, là một người học trò văn minh. Ta thấy người già muốn qua đường ta luôn chủ động giúp đỡ, ta nhìn thấy chú chó đáng thương bị lưu lạc, ta cũng sẽ cho nó ăn, ta.."
A Thủ âm trầm trầm đánh gãy lời nàng: "Tiểu hồ, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Bùi Thủy chân trước tạo thành chữ thập: "Hồn ma.. Không, phải là A Thủ, ngươi oan có đầu nợ có chủ, ngươi đi tìm Phượng Cửu Mộc, không nên tìm ta?"
A Thủ không biết nói gì nữa.
Xoay qua xoay lại ửa ngày, nó nói nhiều như vậy, lại đem ta biến thành quỷ, sợ ta hại nó.
A Thủ thở dài: "Ta không phải tới hại ngươi, ta là tới giúp ngươi."
Giúp ta?
Một con quỷ, có thể giúp nàng cái gì?
Bùi Thủy không muốn làm bạn với quỷ, nàng gặp quỷ chạy còn không kịp: "Ý tốt của ngươi ta ghi nhớ, hiện tại ta khá tốt, có ăn có uống, có người hầu hạ, có mỹ nam vuốt lông. Ngươi mau đi đầu thai đi! Quỷ sai không phải kẻ dễ nói chuyện, nếu như ngươi mà bị bọn chúng bắt được, ngươi sẽ không thể đi đầu thai được đâu, không chừng ngươi còn bị ném vào nồi dầu nóng làm bánh chiên. Nghe nói gió thổi qua ngươi sẽ sống lại, sau đó tiếp sẽ tra tấn ngươi như vậy suốt mấy trăm năm, răn đe cảnh cáo. A Thủ, ta biết ngươi là xon quỷ tốt, nếu không ngươi cũng sẽ không nghĩ muốn giúp ta. Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn ngươi rơi vào chảo dầu ở địa ngục vạn kiếp bất phục.. Tóm lại, ngươi đi nhanh đi!"
A Thủ: "..."
Quỷ sai nào dám bắt hắn bỏ vào chảo dầu? Lại còn làm thành bánh chiên giòn?
Hắn đem quỷ sai nổ thành da giòn còn nghe được.
A Thủ: "Tiểu hồ, nếu ta không giúp ngươi, ngươi sẽ không thể sống đến trăm tuổi."
Bùi Thủy ngẩn ra.
Con quỷ này đang nói giỡn sao?
Nàng sống không đến trăm tuổi?
Tuyệt đối là nói giỡn, sao lại có thể như vậy?
A Thủ: "Ta tuyệt đối không nói dối ngươi, tiểu hồ, hai ngày gần đây ngươi vẫn luôn gặp ác mộng. Ta có thể nói cho ngươi biết, những cái đó đều là thật sự."
Cái gì?
Trái tim Bùi Thủy giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cái đuôi ở phía dưới làm nàng lạnh cả người.
A Thủ lại nói: "Muốn sống hay muốn chết đều tùy vào ý niệm của ngươi. Ngươi cảm thấy ra sao, nếu ngươi xác định không cần ta giú đỡ, ta sẽ đi."
Bùi Thủy trừng mắt ra sửa lời nói: "A Thủ, ngươi chính là một con quỷ tốt bụng trời cao phái tới cứu vớt ta. Cảm kích của ta đối với ngươi giống như nước sông cuồn cuọn, liên miên không dứt, ngươi đừng đi a! Ta cầu xin ngươi.."
So sánh với mạng nhỏ của nàng, hồn ma thì có đáng gì.
Nàng có thể khắc phục sợ hãi, chiến thắng đoản mệnh.
A Thủ quơ một cái: Đây lật mặt cũng nhanh quá rồi. Vừa nãy còn nói không thể trơ mắt nhìn hắn rơi vào chảo dầu địa ngục vạn kiếp bất phục, bây giờ biết mạng sống của chính mình không còn lâu, là có thể trơ mắt nhìn hắn vạn kiếp bất phục?
Chân trước Bùi Thủy tạo thành chữ thập buông xuống, biết A Thủ không phải tới hại nàng, nàng cũng có chút an tâm.
"A Thủ, ta thấy thế nào không đến ngươi a? Ngươi nói ta không sống thọ được. Vậy ngươi tính toán giúp ta thế nào? Nhưng thật sự hơi kỳ lạ! Bỗng nhiên ta nói được tiếng người, là ngươi đã giúp ta sao? Lúc Ta nói chuyện chỉ có A Thủ ngươi nghe được? Thanh Loan và những người bên ngoài đều không thấy sao?"
Bùi Thủy lập tức hỏi ra n vấn đề.
A Thủ tính tình ôn lương, tiểu thú hỏi nhiều vấn đề như vậy hắn cũng không giân, từng câu từng câu đều trả lời.
"Hồn ta bị khóa bên trong khóa hồn linh ở trên chân của ngươi. Khi ta tỉnh lại liền cảm nhận được khí tức của ngươi, có thể tâm tinh tương thông với ngươi, lời ngươi nói cũng chỉ có ta có thể nghe tháy, người khác đều nghe không được. Thế họ mới không thấy giúp ngươi giúp ngươi.."
A Thủ ngừng một chút, chậm rãi nói: "Đó còn phải dựa vào chính ngươi, ta hiện tại không thể xuất hiện vì vậy ngươi cần đi tìm Đoạn Vĩ, mới có thể tục mệnh."
Đoạn.. Đuôi?
Bùi Thủy nghĩ đến ác mộng kia, cả người liền phát lạnh, mẹ nó cái đuôi của ta bị ai chém rớt ta cũng không biết, rồi đi đâu mà tìm a?
Cho dù biết ai chém đứt, cái đuôi kia sớm đã mất rồi, tìm được cộng lông có dùng được không?
Bùi Thủy bỗng nhiên cảm thấy con quỷ này không đáng tin cậy.
Điên mới nói chuyện với ma quỷ.
Bùi Thủy nhìn khóa hồn linh trên chân, ánh mắt mang theo quang mang. Không tồi a, nàng vừa phát hiện từ lúc nàng đeo khóa hồn linh, mới bắt đầu luôn gặp ác mộng.
Không nghĩ tới, khóa hồn linh này chính là tà vật.
Phượng Cửu Mộc.
Ta liền biết ngươi không có hảo tâm, tặng cho ta một vật của tà hồ, bên trong còn có một con quỷ.
A Thủ có thể cảm ứng được không tín nhiệm của tiểu thú đối với hắn.
Hắn cũng không trông cậy vào tiểu thú này mau chóng tín nhiệm hắn.
A Thủ âm trầm trầm nói: "Tiểu hồ, ngươi quay đầu nhìn xem."
Nhìn cái gì?
Bùi Thủy có chút không hiểu, nhưng vẫn chuyển đầu qua.