Dưỡng Thú Vi Phi

Chương 56: Một tay nước tiểu của ngươi



Phượng Cửu Mộc thật sự nhìn trúng tiểu thú. Mấy ngày liền tìm thánh vật, ngay cả khóa hồn linh cũng cho tiểu thú.

Hách Liên Thành mắt phượng lóe lên ánh sáng kì lạ, Phượng Cửu Mộc trên chiến trường như thần tướng không thể ngăn cản, không phải thuộc dạng người ngu xuẩn sao lại có thể đem thánh vật là khóa hồn linh cho tiểu thú?

Chẳng lẽ, trong cơ thể tiểu thú này cất giữ bí mật nào đó mà y chưa biết?

Ngón tay Hách Liên Thành nhẹ nhàng vỗ về tiểu thú, bộ lông mềm mại xuyên qua khe hở ngón tay y mang đến xúc cả khó tả. Y nhìn biểu hiện của tiểu thú, cũng tràn ngập hứng thú.

Bùi Thủy cuộn tròn trong lòng Hách Liên Thành, ăn no bám vào y lim dim ngủ, hoàn toàn là một con thú rất bám người, sợ bị chủ nhân vứt bỏ.

Hách Liên Thành cũng vô cùng kiên nhẫn, tiểu thú này biết hắn khong đêm một ngày, y không nghĩ rằng tiểu thú bởi vì mỹ mạo của mình đã thiết lập quan hệ thân thiết, tín nhiệm y. (Ây! Hơi sai lầm nhé huynh:))

Y phải có được tiểu thú, cũng phải có được khóa linh hồn trên chân nó.

Tất nhiên y càng vui khi nó quấn lấy mình.

Ban đêm.

Xe ngựa tại hành sử, Hách Liên Thành duỗi chân dài ra nằm ngủ trong xe ngựa.

Bùi Thủy cũng cuộn mình lại nằm ngủ trên ngực Hách Liên Thành.

Nàng hiển nhiên đem ngực Hách Liên Thành, trở thành nệm ngủ của mình.

Với lại.

Thời tiết nóng bức, nhưng trên người Hách Liên Thành giống như mang theo "điều hòa", nàng nằm trên ngực y sẽ không lo nóng.

Chuyện tốt như vậy, sao nàng có thể bỏ qua?

Ngủ đến nửa đêm.

Bùi Thủy mở mắt, trong xe ngựa Hách Liên Thành có để một viên dạ minh châu vậy nên Bùi Thủy có thể nhìn rõ ràng dung nhan khuynh quốc khuynh thành đang ngủ của Hách Liên Thành.

Nàng thật cẩn thận cong người lên, nhẹ nhàng bước chân trước ra, vừa mới đặt chân xuống đã xui xẻo chạm ngay vào góc áo của y.

Bùi Thủy nhíu mày mím môi, bắt đầu biểu diễn kỹ thuật "luồn lách".

Nàng dùng hai chân trước trụ vững sau đó di chuyển hai chan sau rời khỏi ngực Hách Liên Thành, từ từ nâng đến giữa không trung, giống như đang chuẩn bị biểu diễn xiếc.

Nhắc được chân trước ra, Bùi Thủy trong lòng nói với A Thủ.

"A Thủ, A Thủ, đây chính là lúc ngươi phải thể hiện mình đáng tin cậy một chút, làm cho khóa hồn linh không phát ra âm thanh!"

A Thủ có thể nghe được tiểu thú nói: "Nghỉ ngơi đến giờ, hồn lực của ta cũng đã khôi phục không ít, ngươi yên tâm bước chân ra đi!"

A Thủ mỗi lần sử dụng hồn đều yêu cầu phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian mới có thể khôi phục lại như cũ.

Đây cũng chính là nguyên nhân lúc Bùi Thủy bị Hách Liên Thành bắt đi, A Thủ không lên tiếng.

Hắn không giúp được nàng.

Ngay cả khi cho dù nói cho nàng Hách Liên Thành đang đuổi theo, thì thế nào? Kết quả vẫn sẽ bị Hách Liên Thành bắt đi.

Bùi Thủy cũng là một con thú rất thông minh.

Biết không thể trốn thoát Hách Liên Thành, liền làm bộ yêu thích mỹ mạo của y, làm y mất đi phòng bị với tiểu thú.

Bùi Thủy đứng chổng ngược đi đuôi xe ngự, tâm tình nàng vô cùng kích động. Cuối cùng đã thoát khỏi tiểu yêu tinh nghiêng nước nghiêng thành này.

Bùi Thủy đặt toàn bộ sức lực vào cược, thắng bại đều quyết định vào giờ khắc này, hy vọng tiểu yêu tinh không tỉnh lại.

Nàng đã chuẩn bị tốt liền thả người xuống.

Chân sau lại bị ám khí đánh vào, nàng bị ngã ra trong xe ngựa, nghe được tiếng cười trầm thấp của tiểu yêu tinh.

Bùi Thủy nội tâm điên cuồng gào thét: "A Thủ, giúp ta thoát khỏi đây, mau giúp ta thoát khỏi đây"

A Thủ: "..."

A Thủ thở dài: "Hồn của ta chưa được nghỉ ngươi đủ, không thể sử dụng hồn lức, vậy nên, tạm thời không thể giúp ngươi thoát được."

Bùi Thủy kêu gào trong tuyệt vọng, môi nàng không ngừng run rẩy.

Rất muốn mắng người.

Không phải, là rất muốn mắng quỷ.

Mẹ nó, ngươi không thể giúp ta trốn thoát, kêu ta chạy làm cái con khỉ gì?

Hách Liên Thành ngồi dậy, mắt phượng nhìn tiểu thú chạy trốn không thành, cười nhẹ nói: "Muốn chạy?"

Lông mi Bùi Thủy rung lên, nàng muốn chạy nhưng bị quỷ A Thủ lừa, không chạy trốn được không phải sao!

Bùi Thủy đưa lưng về phía Hách Liên Thành, âm thầm hít một hơi.

Nàng chậm rãi xoay người lại, đôi mắt hồng hồng nước mắt ngư sắp rớt ra, chân trước nàng che bụng lại bụng, nhìn về phía Hách Liên Thành kêu lên mấy tiếng: "Ta đau bụng á."

Hách Liên Thành nhíu mày, y chỉ dùng đạn khí bắn vào chân sau nó, làm sáo nó đau bụng được?

Bùi Thủy ôm bụng điên cuồng kêu trong xe ngựa, tiếng kêu còn rất thảm. Người ngoài không biết còn tưởng Hách Liên Thành đang ngược đãi động vật.

Hách Liên Thành mới tiếp xúc với tiểu thú, chưa biết tiểu thú này mưu mô xảo quyệt ra sao, y thật sự nghĩ nó bị đau bụng.

Y duỗi tay ôm nó lên, mới vừa ôm đến trước ngực.

Tay y lại ướt.

Vào giọt "nước" tưới vào lòng bàn tay y.

Nước tiểu!

Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành Hách Liên Thành khẽ biến sắc, ngón tay run lên, đẩy tiểu thú ra.

Nhìn lại tay y.

Lòng bàn tay băng thanh ngọc cốt trên đó còn dính nước tiểu của nó, trước ngực cũng ướt một mảng, nhìn hồng y bị ướt có chút phát ám.

Thái dương Hách Liên Thành nổi lên gân xanh, vung tay dính nước tiểu đi ra ngoài, ngón tay còn ẩn ẩn run rẩy. Giống như dính phải thứ gì dơ bẩn không thể nhẫn nại được.

Bùi Thủy bị quăng trong xe ngựa, phát ra một tiếng phịch nặng nề, nàng phát ra tiếng kêu thảm, xương cốt cũng sắp bị quăng đến gãy. Nhưng nàng không hối hận, nàng lăn thân thể xuống đuôi xe ngựa..

Bùi Thủy thuận lợi lăn xuống xe ngựa, bầu trời đêm bên ngoài thật mê người, gió đêm thật mát mẻ, trời đầy sao, ánh trắng như đang nàng mỉm cười với nàng.

Bùi Thủy cảm thấy mình quá cơ trí, về sau tuyệt đối không thể tin tưởng A Thủ lừa đảo kia, tin tưởng bản thân mới là đúng nhất a!

Lăn xuống xe ngựa, Bùi Thủy không thể tránh khỏi tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo. Chân trước nàng ôm lấy đầu để bảo vệ lỡ trên đất có đá đâm hỏng đầu thì tiêu.

Ngã trên mặt đất cũng không có cảm giác quá đau, nàng trở mình liề chạy nhanh.

Hôm nay vừa lúc bầu trời đen, thích hợp cho nàng chạy trốn. Nàng tìm đại một bụi cỏ trốn đi, chờ tiểu yêu tinh tới cũng sẽ rất khó tìm thấy nàng.

Nhưng mà.

Ý tưởng tốt đẹp nhưng hiện thực quá tàn khốc.

Một giây sau Hách Liên Thành đã xuất hiện hiện trước đôi mắt sợ hãi của nàng.

Hách Liên Thành mắt phượng híp lại, đây mới là bản tính thật của tiểu gia hỏa này!

Y còn tưởng rằng Phượng Cửu Mộc dưỡng một con tiểu thú ngu ngốc, không nghĩ tới lại giảo hoạt như vậy.

Hách Liên Thành tự tin nói rằng đời này chưa có kẻ nào lừa gạt được y, hôm nay lại bị tiểu gia hỏa này lừa gạt, còn rất nhiều lần.

Quá nghe lời sủng vật, ngược lại không có chính kiến gì.

Hách Liên Thành thích có khiêu chiến, mặc kệ người hay là vật, y đều thích khiêu chiến sau đó giành thắng lợi, và cả sự thuần phục.

"Tiểu bảo bối, ngươi muốn tự mình lại? Hay muốn ta ôm ngươi qua?"

Bùi Thủy quái dị nhìn Hách Liên Thành, nàng cũng đã tiểu trên người y, y còn dám ôm nàng sao?

Cho dù y dám ôm nàng, nàng cũng không muốn bị y ôm.

Bùi Thủy ghét bỏ trên người Hách Liên Thành có nước tiểu.

"Muốn ta đi qua ôm ngươi?" Hách Liên Thành bước tới, giống như không thấy vẻ mặt ghét bỏ không ngừng lui về phía sau của tiểu thú, y vươn tay ra một nửa ống tay áo đỏ tươi đắm chìm dưới ánh trăng, một nửa che ở bóng tối.

Bàn tay kia vừa lúc vẩy đầy ánh trăng, trắng gần như trong suốt, lại thập phần nhỏ dài, giống nhue bàn tay của nữ quỷ trong núi.

Bùi Thủy sợ hãi run rẩy, không ngừng lui về phía sau, nhưng nàng không thể nào là đối thủ của Hách Liên Thành?

Y nện bước cách nó hai ba bước chân, y nhẹ nhàng đi tới câu lấy bụng tiểu thú, đem nó ấn vào trong ngực.

Hách Liên Thành đem nó ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt lông. Dường như không trách nó, còn mềm mại nói với nó.