Bùi Thủy không lý do gì nghe Hách Liên Thành nói nữa, vèo một cái nhảy xuống đùi y.
"..."
Phù Dung và nhóm mỹ nhân giật mình kêu lên.
Ở chung với nó ba ngày, Hách Liên Thành thấy nó ngoan ngoãn không tính chuyện bỏ trốn, y cũng thả lỏng cảnh giác
Hách Liên Thành có loại kiêu ngạo từ trong xương cốt, y không cảm thấy vật nhỏ này có thể ở dưới mắt y chạy khỏi Thiên Tiên Các.
Lúc Bùi Thủy đột nhiên nhảy xuống đùi y. Hách Liên Thành thật sự không nghĩ tới điều này, chờ y hoàn hồn lại vật nhỏ kia đã chạy lại phía trước nha đinh, giương nanh nhe vuốt vô cùng hung ác với.
Nếu đổi lại là một con vật khác.
Chỉ cần nha đinh dùng một chân bước qua, không chết cũng chỉ còn nữa cái mạng.
Tiểu thú được Hách Liên Thành "sủng" như vậy. Cho dù đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, nha đinh không có lá gan lớn đến vậy.
"Chi.. Rừ rừ.."
Lúc tiểu thú kêu chi chi liên tục trông rất hung dữ, miệng nó mở ra gầm gừ với nha đinh, lộ ra răng nanh sắc nhọn, chỉ cần nha đinh kia dám mang nữ nhân đó đi nó sẽ cắn gã.
Nha đinh có hơi sợ hãi nhìn tiểu thú hung dữ.
Tuy rằng gã chỉ dùng một chân là có thể dẫm chết nó, nhưng tình huống hiện tại gã không thể dẫm, gã sợ bị nó cắn.
Nha đinh nuốt nuốt nước miếng, quay đầu, khó xử nói với Hách Liên Thành: "Ngọc Thành công tử, ngài xem tiểu thú không cho A Đại đi qua."
Cha mẹ của nha đinh là người không có học thức, gã sinh ra là lão đại, nên liền gọi là A Đại.
Hách Liên Thành không nói, ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng gõ trên ghế gỗ, bên miệng treo nụ cười mờ ảo, nhưng trong mắt lại không hề chứa ý cười.
Không ai biết Hách Liên Thành đang suy nghĩ gì!
Cũng không ai biết vận mệnh của tiểu thú ra sao?
Phù Dung và nhóm mỹ nhân, còn có A Đại dần dần ngừng thở, sắc mặt trắng bệch chờ đợi kết quả.
Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Tất cả mọi người đều toát một thân mồ hôi lạnh, cảm thấy tiểu thú thật xui xẻo.
Lại dám làm trái ý Ngọc Thành công tử.
Nhưng tiểu thú không biết chết sống kia lại một mực ở đó kêu gào, còn giương nanh múa vuốt uy hiếp A Đại. Không hề đem Hách Liên Thành để vào mắt.
Phù Dung và nhóm mỹ nhân nhóm trong lòng lắc đầu, tiểu thú nhìn rất đáng yêu, ngoan ngoãn, nhưng lại đi quá giới hạn.
Thật là đáng tiếc.
Trán A Đại chảy đầy mồ hôi lạnh, theo góc cạnh gương mặt hung dữ của gã chảy xuống, tay xách nữ nhân run lên. Nữ nhân kia trước đó vốn "lơ lửng" trên không, hiện tại mũi chân đã chạm xuống đất.
Sức lực của gã lớn, nhưng xách thời gian dài, cũng không thể giữ nổi!
Bùi Thủy đợi hồi lâu vẫn không thấy Hách Liên Thành nói gù, nàng không kiên nhẫn chờ nữa dẫm lên mũi chân A Đại, sau đó nhanh nhẹ trèo lên trên đùi.
"A~a~a~"
Một tráng hán như A Đại vậy mà bị tiểu thú dọa sợ đến kêu la, gã liên tục lui về phía sau lòng bàn tay cũng dần buông lỏng ra, cơ thể vô lực của nữ nhân liền ngã trên mặt đất.
Phù Dung và nhóm mỹ nhân đều bị tiếng la của A Đại làm kinh ngạc.
Sau đó các nàng nhìn thấy A Đại buông nữ nhân ra, bị tiểu thú dọa liên tục bước về phía sau bất hạnh té ngã trên đất.
Lúc này, Bùi Thủy bò tới ngực A Đại, lúc A Đại chống tay trên đất muốn bò dậy, chân trước Bùi Thủy dẫm lên cổ gã, hung ác nhe răng nanh sắc nhọn ra.
Các nàng giật mình che miệng lại.
A Đại kinh hãi nhìn tiểu thú, ngón tay thô ráp cứng đờ ấn trên mặt đất.
Người khác không biết nhưng A Đại biết, nơi tiểu thú đè chính là động mạch cổ của gã.
Dã thú thích cắn nhất chính là cổ của con mồi, một khi động mạch bị cắn đứt, máu sẽ không giữ được chảy ra cho đến khi bị mất máu mà chết.
A Đại bị dọa gần khóc, gã trên còn có cha mẹ, dưới còn có em nhỏ, gã còn có một con chó để bầu bạn nữa, gã không thể chết được!
Mắt phượng của Hách Liên Thành hiện lên một tia sáng kì lạ, vô cùng hưng phấn nghĩ: "Đây chính là nguyên nhân Phượng Cửu Mộc sủng ái nó?
Vật nhỏ này bề ngòi trông đáng yêu vô hại, ai biết được bề ngoài đáng yêu vô hại của nó lại cất giấu một mặt máu lạnh hung ác.
Bảo bối!
Đúng là một tiểu bảo bối!
Hách Liên Thành cười to, tiếng cười dễ nghe như mười dặm xuân phong, làm tan đi bầu không khí nghiêm trọng.
" Nếu Tiểu bảo bối của ta đã thích, vậy thù lưu lại đi! "
Phù Dung và nhóm mỹ nhân lập tức trợn mắt kinh ngạc, giống như không thể tin vào lỗ tai của bản thân, các nàng có phải nghe lầm rồi hay không?
Ngọc Thành công tử lại vì một con thú nhỏ bé không hiểu chuyện thay đổi quyết định.
Các nàng nhất định đã nghe lầm..
A Đại cảm động phát khóc, cảm tạ trời cao có mắt, cảm tạ ơn cứu mạng của Ngọc Thành công tử, cảm tạ thú tổ tông không giết..
Bùi Thủy nghe thấy kết quả mong muốn, nàng nhìn A Đại một cái sau đó từ trên cổ hắn nhảy xuống, chạy đến chỗ nữ nhân.
Hít vào một ngụm nhỏ.
Không sai, đây chính là hương vị quen thuộc
Mẹ nó!
Mùi hương hôi thoái cũng theo đó chui vào, nàng chịu không nổi hắt xì một cái.
Đôi mắt yếu ớt đầy nước mắt của nữ nhìn tiểu thú, đôi môi khô nứt suy yếu nói:" Cảm ơn. "
Cô ta nói xong giống như đã dùng hết sức lực cuối cùng, dần dần nhắm hai mắt lại.
Bùi Thủy trừng lớn mắt, gấp đến nỗi dậm chân. Nàng vất vả lắm mới gặp được người có Đoạn Vĩ của nàng, cô ta đừng cứ thế mà chết chứ!
Bùi Thủy kêu vài tiếng với nữ nhân, nhưng nữ nhân vẫn không có phản ứng.
Nàng quay người lại, chạy nhanh đến bên chân Hách Liên Thành, chân sau vừa giẫm nhẹ nhảy lên đùi y, áo choàng đỏ tươi làm đệm, chân trước nàng tạo thành hình chữ thập, làm động tác cầu xin với Hách Liên Thành.
Bùi Thủy không biết, hành vi của nàng làm mọi người vô cùng kinh ngạc một phen
Ngọc Thành công tử ôm về tiểu sủng vật, không phải thành tinh rồi chứ!
Nó lại biết cầu xin người!
Hách Liên Thành cũng kinh ngạc không kém, y híp mắt phượng lại trong lòng nghĩ, Phượng Cửu Mộc thật sự là nhặt được bảo bối, không biết tiểu bảo bối này còn có bao nhiêu mặt y không biết? Còn có bao nhiêu bất ngờ cho y nữa đây?
Hách Liên Thành vô cùng chờ mong.
Là bảo bối, tất nhiên phải đối đãi nó như bảo bối.
Hách Liên Thành nâng ngón tay" băng thanh ngọc cốt "lên:" Dẫn cô ta đi, sau đó mời đại phu lại khám cho cô ta "
Nữ nhân bị nâng đi.
Lúc trời tối.
Hách Liên Thành đang ôm tiểu thú sắp ngủ, đầu ngón tay chạm nhẹ vào trán nó một cái.
Bùi Thủy ngửa đầu nhìn thấy gương mặt mỉm cười của y, mắt phượng yêu mị câu hồn đoạt phách nhìn nàng.
Bùi Thủy ngẩn ra, giống như bị điểm huyệt không thể nhúc nhích.
Hách Liên Thành nhẹ giọng nói:" Hôm nay ta vì ngươi phá lệ, tiểu bảo bối ngươi chuẩn bị báo đáp ta sao đây? "
Bùi Thủy đột nhiên lấy lại tinh thần.
Này..
Này còn muốn báo đáp?
Nàng không tiền, người cũng không thể làm, lấy gì báo đáp?
Đột nhiên.
Trong đầu Bùi Thủy lóe lên áng sáng. Nàng nhớ đến khi còn ở thời hiện đại, có xem một quyển tạp chí về tình yêu. Trên tạp chí nói, lúc con trai nói với con gái phải" báo đáp", đây chắc chắn 90% chàng trai đó đã động tâm với cô gái, điều chàng trai hy vọng cô gái báo đáp mình chính là.. Lấy thân báo đáp.
Bùi Thủy dùng ánh mắt cổ quái nhìn Hách Liên Thành.
Chẳng lẽ giống như lời A Thủ nói.
Hách Liên Thành có bệnh cuồng thú?
Mẹ.. nó..
Trong mắt tiểu thú chứa đầy chấn kinh (*), một khắc trước bàn chân còn ghé vào khuỷu tay y, đã chậm rãi lui về.