Nhóm nghiên cứu ở lại thôn gần một tháng, công việc nghiên cứu bước vào giai đoạn cuối. Kể từ lần nghe Kỳ Bạch Nghiêm nói một tràng đó, Thi Tuyết Oánh không đi tìm Kỳ Bạch Nghiêm nữa, ngày nào cũng bận trước bận sau, cũng không biết đang bận chuyện gì.
Hôm nay cả nhóm dự định tổ chức tiệc nướng ngoài trời theo gợi ý của chú Lý, ai muốn ăn cứ việc đến. Nhóm nghiên cứu tự bỏ tiền đi vào nội thành mua nguyên liệu mua, chỉ vỉ nướng mà mua tận mười cái, có vẻ như định mời cả làng đến ăn tiệc nướng.
Lúc nướng đồ ăn, Thi Tuyết Oánh cũng đến, nói với Kỳ Bạch Nghiêm: “Em đã suy nghĩ kỹ về những gì anh nói, đúng lắm ạ.” Cô nàng mỉm cười, “Em quyết định nghe theo ý kiến của anh, sẽ lên kế hoạch kỹ càng về nơi này, để việc bảo vệ và phát triển được người dân chấp nhận.”
Kỳ Bạch Nghiêm cười, “Chúc cô thành công.”
Hai người chỉ nói vài câu, Thi Tuyết Oánh chạy đi nướng thức ăn, chỉ chốc lát sau đã thấy cô nàng đang đứng với Lý Khôn Bằng, hai cô cậu hi hi ha ha, xem ra đã làm hòa như trước.
Đường Thi, cô Dương và thầy Tôn mang về những nguyên liệu đã mua thêm, mọi thứ đã đầy đủ. Đường Thi lề mề rề rà, mắt nhìn đông ngó tây, rồi đi đến cạnh Kỳ Bạch Nghiêm.
Hai người nhìn nhau, một người mắc cỡ nhìn chỗ khác, một người vô thức mỉm cười.
Mùi chua của tình yêu lên men, bong bóng nổi lên.
“Muốn ăn gì?”
“Khoai tây lát.”
Kỳ Bạch Nghiêm gắp hai miếng khoai tây lát, phết dầu, đặt lên vỉ nướng.
Một Kỳ Bạch Nghiêm vương khói bụi trần gian, Đường Thi đứng cạnh nhìn mê mẩn.
Anh có sức quyến rũ khó cưỡng, có thể hòa nhập vào bất kỳ môi trường nào, nhưng không để môi trường ảnh hưởng đến mình. Khi ở chùa Pháp Định, anh là người học Phật, đắm mình trong hơi thở Phật giáo; lúc ở trường, anh là người dạy học, hiền lành kiên nhẫn; ở đây, anh là một người dân bình thường, có thể gánh nước, nhóm lửa, sửa nhà. Nhưng anh không phải là một nhà nghiên cứu Phật học, một giáo viên hay một thôn dân bình thường, ở anh toát ra một sự tĩnh lặng và điềm nhiên vượt ngoài thế giới, có thể làm người khác dễ dàng chú ý đến anh trong đám đông, đồng thời cảm phục anh.
Khí chất phong vận, không ai sánh bằng.
Đường Thi như một fan nữ ngơ ngác nhìn chằm chằm Kỳ Bạch Nghiêm.
Kỳ Bạch Nghiêm gắp miếng khoai đã chín cho lên dĩa, đặt trước mặt Đường Thi: “Ăn được rồi đó.”
Đường Thi cắn từng miếng từng miếng nhỏ, ăn hết sức chậm rãi. Đồ ăn do Kỳ tiên sinh tự tay nướng, chắc chắn phải thưởng thức từ tốn. Fan nữ nghĩ thế.
Còn Kỳ Bạch Nghiêm thì nhìn cô ăn, cũng không vội đứng dậy.
Ban đầu vẫn có thể bình tĩnh, chỉ chốc lát sau thì mặt ửng đỏ, cuối cùng đầu càng lúc càng thấp, càng lúc càng thấp, sắp vùi thẳng vào đĩa.
“Muốn ăn gì nữa?”
“Cánh gà.”
“Gì nữa không?”
“Bắp ạ.”
Kỳ Bạch Nghiêm đứng dậy nướng cho cô.
Đường Thi im lặng ăn hết khoai tây lát.
Khi một dĩa đồ ăn mới đặt trước mặt Đường Thi, Đường Thi ngượng ngùng nói: “Thầy cũng ăn đi.” Cô đẩy dĩa sang, rồi lấy một cái dĩa mới đặt trước mặt Kỳ Bạch Nghiêm.
Kỳ Bạch Nghiêm chỉ gắp xâu bắp, còn lại đưa hết cho Đường Thi.
Cánh gà rất ngon.
Bắp cũng rất ngon.
Đây là đồ nướng ngon nhất mà Đường Thi từng ăn.
Tiếc là cô không biết nấu ăn. Đường Thi thấy hơi mất mát nghĩ, nếu cô biết thì bây giờ đã có thể làm cho Kỳ Bạch Nghiêm ăn rồi.
Bà Đường lo chuyện bếp núc cả đời, thế nên có mối hận sâu đậm với chuyện nấu ăn. Khi sinh ra được một đứa con gái, bà thề sẽ không bao giờ dạy con nấu ăn, tránh cho sau này không thoát được số phận tương tự.
Bà Đường ít nhiều cũng cưng chiều Đường Thi. Tuy không chiều đến mức Đường Thi sinh tật kiêu kỳ, nhưng lại trở nên quá mức yên tĩnh, khiến người khác dễ hiểu nhầm cô kiêu kỳ.
Đường Thi mím môi nhìn Kỳ Bạch Nghiêm, nói: “Thầy dạy em nướng, được không ạ?”
“Muốn ăn nữa?”
Đường Thi lắc đầu, “Muốn học.”
Trông Kỳ Bạch Nghiêm không có chút gì bằng lòng, im lặng hồi lâu vẫn không nói “Được”. Đường Thi hơi lo, nhưng thực sự muốn làm cho anh ăn, nói, “Thầy từng nói, tuổi trẻ học hỏi nhiều luôn có lợi mà ạ?”
Kỳ Bạch Nghiêm cười, “Em đã nói thế, anh không dạy là không được rồi.”
Đường Thi đỏ mặt nhìn anh.
Kỳ Bạch Nghiêm thở dài, “Tới đây.”
“Đầu tiên phết một lớp dầu, đừng quá nhiều, cũng đừng quá ít; nhiều quá sẽ dễ bắt lửa, ít quá sẽ khét. Cách xa ra chút.” Kỳ Bạch Nghiêm nói rồi kéo cô ra, “Vỉ nướng bằng sắt, bỏng.”
Tay chân cuống cuồng nướng xong một xâu khoai tây lát, Đường Thi đổ mồ hôi cả người. Kỳ Bạch Nghiêm đưa khăn tay cho cô lau mồ hôi, Đường Thi đẩy dĩa khoai tây đã nướng sang, ánh mắt sáng lấp lánh, “Thầy thử đi.”
Kỳ Bạch Nghiêm ăn từng miếng từng miếng hết đĩa.
“Thế nào ạ?”
“Ở giữa hơi mặn, hai bên hơi nhạt, nói chung là ngon.”
Đường Thi đỏ mặt cười tủm tỉm, “Lần thứ hai chắc sẽ làm tốt hơn, thầy muốn ăn gì nữa không?”
Kỳ Bạch Nghiêm nắm tay Đường Thi lại, bảo cô ngồi xuống, nhìn cô nói: “Không cần đâu.”
Đường Thi hơi buồn, “Có phải dở lắm không ạ?”
“Không phải.” Kỳ Bạch Nghiêm nói, “Một lần là đủ rồi.”
Đường Thi nhìn anh.
“Đừng học nấu ăn vì anh.” Kỳ Bạch Nghiêm nói, “Anh nấu cho em ăn là được.”
Tim Đường Thi đập rộn ràng, Kỳ tiên sinh mà nói lời âu yếm thì đúng là không chịu nổi. Đường Thi lấy lý do tay dơ muốn đi rửa tay, đỏ mặt chạy đi. Nào ngờ lúc rửa tay xong đi ra, cô nhìn thấy Lý Khôn Bằng và Thi Tuyết Oánh đang hẹn hò ở rừng trúc sau nhà, hai người đang hôn đến mức khó mà tách ra, Đường Thi chỉ liếc nhìn một cái, rồi vội vã quay đầu đi.
Tuổi trẻ đúng là thích làm liều!
Đường Thi thấy luống cuống không sao tả được, nhiệt độ trên mặt mãi không giảm, cũng không dám quay lại tìm Kỳ Bạch Nghiêm, đành phải đi tới chỗ cô Dương, cùng cô ấy rửa nguyên liệu.
Cô Dương thấy mặt cô phơi phới sắc xuân, tưởng cô đã làm chuyện gì xấu hổ lắm, lên tiếng trêu: “Làm gì với trưởng khoa Kỳ rồi thế, mặt đỏ thế này?”
Đường Thi vừa xấu hổ vừa tức giận, “Cô Dương đừng có nói linh tinh! Tụi mình chưa làm gì hết!”
“Ồ ~~~” Cô Dương kéo dài giọng, rồi nói, “Chưa làm, vậy là hôn rồi?”
“Không có!” Đường Thi vỗ nước, “Thầy Kỳ không phải người như vậy.” Ý cô là Kỳ Bạch Nghiêm không phải là người sẽ thân mật trước mặt người khác, nhưng nào ngờ cô Dương lại hiểu theo nghĩa khác, cô Dương nháy mắt nói: “Trưởng khoa Kỳ cấm dục nhiều năm, không biết chủ động đâu đúng không?” Không đợi Đường Thi đáp đã nói tiếp, “Anh ấy không chủ động thì cậu chủ động đi! Hai người yêu nhau, cũng không thể đến mức không ‘chụt chụt’ đúng không!”
Đường Thi thậm chí không biết phải phản bác thế nào, vậy là quay mặt sang chỗ khác, không nói chuyện với cô Dương nữa.
Cô không nói chuyện với cô Dương, nhưng cô Dương lại thích nói chuyện với cô: “Tại cậu mắc cỡ quá đó, yêu đương ấy, làm nũng nè, đòi hôn nè, bình thường lắm mà. Mặc dù nhìn trưởng khoa Kỳ có vẻ lãnh cảm, nhưng đàn ông mà, như nhau hết, có lần đầu thì sẽ có lần hai, năm lần bảy lượt, bảo đảm cậu yêu đương sướng rơn luôn!”
Cô Dương càng nói càng đi xa, nói như lúc nào cô cũng mong ngóng Kỳ Bạch Nghiêm làm gì đó vậy, cô đành phải quay đầu qua, bất lực nói: “Cô Dương đừng có nói linh tinh nữa mà! Nói nữa là mình đi đó!”
Cô Dương lườm nguýt cô, “Mình nói linh tinh nữa hồi nào? Thế mới nãy mặt ai má hồng hây hây, mắt đầy sắc xuân?”
Nói đến chuyện này, Đường Thi lại vô thức nhớ tới một màn nhìn thấy ở rừng trúc, mặt đỏ thêm chút nữa, thành thật kể ra: “Hồi nãy mình đi rửa tay….”
Cô Dương như bừng tỉnh, chồm sang cười tủm tỉm hỏi: “Thấy rồi chứ gì? Giới trẻ yêu đương là phải vậy á! Chứ không phải như cậu đâu!”
Chắc là cô Dương cũng đã nhìn thấy rồi.
“Còn lâu ấy!” Đường Thi xoa gương mặt đỏ bừng, “Làm thế xấu hổ lắm…”
Cô Dương vẫn cười tủm tỉm, hỏi: “Cậu với trưởng khoa Kỳ, đến bước nào rồi?” Mùi hóng chuyện nồng nặc.
Đường Thi mím môi, nhất quyết không nói. Cô không thích chia sẻ với người khác những chuyện thân mật này.
Cô Dương hỏi đông hỏi tây, Đường Thi vẫn cứ không nói, khi bị hỏi đến mức không chống đỡ được nữa thì bưng nguyên liệu đã rửa xong, chạy đi tìm Kỳ Bạch Nghiêm.
Hình như Kỳ Bạch Nghiêm cũng mới quay lại, cầm theo hai củ khoai lang nướng, gói lại bằng khăn tay màu trắng, đưa cho Đường Thi ăn.
Khoai lang do người nhà nông tự trồng, cộng với sự chênh lệch nhiệt độ lớn giữa ngày và đêm ở nơi này, ngọt ngọt, vừa mềm vừa dẻo, cực kỳ ngon.
“Hồi bé thích ăn khoai lang nướng lắm.” Kỳ Bạch Nghiêm nói, “Ở ngọn núi phía sau chùa Pháp Định có một cái lò đất chuyên dùng để nướng khoai lang, hồi đó anh với một chú tiểu cùng dựng lên.”
Đường Thi không ngờ Kỳ Bạch Nghiêm hồi còn bé lại giống như thế.
“Hồi bé anh cũng lén ăn thịt.” Kỳ Bạch Nghiêm cười, “Đại sư Diệu Giác tin Phật, ban đầu cũng muốn cho anh xuất gia, anh không chịu, lén ăn thịt, bị đại sư bắt quả tang mấy lần, đại sư cũng bỏ cuộc.”
“Cái lò đó còn không anh?”
“Còn.” Kỳ Bạch Nghiêm nói, “Tết Âm năm nay, anh với mấy người bạn cũ còn lên đó, nướng một đống khoai lang, không ăn hết, mang về cho mấy chú tiểu trong chùa.”
Đường Thi lộ ra vẻ hâm mộ.
Kỳ Bạch Nghiêm nhìn cô, cười hiền lành, “Sau này dắt em đi, anh nướng cho em.”
Đường Thi cúi đầu ăn khoai lang, đỏ mặt đáp lại: “Dạ.”
Kỳ Bạch Nghiêm thích thấy Đường Thi đỏ mặt, xinh xắn đáng yêu, cũng rất bất ngờ khi thấy cô cứ nhìn anh là đỏ mặt, nhưng chuyện này nằm ngoài sự kiểm soát của con người, tất nhiên Kỳ Bạch Nghiêm không thể đòi hỏi nhiều hơn, chỉ nghĩ bên nhau lâu thì sẽ đỡ hơn.
Thấy Đường Thi từ từ ăn xong, Kỳ Bạch Nghiêm đứng dậy, “Anh đi rửa tay.”
Đường Thi gật đầu, Kỳ Bạch Nghiêm đi được vài bước, Đường Thi bỗng nhớ đến hai người trong rừng trúc, tay nhanh hơn não, lập tức giữ Kỳ Bạch Nghiêm lại.
Kỳ Bạch Nghiêm quay lại nhìn cô.
Đường Thi nắm cổ tay của Kỳ Bạch Nghiêm, một hành động rất nam tính.
Cả hai người không khỏi nhìn xuống hai tay đang nắm lấy nhau, Đường Thi căng da đầu nói: “….Em ăn xong rồi, tụi mình đi chung đi.”
Kỳ Bạch Nghiêm dùng bàn tay khác nắm tay Đường Thi, mười ngón tay gần như đan vào nhau, “Ừm.”
“Ra bờ sông rửa thôi, ở đây nhiều… nhiều người.”
Kỳ Bạch Nghiêm cười: “Ừm.”
Hai người nắm tay nhau, đi qua từ bàn nướng đầu tiên đến bàn nướng thứ mười, băng qua đám đông ồn ào, đi về phía bờ sông.
Thầy Tôn trợn mắt há mồm: “Ủa?!”
Trưởng khoa Phan mệt tim nói: “Thầy Tôn à, thầy đã hiểu chưa?”
Thầy Tôn quay đầu lại ngạc nhiên hỏi: “Hai người đó hồi nào vậy?”
Cô Dương bình tĩnh nói: “Một ngày trước khi chúng ta về từ bệnh viện.”
Thầy Tôn: “Sao tôi không biết gì hết!” Tròn mắt với mọi người, “Mọi người biết hết rồi?!”
Trưởng thôn mỉm cười: “Thầy Tôn, bộ thầy không cảm thấy đoạn đường đất phía sau văn phòng thôn bằng phẳng hơn những nơi khác à?”