Dượng Tôi Biến Thành Mỹ Nam Rồi

Chương 5: Đảo ăn thịt người 1



Một tháng trước.

Trên đại dương bao la, con tàu mang số hiệu Hải Dương 04 đang trên lộ trình vận chuyển hàng hóa từ Chi-lê về Việt Nam. Bầu trời vốn đang trong xanh bỗng nhiên tối sầm lại, gió mạnh nổi lên kèm với mưa giông. Những cơn sóng dữ cuộn trào làm lảo đảo con tàu lớn với trọng tải 41.010 DWT này.

Các thủy thủ trên tàu bận rộn chạy qua chạy lại, mặc dù con tàu thủy hiện đại không hề có cột buồm, nhưng sóng ngầm quá lớn làm cho bánh lái con tàu chệch hướng. Sự chồng chềnh và nghiêng lắc gây cho họ khó khăn khi di chuyển, thậm chí có người phải bám chặt vào lan can để không bị ngã xuống sàn.

" Tất cả chú ý! Tất cả chú ý! Chúng ta sẽ cập bến tạm thời vào hòn đảo cách 3,4 hải lý về phía Tây Nam".

Giọng của thuyền trưởng thông qua loa mà vang lên khắp ngóc ngách của con tàu. Các thủy thủ nhanh chóng trở về vị trí của mình đợi lệnh.
Ở phòng chỉ huy, vị thuyền trưởng đã vào tuổi lục tuần đặt cái miro xuống bàn. Thuyền phó đứng sau lưng ông đưa mắt nhìn bầu trời đen kịt đầy sấm chớp đằng sau tấm kính trong suốt.

" Xem ra cơn bão này lớn lắm đó!"

Thuyền trưởng cũng hướng mắt nhìn lên bầu trời, với gần 40 năm đi biển của mình có cơn bão nào mà ông chưa từng nhìn thấy cơ chứ. Thậm chí thời trẻ ông còn lênh đênh trên biển nhiều ngày trên một chiếc thuyền đánh cá nhỏ, đối đầu với bão dữ giữa đại dương mênh mông, thoát khỏi từng cơn sóng lớn như muốn nuốt chửng lấy con thuyền của mình vậy.

" Anh hãy thấy may vì không có lốc xoáy đi!"

Thuyền trưởng trả lời rồi hướng mắt về phía chàng trai gầy gò đang ngồi trước màn hình radar. Anh ta khoảng tầm 30 tuổi, cơ thể cao nhưng rất gầy, cả khuôn mặt trông cũng hốc hác vô cùng, đôi mắt hơi lồi ra, gò má cao, mặt thì hóp lại. Có thể nói thoạt nhìn anh ta giống như bộ xương di động có thêm chút da chút thịt vậy.
" Mất bao lâu để sửa cái đó vậy sĩ quan thông tin vô tuyến".

Người thanh niên đó vừa bấm thử vài nút trên bảng điều khiển vừa nói.

" Cái này ngài nên hỏi bộ phận sửa chữa bảo trì thưa thuyền trưởng".

Thuyền trưởng hơi nhíu mày, không phải ông không biết phạm vi công việc của từng vị trí trên tàu. Nhưng thời trẻ trên con tàu của ông không có nhiều người như vậy. Và những người đó luôn kiêm thêm một hai việc không thuộc chuyên môn của bản thân. Hiện nay một tàu viễn dương đạt chuẩn luôn có quá nhiều vị trí công việc, luôn có quá nhiều người. Đương nhiên ông chưa bao giờ nghĩ việc đó là xấu cả, mỗi người một việc sẽ đảm bảo sự thuận lợi của tiến trình cả về thời gian lẫn độ an toàn hơn. Chỉ là cũng vì thế mà họ trở nên thụ động với tầm hiểu biết của bản thân. Ông luôn nhớ cách đây tầm 15 năm thôi, một sĩ quan dưới quyền ông có thể lái tàu, sửa chữa lẫn điều khiển radar.
Một người đàn ông tầm 50 tuổi bước vào khoang chỉ huy, ông tuy không thuộc dạng cao lớn nhưng cơ thể nhìn qua rất rắn rỏi. Như được rèn luyện qua sương gió và thời gian vậy ở ông phát ra khí chất khiến người khác tin tưởng tuyệt đối. Ông vừa giũ cái nón ướt nước mưa của mình vừa hướng mắt về thuyền trưởng hỏi.

" Chúng ta sẽ dừng ở đây bao lâu thưa thuyền trưởng?"

Vị thuyền trưởng già quay lại nhìn ông ta rồi nói.

" Chắc sẽ lâu đó thủy thủ trưởng, dù sao sửa radar không phải là một công việc dễ dàng".

" Không phải chờ bão tan là chúng ta đi được sao?"

Một người đàn ông ngồi trong góc phòng lên tiếng, ông có khuôn mặt tròn và phúc hậu, cơ thể cũng thuộc dạng thấp tròn điển hình. Trên cổ ông đeo một cái ống nghe chuyên dụng của bác sĩ.

Thuyền phó cười nhìn vị bác sĩ đó nói.
" Ở những vùng biển khác thì được Dr.Thanh, nhưng khu vực này có rất nhiều đá ngầm vì thế chúng ta cần radar mới có thể đi tiếp".

Dr.Thanh gật đầu ra chiều đã hiểu, đoạn ông tới gần vị thủy thủ trưởng mà vỗ nhẹ vào lưng ông ta.

" Lưng sao rồi anh Luân, đỡ đau chưa?"

Ông Luân mỉm cười với Dr.Thanh.

" Đỡ hơn nhiều rồi bác sĩ. Chắc già rồi nên xương cốt cứ có vấn đề mãi".

" Tôi thấy anh còn khỏe chán".

Không biết từ bao giờ thuyền phó đã tới gần hai người bọn họ mà vui vẻ tham gia vào cuộc trò chuyện. Cơn bão vẫn rít gào bên ngoài nhưng con thuyền đã được neo đậu lại nên xem ra bây giờ bọn họ khá là rảnh rỗi. Chẳng mấy chóc cả ba bị cuốn vào những câu chuyện tán dốc tầm phào.

" Con trai anh Luân mới được 5 tuổi đúng không?"

Vị thủy thủ trưởng xoa xoa mái tóc múi tiêu được cắt ngắn của mình mà trả lời ông bạn bác sĩ bên cạnh.
" Ừm, già rồi mà có thằng con đó thôi đó... à tôi còn đứa con gái 17 tuổi nữa. Con riêng của vợ".

Thuyền phó trở nên rất hào hứng nói.

" Tôi cũng có thằng con trai hơn 20 nè! Hay tôi với anh làm thông gia đi".

Dr.Thanh cười lớn nói.

" Có thằng con trai mà nhà ai có con gái là ông cũng đòi cưới hết vậy?"

" Đâu có tôi quý anh Luân nên mới muốn làm thông gia với ảnh thôi".

" Thật sao? Sao lần trước tôi nghe anh nói muốn giới thiệu con trai cho con gái anh Thông".

" À.. Cái đó tụi nó còn trẻ phải tìm hiểu nhiều đối tượng mới chọn được ai thích hợp chứ".

" Đấy... thấy không?"

Cả ba cùng cười, cuộc trò chuyện dần trở nên rất hào hứng. Hết nói về gia đình lại đến công việc, rồi chuyển sang cả vấn đề ăn uống nhậu nhẹt của các thủy thủ trẻ trên tàu.

Tầm nửa tiếng sau cơn bão cũng tan dần, mây đen từ từ tản bớt trên bầu trời, mặt biển cũng trở nên dịu êm như chưa hề có những cơn sóng giữ trước đó. Đại dương là vậy đó nó có thể cuộn trào dữ dội như cơn tức giận của quỷ dữ, nhưng sau đó lại trở nên hiền hòa bình yên như lòng mẹ vậy.
Sau khi kiểm tra khoang thuyền và phân công nhiệm vụ cho từng thủy thủ thì ông Luân quyết định xuống tàu đi dạo một chút. Dù sao cũng đã lênh đênh trên biển nhiều ngày rồi ông bắt đầu thấy nhớ sự cứng rắn và bằng phẳng của mặt đất.

Ông đi thử một vòng thì phát hiện đây là một hòn đảo nhỏ không người. Nơi đây có bờ cát trắng trải dài rất đẹp, cộng thêm khí hậu của miền ôn đới khiến không khí nơi đây mát mẻ và trong lành. Ông bước trên thảm cát mịn màng, thoạt nhìn nó như một lớp bột phủ quanh hòn đảo vậy, thỉnh thoảng ông lại bắt gặp một chiếc vỏ sò đầy màu sắc. Vài hàng dừa rợp bóng mát, những tảng đá lớn nhẵn nhụi nằm trên mặt nước. Nơi đây hoàn toàn có thể trở thành một địa điểm du lịch lý tưởng. Chỉ là hòn đảo cách quá xa với đất liền, có lẽ vì thế nên không ai sinh sống ở đây cả, thậm chí nó hoàn toàn không có dấu tích của con người.
Ông thử bước vào cánh rừng ở giữa đảo, bụi cây rậm rạp cùng những thân cây cao lớn bao quanh lối vào. Tuy vậy ông cũng chỉ mất chút thời gian để dò dẫm vào giữa khu rừng nhỏ này.

Ở giữa những tán cây lại là một khu vực trống trãi, nơi đó chỉ có duy nhất cây cổ thụ rất lớn. Như nhận được toàn bộ sự ưu ái của hòn đảo, cái cây được bao bọc trong ánh sáng của mặt trời.

Ông ngạc nhiên nhìn cây cổ thụ lớn trước mặt, góc cây cũng phải 3,4 người đàn ông trưởng thành cùng vòng tay ôm mới hết. Những cái rễ vĩ đại trồi sụt trên mặt đất, ở giữa là một hốc cây lớn bằng cả cơ thể ông. Luân tò mò đi lại gần cây cổ thụ đó, nhưng bước được vài bước thì chân ông vấp vào rễ cây mà trượt té.

Ông nhíu mày ngồi dậy phủi đất khỏi quần áo mình, quái lạ là trước đó ông không hề thấy cái rễ nào ở đó cả. Không lẽ ông già đến mức lẩm cẩm rồi sao?
Thật ra ông không hề nhớ sai, vốn dĩ không hề có cái rễ nào ở chỗ đó cả. Khuất khỏi tầm mắt của ông những chiếc rễ lớn dưới đất chuyển động nhẹ nhàng rồi chắn trước chân ông.

Rẹtttt. Một âm thanh vang lên, không biết là thứ gì lướt nhanh qua lùm cây. Ông Luân cẩn thận quan sát xung quanh mình. Dù là trên đảo ít khi xuất hiện thú dữ ăn thịt nhưng không phải là không có khả năng. Ông nhanh chóng quay người định rời khỏi đây thì một chiếc rễ cây đột ngột quấn lấy người ông.

"AHHH....!"

Ông chỉ kịp hét lớn một tiếng thôi thì đã bị chiếc rễ cuốn chặt vào hốc cây tối tăm giữa thân cổ thụ. Nơi hốc cây trống rỗng này đủ cho hai người lớn chui vào. Ông giãy giụa mạnh cơ thể, nhưng hoàn toàn vô ích trước sự cứng rắn của rễ cây. Ông vốn muốn mở miệng hét lớn để cầu cứu nhưng một chiếc rễ đã vươn tới bịt lấy miệng ông.