Trăm mối cảm xúc ngổn ngang, những từ có thể dùng đầu trở nên đơn bạc, quá nhiều lời anh không có cách nào nói hết, khả năng ăn nói của anh không đủ, nên càng không biết làm sao để
truyền đạt rõ ràng.
Chiếc đèn led trong phòng bếp không quá sáng, nhưng lại như ánh mặt trời gay gắt đốt cháy lưng anh, cổ họng cũng trở nên khô khốc, anh thấp giọng: “Sao em biết?”
Quy Hiểu mỉm môi dưới, hai tay bắt chéo sau lưng như muốn giảm bớt ngượng ngùng: “Em thử que thử thai, còn chưa tới bệnh viện”.
Bao nhiêu cảm xúc không hiểu rõ ồ ạt dâng lên đầu, dồn dập, lòng cũng căng lên. Thình lình, anh kéo cô vào ngực: “Cơ thể không thoải mái hả em?”
“Không”. Mặt cô đỏ lên, “Có lẽ còn sớm quá… chắc chỉ mới có thôi”.
“Sao em biết”.
“Mẹ em gọi điện nói nằm mơ thấy em sinh con, em tỉnh kì tháng này, rồi đi thử”. Quy Hiểu nghĩ lại cũng thấy quá thần kì, “Có lẽ là mẹ con thần giao cách cảm, chuyện này mà cũng mơ đượcn nữa”.
Bởi vì từ nhỏ kỳ kinh nguyệt của cô khá lộn xộn, hàng tháng cũng không có ngày cố định. Từ nhỏ sức khỏe cô đã không phải quá tốt, cho tới khi bắt đầu có kinh, nhiều khi một tháng có hai lần, chưa bao giờ bình thường như người khác. Nghĩ lại, kì kinh nguyệt của cô bất
thường nhất là lúc yêu đương với Lộ Viêm Thần.
Đặc biệt là tháng có nụ hôn đầu ấy, cực kì trễ. Năm ấy đâu có hiểu nhiều như vậy, dù biết hôn nhau đâu có thể mang thai, nhưng cô vẫn lo lắng đề phòng suy nghĩ, trời ơi, nhỡ mà, nhỡ mà mình chỉ hôn thôi cũng mang thai thì sao…. Sau đó chia tay, dần dần lại quay về kì kinh hai lần một tháng, sau khi chia tay mới thường chăm sóc cơ thể hơn. Sau đó mấy bạn cùng phòng thời đại học ngồi nói về mối tình đầu của từng người, rồi xách chuyện này ra nói, mấy cô gái thảo luận, còn đoán là in relationship có thể giúp cân bằng nội tiết tố?
Không ngờ lại có để thế này. Đúng là Lộ Thần quá vạn năng.
Đêm đó, nhìn thấy kết quả cô đã muốn gọi cho anh, nhưng cũng không thể để cho cả căn cứ nghe lén chuyện hai người đang thảo luận vấn đề mang thai này được. Thế là giữ cho đến tận bây giờ, vừa mới thấy anh về đã muốn nói, rồi lại sợ, không biết phải bắt đầu ra sao.
Lộ Thần, ở đây này, trong bụng em có con yêu. Anh…
Như mùa hè ngày trước nóng bỏng khiến người ta phiền não, khi ấy cô còn chưa được mười sáu tuổi, một đường đón gió bay bay, đến phòng chơi bi-a, bước qua từng bản bi-a một, rồi quẹo vào gian phòng nhỏ ở giữa. Nơi đó, lúc ấy các côn đồ có tiếng trên trấn đều ở đây. Tay Lộ Thần kê trên bên cửa số, hút thuốc nhìn mình.
Nhất thời anh rối rắm không biết làm sao, đêm nay không được ngủ, phải nghĩ cho thật kĩ. Quy Hiểu không thấy anh nói gì thì nhìn sang: “Vui không anh?”
Anh nghe hỏi thì khẽ nở nụ cười.
“Không thấy anh phấn khích, cũng không thấy có hành động gì...”
Thường thì khóe mắt đuôi mày sẽ không giấu được những biểu hiện rất nhỏ, anh cũng biết cô muốn nói điều gì. Thế là không nhiều lời hơn nữa, kéo cô vào lòng rồi cúi đầu xuống hôn. Nhưng vừa mới ngậm lấy môi cô, anh lại nghĩ đến chuyện mình vừa hút vài hơi thuốc, muốn đi súc miệng cái đã, Quy Hiểu không vui: “Có người như anh à? Hôn xong rồi đi nấu cơm”.
Giọng điệu ấy chẳng khác gì khi còn bé.
Tối hôm đó, Tần Tiểu Nam cảm giác mình bị đau mắt hột rồi.
Lúc ăn cơm thì cứ níu tay nhau, cái này còn chưa thấm vào đâu, Quy Hiểu ăn cả đĩa gà to đến toát cả mồ hôi, lấy khăn giấy lau trán cũng phải sờ mu bàn tay anh một cái, thế này còn chưa tính, Lộ Viêm Thần xoay tay lại nắm tay cô vào lòng bày tay mình, vuốt ve...
Sưởi ấm xong rồi, còn định hôn một cái, thu dọn bát đũa cũng muốn hôn một cái, vào nhà bếp rửa hoa quả cũng hôn.
Đợi tới hơn mười giờ, Quy Hiểu bị Lộ Viêm Thần dụ dỗ lừa gạt lên giường ngủ, Lộ Viêm Thần ngồi trong phòng sách mở máy tính xách tay ra xem mấy tiếng, rồi đi ra khỏi nhà, vòng tới nhà để xe dưới tầng hầm, tựa vào bên xe Quy Hiểu mà hút thuốc. Anh đèn ở gara không quá sáng, anh nhìn ánh sáng phát ra từ ngọn đèn kia chăm chú.
Nhìn mãi cũng không ngủ được, đành phải mở cốp sau lấy dụng cụ sửa xe, nâng xe lên mấy tấc rồi bắt đầu kiểm tra hư hỏng. Từ hồi còn trung học đã vậy, lúc không như ý, không hài lòng, hoặc là khi buồn bực, trong lòng có chuyện gì anh sẽ sửa xe để giải quyết, đến giờ đã
thành thói quen, lúc trước làm đội phó ở Nội Mông cũng thường đi xe công, mới đầu người ta bảo dưỡng xe cũng chỉ nhờ anh một tay, sau đó mới phát hiện, háa ra đội trường Lộ này chính là cao thủ. Thế là hai ba ngày đầu, người chưa nhậm chức đã được mời sang cùng mọi người
nghiên cứu cách sửa chữa và bảo dưỡng xe cộ hằng ngày, nếu không phải vì người ta là đội phó, họ không nuôi nổi, chắc anh đã bị đoàn xe xách về rồi.
Bốn giờ sáng, hai bảo vệ trực ở khu nhà nhìn camera giám sát mà chẳng thấy an tâm, họ đành phải quay trở lại hỏi dò xem Lộ Viêm Thần đang làm gì. Trước khi tới bảo vệ đã quan sát trong camera theo dõi khá lâu, nhìn anh không giống tên trộm xe, nhưng mà cứ thảo tháo lắp
lắp đã hơn một tiếng đồng hồ, lại còn nửa đêm không ngủ đi sửa xe nhà mình… đúng là chưa từng thấy.
Và sự thật đã chứng minh là, họ đụng phải người tu hành đắc đạo.
Một bảo vệ trong đó từng là lính nghĩa vụ, thấy tư thế của Lộ Viêm Thần thì biết ngay là người cùng chiến tuyến, trò chuyện đôi câu cũng được. Hơn nữa trực đêm lại chẳng có chuyện gì, thế là tán dóc với Lộ Viêm Thần đến hừng đông. Anh quay lại nhà, tắm nước nóng
trong phòng về sinh dưới lâu, đổ hết đậu đã ngâm trước khi đi tối qua vào nồi, cháo tịch bát* rất có dinh dưỡng.
cháo tịch bát: cháo mồng támtháng chạp, dùng nếp, đậu, các loại quả khô…
Chờ người kia thức dậy là vừa ăn. Trước đó Quy Hiểu đã nghe ngóng thử, chuyện này cần phải tới khoa phụ sản để xét nghiệm chính xác, bệnh viên nào cũng làm được, kết quả cũng chắc chắn không sai. Chờ đến khi có kết quả rồi thì lựa chọn một bệnh viên sản khoa, làm hồ sơ sinh con.
Buổi sáng, cô đi tới bệnh viện cấp ba tốt nhất, người chen người chúc, vất vả lắm mới lấy số được, kết quả họ lại nói với cô là, siêu âm B này là đặt chỗ tớitháng sau... “Sao không chờ tới lúc tôi sinh luôn…” Quy Hiểu dở khóc dở cười, chịu thua toàn diện, chiến đấu tiếp tới các chiến trường bệnh viện cấp hai. Trong hành lang có ba bốn người phụ nữ cũng chờ làm siêu âm B, hai người trẻ tuổi, hai người lớn tuổi.
Không ngờ là tới lượt cô bước vào thì không còn ai nữa. Khi bước vào, hai bác sĩ còn đang trò chuyện.
Quy Hiểu lo lắng năm xuống, lạnh như băng, chất lỏng trơn trơn được bôi lên phần bụng. Ánh mắt của nữ bác sĩ đang bịt khẩu trang kia cực kì nghiêm túc, gõ gõ đánh đánh vào máy tính liên tục, không hiểu có chuyện gì.
“Bác sĩ? Có sao không? Ổn không ạ?Là thai ngoài đáy huyệŧ à? Có tim thai không?” Cô hít nhẹ một hơi, hỏi hết tất cả những tình huống xấu nhất mà mình tìm trên mạng được.
Trong hành lang không còn một ai, ngoại trừ anh.
Lộ Viêm Thần lật một tờ tài liệu mới nhất về tháo gỡ bom mìn, nhìn một hàng chữ đến mười lần cũng không vào một chữ, giống hệt như người vừa mới học tiếng anh, chữ gì cũng biết mà gộp chung lại thì? Không quen.
Mãi đến khi có những bước chân rất nhỏ.
Quy Hiểu ra khỏi phòng siêu âm B, đưa một tấm phim chụp siêu âm B ra trước mặt anh: “Mau xem này”.
Trên tờ giấy là những thuật ngữ mà tối qua anh vừa đọc, cũng hiểu sơ sơ nó có nghĩa là gì, những cái hình đen trắng bên kia thì không nhìn ra được... ngay dưới đầu ngón tay Quy Hiếu là một vùng tối, còn quá nhỏ.
12.6mm*9.4mm*14.6mm
Quy Hiểu dựa theo các kích thước này, đưa hai ngón tay ra giấu rồi không nhịn được cười: “Lớn bằng hạt đậu nành”. Là một đứa bé. Lộ Viêm Thần nhìn hàng số kia, trong lòng càng chắc chắn hơn mình đã “có” một đứa bé, mãi rất lâu cũng không dời mắt được, sinh mạng kéo dài, từ bé như thế rồi sẽ thành một đứa trẻ hoàn chỉnh… của anh và Quy Hiểu.
Chờ đến khi cô nộp hết giấy tờ cho phòng khám bác sĩ, sau khi đối phương nhìn thấy kết quả siêu âm B và kết quả thử máu thì mới xác nhận sự thật này: “Còn quá sớm, chưa nhìn ra được
gì. Chờ khoảng ba tháng thì đến khoa sản kiểm tra cụ thể nhé”.
Người đó nói không có vấn đề gì, vừa mới mang thai cho nên chưa nhìn ra gì được. Nhân tiện bác sĩ kia cũng tốt bụng nhắc nhở họ phải đi làm giấy chứng sinh, có cái này mới lập hồ sơ ở khoa sản được, để xét nghiệm định kì: “Lấy giấy kết hôn thì tới ngã tư, khu nào thì hai người lên mạng xem thử, hoặc là gọi điện xem sao”.
“Dạ vâng”. Quy Hiểu nghiêm chỉnh lắng nghe, vờ như mình đã có cái giấy “kết hôn” này…
Bác sĩ nữ kia khép hồ sơ bệnh án lại rồi trả cho cô.
Cô đi ra, lật lại quyển sô của mình, mỗi một tờ xét nghiệm lật qua đều khiến cô rung động. Cô ngẩng đầu lên nhìn Lô Viêm Thần, nghĩ tới gì đó mà mặt đỏ cả lên: “Em vừa mới hỏi bác sĩ là đứa bé lớn bao nhiêu, họ nói là khoảng năm tuần…”
Nói xong, giọng cô càng nhỏ hơn: “Anh đoán là lúc ở Nội Mông phải không? Hay là sau khi trở về?”
Anh mắt Lộ Viêm Thần vẫn còn nhìn bụng cô, suy đoán xem bé đang nằm ở đầu... Nghe xong câu này mí mắt anh mới nhấc lên, thực ra cũng không rõ là lần nào, tần suất nhiều quá, cho nên chỉ có thể đoán đại khái phạm vi thời gian mà thôi: “Khó nói lắm”.
Quy Hiểu và Lộ Viêm Thần xuống thang máy. Phía đầu kia của sảnh lớn là nơi thu lệ phí và phát thuốc, có tổng cộng mười cánh cửa xoay thì chỉ còn trống một cửa ở nơi các bệnh cũ đang nộp phí.
“Anh suy nghĩ thêm đi”. Quy Hiểu chưa cam lòng: “Em còn muốn nói với con, con đã xuất hiện ở nơi nào”.
Chân Lộ Viêm Thần cứng lại. Chuyện thế này... dưới góc độ của đàn ông mà nói, anh chẳng có cảm giác gì đặc biệt cả.
Cân nhắc kĩ lại khoảng thời gian trước đó, trong đầu anh như một thước phim từ từ lướt qua từng lần một, nhưng vẫn chẳng tìm ra manh mối nào. Sau một lúc suy nghĩ và tính toán ngắn ngủi, anh đưa cho cô một đáp án làm cô vui vẻ nhất: “Chắc là ở Nội Mông”.
Thực ra là: Đoán.
“Thật ạ?” Quả nhiên cô cười, làn nước trong trong đôi mắt ánh lên nét vui mừng.
Đó là nơi có ý nghĩa với cô nhất, điều không hối hận nhất của cô cho tới ngày hôm nay, chính là ngày ấy đi tới làng Erlian tìm anh.
Lộ Viêm Thần quan sát từng thay đổi rất nhỏ trên khuôn mặt đó: “Thật”.
Không thể không thừa nhận, phương pháp đơn giản nhất có thể khiến cho tâm trạng anh thoải mái, đó là: khiến cô hài lòng.