Đường Về

Chương 39: Đường về tới nơi nao (3)



Tới Côn Minh, phối hợp cùng tổ công tác. Danh sách được đưa ra, bốn người Trung Quốc, hai mươi bốn Hoa Kiều. Có lẽ là nhóm người muốn hồi hương, mọi người ngồi hết trên chiếc xe tám chỗ đầu tiên, chiếc thứ hai là thường phục, sau cùng là xe trống. Đội ngũ càng đơn giản sẽ càng an toàn.

Khi Lộ Viêm Thần tới Côn Minh, một đồng nghiệp ở căn cứ cũng vừa mới đến, thấy Lộ Viêm Thần thì cười: “Nói với anh này, mấy học viên anh dạy vẫn còn nhớ anh đấy, cứ hỏi tôi có còn cơ hội gặp lại không. Cho anh này, có người nhờ tôi chuyển cho anh”. Đồng nghiệp lấy một tấm thẻ trong túi đưa ra, là học viên tháng trước anh từng dạy.

“Nghe nói vợ cậu sắp sinh à? Hay tôi với cậu đổi ca”.

“Tuần sau rồi đấy”.

“Thế chắc kịp rồi, đón người về thì cứ về nhà luôn nhé”.

Lộ Viêm Thần cũng tính hai ba ngày như vậy. Vị đồng nghiệp này vừa mới được bổ nhiệm tới, nghe nói từ Nam bán cầu về nước, mới tới Bắc Kinh thì xách hành lí nhận nhiệm vụ luôn. Cầm vé máy bay bay thẳng tới sân bay đăng kí, rồi tới Côn Minh… Khi hai người lên xe, anh còn chọc Lộ Viêm Thần cả buổi là mình chưa tắm, không biết có hôi không, mà dù áo khoác không hôi thì đồ trong người kín thế ngồi trên máy bay chắc cũng không ngửi được.

Vừa nói thì có người lên xe, hai cô gái trẻ nghe được bật cười không ngừng, hóa ra lần này họ đi cùng người của bộ ngoại giao, có cả đội bác sĩ, giờ nhìn lại, hóa ra trong xe toàn là nữ cả. Anh trai đang nói tới chuyện quần trong thì lập tức im luôn.

Xe chạy suốt một giờ, họ cũng quen biết nhau.

“Tôi đi đón kiều bào lần thứ ba rồi, nhưng lần đầu được phối hợp với chuyên gia tháo gỡ bom mìn đó”. Một cô gái trẻ trong nhóm cảm khái.

Đồng nghiệp của Lộ Viêm Thần là người hay nói, anh vui vẻ nói tiếp: “Cái này chỉ là phòng ngừa thôi. Bên đó bom mìn nhiều, nhớ có chuyện gì cũng không mong người nước khác tới cứu, mang theo người mình thì tiện hơn.”

“Đừng lo, đừng lo, tôi và huấn luyện viên Lộ là hai người ngồi chơi trong xe thôi, có bác sĩ Triệu đây mới an tâm được.”

Mấy cô gái cùng cười, đưa nước suối cho anh. Một chai đưa cho Lộ Viêm Thần. Anh đang cúi đầu xem tin nhắn, thấy Quy Hiểu có trả lời thế này: “Đó là vì anh ít khi ngủ với em, nên chưa thấy mấy màu sắc khác. Lúc về sẽ thử cho anh xem, đồ háo sắc ”

***************

Một tờ xét nghiệm đặt lên bàn.

Hứa Diệu nhìn sang: “TSH vẫn cao quá, đến 600m nhưng mà giờ cô có nhìn cũng chẳng được gì”. Anh cúi đầu xoẹt xoẹt trong hồ sơ bệnh án, “T3, T4 bình thường, có lẽ khi cô sinh xong sẽ giảm được thôi. Trong tháng phải làm kiểm tra lại, cả con cũng phải làm xét nghiệm”.

Quy Hiểu à một tiếng.

“Chồng cô còn chưa về à?”

“Chưa”. Quy Hiểu chống cằm, đáng thương nhìn Hứa Diệu.

Hứa Diệu gỡ mắt kính ra, bật cười: “Nhà cô còn có một đứa trẻ nữa, tôi cũng không yên tâm. Tôi làm cho cô một tờ đơn nằm viện, chiều vào đây đi, cũng sắp sinh rồi”.

“Thế đứa trẻ ở nhà tôi thì sao?”

“Tôi gọi điện cho vợ, nói cô ấy đón thằng bé sang ở mấy ngày”

Buổi chiều, Hứa Diệu có lịch sinh mổ cho ba người, có lẽ thời gian ăn trưa cũng không có. Anh lấy đơn nằm viện ra, Quy Hiểu đã về nhà lấy túi đồ chờ sinh, gửi Tần Tiểu Nam sang nhà vợ Hứa Diệu, buổi chiều thì vào bệnh viện. Trong phòng sinh còn có một cô gái trẻ tuổi khác, có lẽ mới hai mươi tuổi đầu. Quy Hiểu chờ đến tối, sắp ngủ rồi cũng không thấy chồng cô ấy tới thăm, thắc mắc mà không dám hỏi. Người phụ nữ kia thấy Quy Hiểu tự làm thủ tục nằm viện cũng tò mò không kém, cho nên hỏi trước. Hóa ra hoàn cảnh của họ đều giống nhau, chồng là lính.

Một người là chuyên gia tháo gỡ bom mìn, một người là lính thông tin. Hai gia đinh quân nhân thần bí khóa cửa phòng lại, nói chuyện bát quái, cô kể chồng có vốn là lính chống khủng bố, sau làm tháo gỡ bom mìn, chồng người kia thì bảo vệ thông tin và an toàn mạng. Cô gái này đỡ hơn Quy Hiểu một chút, cách hai ba tháng có thể gặp chồng một lần, còn nói hai ngày nữa người kia sẽ quay lại, khi ấy sẽ giới thiệu cho Quy Hiểu gặp. Nói chuyện tới nửa đêm, y tá tới thúc giục hai lần mới đuổi được hai người đi ngủ. Vải trắng kéo lên. Quy Hiểu nằm trên giường bệnh xa lạ lại càng thêm tỉnh táo.

Cô gối đầu lên tay, không có gì làm lại lên mạng tìm thông tin về việc sinh nở, ôn tập lại lần nữa. Sinh mổ cũng sợ, nhưng mà có Hứa Diệu ở đây, bệnh viện này còn ai giỏi hơn anh ta trong lĩnh vực sản khoa nữa. Cô hít nhẹ một hơi rồi từ từ thở ra, đang tập thử thì vải rèm bị kéo ra.

Là Hứa Diệu.

“Cha cô tới tìm, nhanh, đi theo tôi”. Hứa Diệu vẫn còn mặc áo blouse, thấp giọng nói.

Cha tôi? Lòng Quy Hiểu chùng xuống, lúc mang dép đã nghĩ tới hàng trăm lí do không tốt, đi theo Hứa Diệu ra ngoài, ngoài hành lang, cha cô đang đứng cách mấy chục bước chân, thấy cô tới nhìn lướt nhìn bụng có một cái, trầm mặc rồi bảo: “Chuẩn bị đi, sáng mai đi Côn Minh với ba, chỗ Lộ Viêm Thần xảy ra chuyện rồi”. Vừa dứt lời lại nhìn sang Hứa Diệu: “Có đi được không?”

Hứa Diệu bình tĩnh đáp: “Tôi sẽ xin nghỉ theo cùng, không sao”.

Cha cô nói nhanh về nhiệm vụ đưa người dân về, đột nhiên lại bị tập kích. Tình hình ngoài dự tính, có ba người bị thương, hai người thương nặng, Lộ Viêm Thần là một trong số đó. Giờ đang ở Côn Minh. Lòng Quy Hiểu lạnh băng, miệng mở ra mấy lần nhưng không sao nói được, từng hàng nước mắt cứ chảy thành dòng…

Chiều nay Hứa Diệu ở phòng bệnh với cô, nói cô ngủ nhưng lại không thành công.

Chuyến bay sớm nhất là của hãng hàng không Đông Phương, bảy giờ năm mươi lăm phút. Trời chưa sáng họ đã rời bệnh viện, trời đông lạnh thấu xương, gió thổi đến mức gò má khóe mắt cô cũng đau đau, Hứa Diệu quàng khăn quàng cổ lên quanh mặt cô, “Nói không chừng cô vừa tới thì anh ấy cũng tỉnh rồi. Đừng khóc nữa.”

Quy Hiểu lặng thinh. Nhớ lúc trước gặp anh ở trạm xăng, anh nói: “Nhớ, dù có hóa thành tro tôi cũng sẽ nhớ”.

Nháy mắt một cái, nước mắt lại lăn lăn.

Hứa Diệu không dám nói nữa, cứ dẫn cô lên xe.

Cả đoạn đường này cô vẫn khóc không ngừng, máy bay vừa xuống đất bụng dưới đã đau. Đau từng đợt khác hẳn ngày thường. Tần suất không đều, xe chạy ra khỏi sân bay mới đau lần thứ hai. Quy Hiểu đặt tay lên bụng, khi đó mới nói chuyện với Hứa Diệu lần đầu tiên, khấn giọng: “Hình như sắp sinh rồi…” Hứa Diệu gật gù: “Khi nào đau năm phút một lần thì nói cho tôi biết”.

Quy Hiểu gật đầu, người đờ đẫn. Muốn khóc nhưng giờ đã không khóc được nữa, phải cố gắng lo lắng cho đứa con trong người. Cứ thế, chịu đựng, mơ màng nhìn ra cảnh đường phố xa lạ ngoài cửa sổ, nhìn thấy hành lang bệnh viện, nhìn phòng bệnh ngoài kia, đến khi thay đồ vô trùng. Bác sĩ và y tá lùi về sau, tránh ra khỏi giường bệnh, cô thấy Lộ Viêm Thần đang nhắm mắt, lúc ấy không thể kìm nén hơn được nữa. Che miệng bật khóc, người phụ nữ bụng lớn đến thế lại khóc không thành tiếng, mấy y tá trẻ tuổi cũng đỏ mắt theo cô.

Quy Hiểu bước sang, sờ sờ tay anh, muốn nói nhưng chẳng thốt nên lời. Cô vuốt ve khuôn mặt đó, nước mắt tí tách rơi trên chiếc chăn đơn màu trắng, thấm xuống thành một vệt nước tròn.

Lần trước cũng khóc như thế, vô cùng bất lực, lần đầu tiên là khi anh làm lính, qua mười mấy năm vẫn không hề tiến bộ. Đừng khóc nữa, nói gì đi, Quy Hiểu, nói đi... “Anh lừa em...” Quy Hiểu nghẹn ngào, đưa mu bàn tay lên lau nước mắt.

Bụng đau quá, co rút từng đợt, tần suất lại càng nhanh. Quy Hiểu biết lần này sắp sinh thật rồi, cô hít sâu hỏi bác sĩ, lúc nào Lộ Viêm Thần mới tỉnh. Đối phương trả lời, đêm nay hoặc ngày mai, cô đưa tay nhờ y tá: “Giúp tôi với, tôi đau quá…”

Y tá này chưa từng vào khoa sản, nhưng nghe cũng hiểu cô ấy sắp sinh rồi, cô lo lắng vừa gọi người khác vừa đỡ cô ra ngoài. Hứa Diệu cũng vừa tìm bác sĩ sản khoa cho cô, bàn giao lại tình huống, đưa hồ sơ. Tình trạng của Quy Hiểu không quá khó, nên sinh ở đây cũng không sao, tử cung co rút bình thường, nước ối chưa vỡ, là một ca đơn giản.

Hứa Diệu vừa khen cô vừa an ủi.

Quy Hiểu nhìn Lộ Viêm Thần, biết anh sẽ tỉnh nên cũng yên tâm hơn không ít, đi theo y tá thay áo quần rồi vào phòng sinh. Cơn đau ập tới nước mắt lại ào ra, một mặt vừa ngại nhưng mặt khác lại thấy quá băn khoăn, cách mười mấy phút, hai mươi phút lại hỏi một lần: “Y tá ơi... chồng tôi tỉnh chưa?”

****************

Ba giờ sau, cô sinh bé con.

Chờ bên ngoài như suốt cả thập kỉ, Hứa Diệu và bố Quy Hiểu mới thấy tên Quy Hiểu xuất hiện trên bảng điện tử, họ còn chưa kịp định thần. Cửa mở ra, Quy Hiểu yếu ớt thở hổn hà hổn hển, đỏ mắt nhìn họ: “Lộ Thần tỉnh chưa?”

Quy Hiểu không phải là người đặt sinh ở đây, khoa sản cũng không còn nhiều giường bệnh, tạm thời chuyển cô sang một phòng nhỏ ở tầng trệt, một gian phòng hẹp chỉ để đủ chiếc giường.

Sau một tiếng, bé sơ sinh đặt trong lồng kính trong suốt được đẩy ra, Quy Hiểu nhìn con gái của mình, không khác gì Lộ Thần cả, rầm rầm rì rì, miệng chép chép rồi ngủ, cũng không màng mẹ đẻ.

Không được nhìn, vừa nhìn đã khóc. Cô cứ lo lắng như thế, họ nói đẻ thường mệt như mất nửa mạng sống, nhưng tới nửa đêm cô mới không chịu nổi mà ngủ gục mê man. Trời gần sáng, Hứa Diệu đi sang đánh thức cô.

Quy Hiểu mở bừng mắt, sợ như buổi tối hôm hôm qua, Hứa Diệu lại nói một tin tức xấu...

“Tìm xe đẩy cho cô rồi này, ngồi lên đi, tôi đẩy cô đi”. Anh nói.

Quy Hiểu xoay người bò xuống, được anh ta đỡ lấy, đẩy xe lăn. Hành lang phòng bệnh vào sáng sớm đã có bác sĩ đến kiểm tra từng phòng, họ không biết rõ chuyện nên nhìn thêm một cái, sao sản phụ lại xuất hiện ở khu bệnh răng hàm mặt thể này. Khi Quy Hiểu bị đẩy qua, có y tá nhỏ giọng nói: “Được phê chuẩn đặc biệt đó, phòng không có bệnh nhân nên nhường lại, hôm qua có ba người bị thương khi đưa kiều bào về, đây là vợ một người trong đó… vừa tới đã sinh”.

Bác sĩ kia ho khan một tiếng: “Khoa mình có giúp gì không?”

“Bác sĩ khờ à? Người ta bị trúng đạn đó…”

Đi qua tầng trệt, hai y tá nâng Quy Hiểu lên, người kia thay bộ đồ chống khuẩn và giày cho cô. Đỡ cô đi vào phòng, lúc tới gần cửa, tim như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Cửa mở ra, người đi vào. Trên mặt Lộ Viêm Thần đã không còn các đồ hỗ trợ hô hấp nữa, anh mở to mắt, đôi mắt nhìn quay một hồi rồi nhìn thấy cô. Tình cảm rõ ràng hiếm khi bộc lộ qua ánh nhìn như thế...

Quy Hiểu chớp mắt vài cái, mũi hít hít rồi bật khóc: “Lộ Thần…”