Sau khi cô cùng Cảnh Tuấn bước vào trường thì anh chậm rãi chạy chiếc siêu xe vào. Rất nhiều ánh mắt chăm chú nhìn vào ô tô hạng sang của anh. Khi anh bước xuống xe, biết bao ánh nhìn đặc biệt là các nữ sinh cứ dán chặt vào anh, họ tia anh từng giây từng phút. Hàng loạt câu nói khen ngợi, ngây ngất, mê đắm vang lên trong không gian náo nhiệt rộng lớn:
– Trời ơi cậu nhìn xem, anh ấy là ai mà đẹp trai thế ?
– Đẹp trai gì đẹp quá vậy ?
– Trai đẹp kìa mọi người!
– Anh ấy tên gì nhỉ ? Mau lại xin facebook hay số điện thoại gì đi!
– Nhìn là biết con nhà giàu, đại thiếu gia chăng ?
– Anh ấy hình như là người lai, nhìn tóc và mắt của anh ấy xem, đôi mắt cuốn hút quá!
– Body anh ấy hoàn hảo chưa kìa, chắc chắn 6 múi.
-Tôi cứ tưởng anh Cảnh Tuấn là đẹp nhất rồi chứ, không ngờ hôm nay lại được ngắm siêu mỹ nam!
-…
Quản lý Đình đứng cạnh anh còn cảm thấy choáng ngợp trước sự chú ý của đám đông dành cho anh. Nhưng người đang là tâm điểm chú ý như anh lại chẳng hề xao động, nét mặt vẫn rất bình thản, lạnh lùng xem mọi thứ, mọi người xung quanh như không khí vô hình mà cất bước đi tiếp.
Anh bước đến nơi tổ chức cuộc thi, sân khấu rất hoành tráng và quy mô. Phía dưới sân khấu là hành loạt hàng ghế khán giả, dãy bàn đầu tiên cũng là dãy bàn duy nhất ngay phía dưới sân khấu được phủ khăn trải đỏ trông rất trang trọng dành cho ban giám khảo quyền lực của cuộc thi.
Cô ngồi cạnh Cảnh Tuấn và vài người nữa ở vị trí dành cho giám khảo. Minh Nim cùng quản lý Đình ngồi ở hàng ghế dành cho khán giả phía sau. Cuộc thi diễn ra rất phong phú, nghiêm túc trong mọi cử chỉ nhưng không kém phần hấp dẫn, sôi nổi.
Hàng loạt ý tưởng sáng tạo độc đáo được ứng dụng từ điện tử học của các bạn sinh viên đã cho ra đời những phát minh như robot kiểm tra kiến thức, đồng hồ báo thức có ghi âm giọng nói, usb hiển thị dung lượng còn trống, bàn phím cho smartphone, đồng hồ đeo tay ghi nhớ khuôn mặt,…và vô số những phát minh độc đáo khác.
Quản lý Đình cứ chăm chú theo dõi phía trên sân khấu chờ đến lượt em trai mình. Còn Minh Nim thì chỉ một hướng nhìn duy nhất, anh nhìn về phía cô, nhìn cô ngồi cạnh học trưởng cười cười nói nói phong thái thoải mái, vô tư, vui vẻ mà trong lòng anh chỉ muốn “bắt” cô về ngay lập tức.
Cuộc thi diễn ra gây cấn với rất nhiều thí sinh xuất sắc, việc lựa chọn người thắng giải quả thật không dễ dàng. Đang quan sát cô thì quản lý Đình bỗng quay sang nói với anh:
– Cô gái ngồi ở hàng ghế giám khảo kia không phải là vợ của chủ tịch sao ?
Trong đám cưới của anh và cô quản lý Đình cũng là khách mời nên anh đã nhận ra được Him Lam.
Anh vẫn lạnh lùng trả lời không chút phủ nhận;
– Phải! Là cô ấy!
Quản lý Đình như hiểu ra điều gì đó, mỉm cười tinh tế nói:
– Thì ra cô ấy là lý do chủ tịch đến đây, thảo nào…
Một ánh mắt sắc bén như lưỡi dao lướt qua ánh nhìn của quản lý Đình khiến anh lập tức tập trung về phía sau khấu mà không dám quay sang nhìn Minh Nim thêm một lần nào nữa cho đến hết cuộc thi.
Sau gần hơn hai giờ diễn ra thì cuộc thi kết thúc, cậu em trai của quản lý Đình hào hứng chạy về hàng ghế khán giả cùng giải thưởng trên tay ôm chằm lấy anh mình:
– Anh hai xem đi, em đoạt giải nhất rồi!
Quản lý Đình vui mừng nhìn cậu em trai, vỗ vai khích lệ:
– Phát minh robot kiểm tra kiến thức của em rất tuyệt, thuyết trình cũng rất hay. Em trai của anh thật giỏi!
Cậu em trai mỉm cười tươi rói, bỗng cậu đưa mắt nhìn sang Minh Nim thắc mắc hỏi quản lý Đình:
– Anh hai, người này là…?
Quản lý Đình nhanh chóng giới thiệu:
– Đây là anh Noach Martin chủ tịch tập đoàn Eternity và là người đang trực tiếp điều hành công ty ôtô Audrey.
Em trai quản lý Đình tròn mắt nhìn anh, cậu ấy quá bất ngờ vì ngày hôm nay lại được gặp nhân vật lớn như anh. Cậu vội đưa bàn tay về phía anh, khẽ cúi nhẹ đầu cất giọng:
– Em chào anh Noach, em tên là Đình Mạch Khang, em nghe danh anh đã lâu nhưng hôm nay mới có vinh hạnh được gặp, em rất vui.
Anh khẽ mỉm cười, đưa tay bắt lấy bàn tay của cậu ấy. Giọng nói trầm thấp cất lên:
– Anh cũng rất vui vì được gặp em. Cứ gọi tên tiếng Việt của anh là Minh Nim.
Cậu ấy vui mừng và hạnh phúc đến lạ. Nghe thiên hạ đồn chủ tịch Noach là người lạnh lùng, vô cảm nhưng hôm nay gặp mặt thì cậu lại thấy anh khá thân thiện.
Cô và học trưởng Cảnh Tuấn đang đứng nói chuyện với một người thầy cũ của họ. Thầy Mạc Duy Quan tuy lớn hơn họ chỉ sáu tuổi nhưng là một người rất giỏi và được các sinh viên kính trọng. Hôm nay thầy trò có dịp gặp nhau nên vui mừng mà cứ tiện thể trò chuyện luyên thuyên.
– Lâu quá thầy trò mình mới có dịp gặp nhau, để thầy mời hai đứa đi uống nước.
Cô và Cảnh Tuấn vội bày tỏ sự lễ phép, Cảnh Tuấn đại diện trả lời:
– Tụi em là học trò, hôm nay phải để tụi em mời thầy.
– Hai cái đứa này thiệt là… _ Thầy Duy Quan mỉm cười.
Trong lúc ba người họ đang di chuyển ra khỏi khu vực đã kết thúc cuộc thi thì Duy Quan trong thấy một người quen. Anh ấy vội bước đến, cô và Cảnh Tuấn cũng theo sau.
Vừa bước đến gần Duy Quan vừa cất tiếng:
– Minh Nim! Lâu rồi không gặp cậu! Không ngờ hôm nay cậu cũng đến đây!
Anh nghe vậy thì lập tức nhìn về phía Duy Quan và đồng thời cũng nhìn thấy cô và Cảnh Tuấn. Anh có chút bất ngờ nhưng vẫn giữ nét mặt bình tĩnh ôn nhu đáp:
– Duy Quan, đã lâu không gặp cậu!
Cô đứng phía sau chưa kịp nhìn người đối diện nhưng câu nói của thầy Duy Quan khiến cô chân đứng không muốn vững, rõ ràng là giọng nói của anh vừa cất lên. Cô cứ ngỡ mình bị ảo giác hay nghe lầm, sao anh có thể ở đây, anh đến đây làm gì chứ ? Có phải do hằng ngày cô cứ nghĩ về anh, sống chung với anh nên mới sinh ra ảo giác.
Nhưng thực tế đã phủ nhận, thầy Duy Quan nhanh chóng vỗ vai cô và Cảnh Tuấn rồi giới thiệu cho tất cả mọi người bao gồm có Minh Nim, quản lý Đình và cậu em trai.
– Giới thiệu với mọi người đây là Cảnh Tuấn và Him Lam là hai học trò xuất sắc của tôi.
Cô lấy hết can đảm ngước mặt nhìn anh thì bắt gặp anh cũng đang nhìn cô. Hai ánh mắt giao nhau, anh bất ngờ một thì cô bất ngờ đến mười.
Thầy Duy Quan quay sang nhìn cô và Cảnh Tuấn rồi nói tiếp:
– Giới thiệu với hai đứa, đây là bạn của thầy khi du học ở Nhật. Anh ấy là Noach Martin, tên thường gọi là Minh Nim. Bây giờ là một doanh nhân rất nổi tiếng và được coi là thiên tài trong ngành công nghiệp ô tô.
Cô và anh cứ đưa mắt nhìn nhau, cô thì ngượng ngùng, e dè, có phần lo sợ. Còn anh lại bình thản, lạnh lùng như chẳng có gì có thể ảnh hưởng đến anh.