Tiếng ca quyến rũ kiều diễm đứt quãng truyền ra từ sâu trong rừng phong.
Tối nay là ngày hội Yêu tộc, Yêu Hoàng ở trong cung điện mở tiệc, thủ lĩnh các tộc tụ tập, vừa vì chúc mừng, cũng vì thương thảo chuyện kết minh cùng Ma tộc hay không.
Mới đây, Ma tộc phái sứ giả truyền đạt tin tức kết minh của Ma Vực lĩnh chủ, nguyện hai tộc vĩnh viễn giao hảo, cùng nhau chống lại Thiên giới, cũng hứa hẹn sau khi thành công cùng Yêu tộc chia đều lãnh địa nhân giới.
Yêu Hoàng không thể hiện rõ ý định của ông ta, mặc cho các chúng yêu khác đều có ý kiến riêng.
Yêu tộc chia làm hai phái rõ ràng, một phái do Hổ yêu Sơn Viên tộc (tộc vượn núi) và yêu tộc khác dẫn đầu, cho rằng thiên giới càng ngày càng kiêu ngạo, gần trăm năm liên tiếp chèn ép yêu tộc, bọn họ chủ trương hợp tác với ma tộc, chia sẻ lợi ích.
Phái còn lại là Khổng Tước tinh Thụ yêu (yêu quái cây:v) và các loại yêu quái khác, không đồng ý liên minh, hy vọng sẽ tiếp tục sống một cuộc sống an toàn trong lãnh thổ tương ứng của họ.
Nhân mã hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, tranh chấp không ngừng.
Yêu Hoàng thờ ơ nghe, nâng ly thủy tinh nhấp một ngụm rượu, tầm mắt đảo qua phòng tiệc, cuối cùng rơi vào vị trí bên trái của mình.
Yêu Hoàng khoát tay, tiếng tranh luận bên dưới tức khắc ngừng.
"Hồ Vương," Yêu Hoàng mở miệng, giọng nói trầm thấp mà ưu nhã, nói, "Bổn tọa vẫn chưa nghe thấy ngươi mở miệng, về chuyện kết minh, không biết ý của ngươi như thế nào?"
Những yêu tộc khác đều đưa tầm mắt đến vị trí đầu tiên dưới Yêu Hoàng, mọi người đều biết, người đàn ông ngồi ở đó chính là một trong những tâm phúc của Yêu Hoàng, nếu Yêu Hoàng mở miệng hỏi ý kiến của y, chắc hẳn trong lòng đã có kết luận.
Cơ Yến Triệt suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Theo kẻ hèn này thấy, con dân Yêu tộc đông đảo, trăm ngàn năm qua đều dẫn dắt tộc chúng tu luyện, sinh sôi nảy nở, tài nguyên ưu đãi, đại đa số tộc chúng cùng nhân loại nước giếng không phạm nước sông. Dù cho có đôi khi xung đột với ngoại tộc, nó chỉ là một cuộc tranh chấp nhất thời, không đáng sợ hãi. Mà Ma tộc vị trí hoang vu cằn cỗi, chỉ có thể liên tục chiếm đoạt lãnh địa của tộc hắn. Nói cho cùng, người hưởng lợi lớn nhất của cuộc chiến này hẳn là Ma tộc. Yêu tộc tuy rằng không ngại khai chiến, nhưng cũng không cần phải vì lợi ích của Ma tộc mà hy sinh tộc nhân của mình."
Yêu Hoàng hơi nhíu mày: "Ồ, ý của Hồ Vương là bỏ qua việc đó, không đồng ý liên minh."
Cơ Yến Triệt lắc đầu, mỉm cười nói: "Không, ý thần là chúng ta không cần cùng Ma tộc kết minh, phóng mắt nhìn tứ phương đại địa này, vốn nên thuộc về Yêu tộc ta, lại uổng phí chia một nửa cho con người. Nếu Ma tộc muốn cướp những lãnh địa đó, cứ để cho bọn chúng cướp, chỉ cần đợi đến khi bọn chúng cùng Thiên giới đánh đến lưỡng bại câu thương, chúng ta lại ngồi ngư ông đắc lợi, đem Thiên giới cùng Ma tộc một lưới bắt hết —— dù sao nói cho cùng, bọn họ cướp cũng là lãnh địa của chúng ta."
Yêu Hoàng nghe xong ngẩn người, rồi sau đó thoải mái cười to.
"Ha ha ha, ý của Hồ Vương và bổn tọa không hẹn mà gặp, vậy cứ quyết định như vậy đi."
Dứt lời, việc này coi như đã hoàn tất.
Hầu hết Yêu tộc đều tỏ vẻ phục tùng ý kiến của Yêu Hoàng, duy chỉ có Hổ Vương Triển Khiếu, xưa nay cùng Cơ Yến Triệt bất hòa, đương nhiên sẽ không đồng ý đề nghị của ông ta.
Triển Khiếu ngồi cách Cơ Yến Triệt không xa, gã thấy Yêu Hoàng có việc rời đi, liền to miệng uống cạn rượu trong ly, dùng sức đặt cái ly xuống bàn, phát ra tiếng vang rõ ràng, rồi sau đó khinh thường nhìn về phía Cơ Yến Triệt, cố ý dùng thanh âm người chung quanh đều nghe thấy thầm nói: "Hừ, cái gì ngồi ngư ông đắc lợi, nói nghe hay thật, chẳng qua cũng chỉ là nhát gan mà thôi. Ta thấy Hồ Vương từ sau khi bị tiên gia chém đứt đuôi, làm việc càng ngày càng rụt tay rụt chân, hay là lúc trước không chỉ chém đuôi, mà còn đem con cháu gốc rễ của Hồ Vương chặt mất rồi, há há há." Sau khi nói xong liền cười một trân đáng khinh.
Chuyện Hồ Vương từng bị tiên quân nào đó chém mất đuôi, đã sớm lan truyền trong Yêu tộc.
Đứt đuôi đối với bất kỳ một yêu quái nào mà nói đều là vô cùng nhục nhã.
Chúng yêu biết Hồ Vương yêu cái đẹp, nhất là mấy cái đuôi lớn xinh đẹp bảo bối của y.
Chuyện đứt đuôi đã đả kích hắn rất lớn, cho nên sau đó, Hồ vương không còn hiện ra nguyên hình trước mặt yêu quái khác —— đây là bệnh trong lòng của Hồ Vương.
Những Yêu tộc khác hiển nhiên cũng không dám nói bừa ở trước mặt y, chạm vào xui xẻo của y.
Cố tình hôm nay Triển Khiếu không biết sống chết mà nói ra lời này.
Chúng yêu ngoài mặt vẫn đang tiếp tục ăn nhậu chơi bời, thực tế đều dựng cao lỗ tai lên, chú ý hành động của Hồ Vương.
Quả nhiên, Cơ Yến Triệt vốn đang ôm ấp tán tỉnh Lộc yêu rót rượu hầu hạ bên cạnh, sau khi nghe xong lời này, trên mặt y u ám tức thì, đẩy người hầu ra.
"Rắc rắc."
Hồ Vương giận từ tâm lên, yêu khí nhất thời không kịp thu liễm, bóp nát chén rượu trong tay.
Lộc yêu sợ tới mức quỳ gối một bên không dám nhúc nhích.
"Như thế nào, muốn đánh nhau sao?" Triển Khiếu khiêu khích nói, cũng không sợ y.
Cơ Yến Triệt không nói gì, chỉ nhìn Triển Khiếu, cuối cùng lộ ra nụ cười vặn vẹo đến cực điểm với gã.
Triển Khiếu vốn còn muốn nói cái gì đó, sau khi nhìn thấy biểu tình của Hồ Vương lại một chữ cũng không nói nên lời, chỉ cảm thấy trên lưng có chút phát lạnh.
Thế nhưng gã lại nghĩ Cơ Yến Triệt lúc trước chặt đứt ba cái đuôi, tu vi đại giảm, căn bản không phải là đối thủ của mình, tất không dám động thủ trước, lại lớn gan lên, kiêu ngạo uống rượu.
Cho đến khi bình minh, tiệc rượu mới hoàn toàn tan.
Nhóm Yêu tộc từng người rời đi.
Triển Khiếu rời khỏi rừng phong, trở về tộc lạc của mình, bỗng nhiên bị nhấc lên không ngăn lại.
Sau khi gã rơi xuống đất mới phát hiện người ngăn mình lại là Cơ Yến Triệt.
Cơ Yến Triệt một thân sương lạnh, cũng không biết ở chỗ này lẳng lặng đợi bao lâu.
Triển Khiếu nhíu mày mở miệng nói: "Có việc?"
Cơ Yến Triệt ánh mắt lạnh lùng mà nhìn Triển Khiếu: "Hổ Vương cả ngày nói năng bậy bạ, không phải mới trong chốc lát đã quên lời mình vừa nói ở trên bàn chứ?"
Đoán được người này sẽ lòng dạ hẹp hòi tới tìm chính mình tính sổ, Triển Khiếu chẳng hề để ý mà cười nhạo nói: "Ta đã nói rất nhiều trong bữa tiệc, không biết Hồ Vương chỉ câu nào? Ồ, là chỉ chuyện không chỉ riêng đuôi của Hồ Vương bị chặt đứt, gốc con cháu cũng không dùng được sao? Đây cũng không phải là ta nói bậy, trình bày sự thật mà thôi."
Cơ Yến Triệt tức giận đến cực hạn, bỗng nhiên cười lạnh mấy tiếng, mắt phượng hiện ra thần sắc lạnh lẽo, thấp giọng nói: "Ngươi quả thật không biết sống chết..."
Triển Khiếu vốn bình tĩnh chuẩn bị thủ thế, vốn định cho Cơ Yến Triệt biến sắc, ai ngờ vừa giao thủ liền cảm thấy không đúng —— cái này, sao có thể? Cơ Yến Triệt bây giờ đâu có dáng vẻ tu vi sa sút sau khi đứt đuôi, hiển nhiên so với trước kia cũng cường đại rất nhiều! Chẳng lẽ trước đây y cố ý tỏ ra yếu kém? Không ổn!
"!" Triển Khiếu nhìn bóng dáng tàn nhẫn phóng đến, trong mắt rốt cục hiện ra một chút hốt hoảng.
...
Cơ Yến Triệt một tay bóp yết hầu Triển Khiếu, nói giọng khàn khàn: "Nể mặt ngươi còn hữu dụng với bệ hạ, lưu lại cái mệnh tiện cho ngươi."
"Tạ... A a a a a!!" Triển Khiếu vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên hạ thể đau đớn một trận.
Cơ Yến Triệt vẻ mặt ghét bỏ mà ném nghiệt căn trong tay xuống, sâu xa nói: "Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Lần sau đừng miệng tiện nữa."
".................." Triển Khiếu không dám tin nhìn thứ vốn thuộc về mình nằm trên đất kia, một lúc lâu, bi phẫn rít gào vang vọng núi rừng, "Cơ —— Yến —— Triệt —— a a a a a a a a a a!!"
Cơ Yến Triệt tìm một đầm nước tắm rửa sạch sẽ sau đó mới trở lại động phủ.
Tuy rằng đã báo thù miệng lưỡi của con hổ, nhưng trong lòng y vẫn cảm thấy phẫn hận.
Nếu không phải huyền long đáng ghét kia chém đuôi y, y làm sao có thể bị sỉ nhục hôm nay?
"Người đâu!" Cơ Yến Triệt gọi.
Thị vệ nói: "Đại vương."
Cơ Yến Triệt nói: "Hắc long lần trước ta xách về đâu."