Duy Ngã Độc Tôn

Chương 253: Máu mủ ruột thịt



Thất trưởng lão trải qua chiến đấu một hồi cũng bình tĩnh không ít, hai mắt nhìn chằm chằm Đại trưởng lão, trầm giọng hỏi:

- Thật sự không phải ngươi làm?

Lúc này Đại trưởng lão cũng là giận dữ cười:

- Lão Thất àh lão Thất! Chúng ta ở chung hơn trăm năm, còn ai không hiểu tính sao? Không sai, ta thừa nhận ta có ý đồ với bí mật của nữ nhân kia, điểm ấy ta không thừa nhận các người cũng sẽ cho là vậy. Nhưng ta chỉ hỏi ngươi một câu, ta là người không có đầu óc như vậy sao, càng không nói nữ nhân kia sắp không trụ được bao lâu, đúng không? Nàng nếu sống, ta còn có chút hứng thú, nhưng nàng ngay cả nói cũng không được, ta cướp nàng về làm gì?

- Lão Thất! Ngươi trước tiên nói xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Lục trưởng lão lấy tay vuốt râu, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Thất trưởng lão. Lẽ ra, nếu chỉ là nữ nhân kia bị cướp đi, cho dù phẫn nộ cũng không đến mức mất lí trí tấn công đệ tử của Đại trưởng lão chứ!

Thất trưởng lão nhắm hai mắt, hít sâu một hơi sau đó nói:

- Mười mấy đệ tử cảnh giới Phá Thiên ta bố trí trong khu nhà đó đều bị giết!

- Hả?

Tất cả mọi người không kìm nổi hít sâu một ngụm khí lạnh, khó tin nhìn Đại trưởng lão.

- Thật sao?

Khóe miệng Tứ trưởng lão co giật liên hồi hỏi, thầm nghĩ:

- Khó trách được lão Thất giống như điên vậy. Bất kì môn hạ của ai xảy ra loại chuyện đó chỉ sợ không thể nào bình tĩnh được!

Đại trưởng lão đầu tiên là kinh ngạc, sau đó phẫn nộ vô cùng chỉ vào Thất trưởng lão mắng:

- Lão Thất! Ngươi còn có chút đầu óc nào không? Ngươi bị choáng váng àh? Ta có thể làm ra loại chuyện đó sao? Cho dù ta muốn đánh cắp nữ nhân kia cũng không có khả năng giết hại vãn bối đồng môn mình như vậy. Ngươi...ngươi...con mẹ nó, ngươi làm ta tức chết!

Lúc này bản thân Thất trưởng lão cũng cảm giác được việc này có cổ quái. Vừa rồi hắn thật sự là giận dữ công tâm, căn bản không nghĩ tới khả năng khác.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Biết là sai ở mình, nhưng hắn vẫn kiên trì:

- Ta tận mắt thấy người kia chính là chạy trốn tới nơi này.

- Ồ!

Lúc này tất cả những người khác đều đồng loạt thở dài một tiếng, thầm nghĩ Thất trưởng lão quả thật là giận dữ công tâm mất lí trí. Người ta muốn giá họa cho Đại trưởng lão không chạy sang đây thì chạy đi đâu?

Lục trưởng lão cười khổ nói:

- Lão Thất àh lão Thất! Ngày thường ngươi là một người rất khôn khéo à! Ngươi không nghĩ lại nếu thật sự là Đại sư huynh gây nên làm sao hắn có thể chạy về núi của mình? Lại nói, người có thể giết chết mười mấy võ giả cảnh giới Phá Thiên mà ngươi không phản ứng được chỉ sợ cũng chỉ có đích thân Đại sư huynh mới có thể làm được. Nhưng ngươi thử xem hắn có dấu hiệu nào vừa đánh nhau không? Còn nữa, ngươi đã kiểm tra vết thương của người chết chưa? Chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra người bị chết như thế nào hay sao?

- Ta...

Thất trưởng lão lúc này biết mình nhất định là trúng kế, nhưng nữ nhân mình yêu nhiều năm bị người khác đánh cắp thì cỗ lửa giận trong lòng chẳng những không biến mất chút nào ngược lại còn nhiều lên.

Hắn ngẩng đầu, cắn răng nói:

- Chuyện này là sai ở ta. Đợi khi ta tìm được phu nhân, đích thân sẽ tới đây tạ tội. Đến lúc đó mặt cho Đại sư huynh xử trí!

Trong mắt Đại trưởng lão đầu tiên hiện lên sát khí, sau đó sắc mặt dịu lại, thở dài nói:

- Lúc này còn nói chuyện đó làm gì? Đây là việc của mình ngươi sao? Các vị sư đệ lập tức truyền lệnh, giới nghiêm toàn Thần Ưng Môn, sau đó gắt gao tìm tòi! Bất luận thế nào cũng không thể để kẻ địch giương oai trên địa bàn của chúng ta!

...***

Tần Lập trở lại hang động thấy Thượng Quan Thi Vũ đã chờ ở đó ôm Lâm Vân Lan vào lòng, đang yên lặng rơi lệ. Nàng thấy Tần Lập trở về, vội kìm nước mắt, khẽ nói:

- Huynh không sao chứ?

- Ta không sao. Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, lát nữa lại chạy không được nữa!

Tần Lập nói xong, từ trong lòng Thượng Quan Thi Vũ đón lấy Lâm Vân Lan cõng lên lưng, rồi lại bảo Thượng Quan Thi Vũ dùng dây cột chặt lại.

Cơ năng (chức năng cơ quan) thân thể Lâm Vân Lan trải qua nhiều năm nằm trên giường, nhìn qua tuy bình thường nhưng các bộ phận bên trong sớm đã tới mức khô kiệt. Tần Lập trước tiên đưa một cỗ Tiên Thiên Tử Khí vào trong cơ thể Lâm Vân Lan, sau đó khẽ nói:

- Đi thôi!

Bởi vì chuyện này xảy ra quá mức bất ngờ, hai người lợi dụng lúc phòng thủ lơi lỏng vào nửa đêm thành công rời khỏi Thần Ưng Môn!

Đi ra khỏi dãy núi, Thượng Quan Thi Vũ dừng chân xoay người nhìn về hướng Thần Ưng Môn. Đáy mắt nàng hiện lên ánh cừu hận sâu đậm, Tần Lập khẽ nói:

- Trước tiên rời khỏi nơi này chữa cho bá mẫu mới là quan trọng nhất. Về phần cừu hận...người đáng chết thì sẽ không chạy thoát được một ai!

Thượng Quan Thi Vũ khẽ gật gật đầu, nói:

- Muội nghe huynh!

Hai người cõng Lâm Vân Lan suốt đêm đi tới cửa vào nơi thần bí này. Mấy ngày sau, bọn họ lại xuất hiện ở trong trấn nhỏ Vân Điền, lặng lẽ tìm một nhà trọ nhỏ ở lại.

Tần Lập không lãng phí bất kì phút giây nào, trước tiên dùng Tiên Thiên Tử Khí chăm sóc kinh mạch rối loạn của Lâm Vân Lan một lần. Nguyên lực tích tụ, kinh mạch bế tắc lại, tinh thần thức hải một mảnh hỗn độn.

Hiển nhiên Lâm Vân Lan bởi vì trượng phu tử vong mà trở nên như vậy.

Muốn cho nàng tỉnh lại, chữa trị thân thể cũng không phải quan trọng nhất, mà phải là khiến tâm linh nàng tỉnh lại, nói cách khác, phải là Lâm Vân Lan tự ý tỉnh lại.

Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể Tần Lập không ngừng đưa vào trong thân thể Lâm Vân Lan. Điểm thần kì của Tiên Thiên Tử Khí ở chỗ có thể dưới sự khống chế của Tần Lập đánh vỡ kinh mạch người khác, không dung hợp với nguyên lực đối phương, cũng có thể lựa chọn dung nhập vào nguyên lực đối phương, vì đối phương tẩy cân phạt tủy!

Năm đó Tần Lập tẩy cân phạt tủy cho Lãnh Dao và Bộ Vân Yên cũng có cùng đạo lí hiện tại.

Hai ngày sau, Tần Lập mới hoàn thành công việc này. Bởi vì Lâm Vân Lan dù sao cũng đã hôn mê nhiều năm, không giống như người thanh tỉnh có thể dựa vào chỉ dẫn của Tần Lập vận hành nguyên lực trong cơ thể.

Các cơ quan trong cơ thể Lâm Vân Lan đã sớm khô kiệt không ra hình dáng. Tần Lập không thể không cẩn thận vạn phần. Sau khi hoàn thành, ngay cả Thượng Quan Thi Vũ cũng từ trên khuôn mặt hồng nhuận của Lâm Vân Lan cảm giác được sinh cơ bừng bừng.

Nhìn bộ dạng mệt mỏi của Tần Lập, Thượng Quan Thi Vũ đau lòng nói:

- Huynh mệt mỏi mấy ngày rồi, đi nghỉ một chút đi!

Tần Lập gật gật đầu, chuẩn bị ngồi xuống điều tức một chút. Tuy rằng thật mệt mỏi nhưng trên thực tế điều này đối với tu luyện của Tần Lập cũng có chỗ tốt.

Thượng Quan Thi Vũ nắm tay Lâm Vân Lan, lẳng lặng nhìn nữ nhân có diện mạo hết sức giống mình, đưa tay nàng lên mặt mình, thì thào nói:

- Mẫu thân, người có nghe thấy lời con không? Con là con gái người đây, con là Thi Vũ đây! Con đã trưởng thành rồi, ngài mở to mắt nhìn xem con đã sớm khôi phục bình thường. Đều là con không tốt, hại phụ thân cũng...

Thượng Quan Thi Vũ nói tới đây, nước mắt sớm không khống chế được chảy xuôi xuống, chảy lên tay Lâm Vân Lan. Ngón tay Lâm Vân Lan khẽ cử động.

Thượng Quan Thi Vũ đang quá xúc động không nhận thấy được, cứ như trước khóc thút thít nói từng chút về tất cả mọi chuyện mấy năm nay, như là hoàn toàn mở rộng trái tim. Đơn giản, người nằm trên giường này chính là mẹ đẻ của nàng!

Đây là người gần gũi nhất với nàng trên đời này!

Cũng giống như bất kì thiếu nữ nào khác, Thượng Quan Thi Vũ dần dần ngừng khóc, cầm tay mẫu thân. Dường như việc thương này nói lại những chuyện nàng trải qua từ nhỏ đến lớn, từng chút chậm rãi nói hết.

Nói liên tiếp. Nói không ngừng. Nói không ngừng...

Tần Lập đã sớm khôi phục lại, lẳng lặng đứng cạnh Thượng Quan Thi Vũ nghe tiếng nói dịu dàng của nàng. Dần dần, giọng nói nàng trở nên khàn khàn, đến cuối cùng đã hoàn toàn không giống như thốt ra từ trong miệng Thi Vũ.

Hắn không kìm nổi nhẹ giọng nói:

- Thi Vũ! Được rồi! Bá mẫu cũng mệt rồi, muội cũng hẳn là phải nghỉ ngơi một chút.

Thượng Quan Thi Vũ cầm chén nước, khẽ uống một ngụm, quật cường lắc đầu:

- Muội chưa mệt. Muội muốn ở cùng mẫu thân, muội không muốn rời khỏi người một bước!

Một ngày, hai ngày, ba ngày. Suốt ba ngày Thượng Quan Thi Vũ không ngừng ở bên cạnh mẫu thân mình, không chợp mắt, nói không ngừng. Cho dù là ăn đan dược của Tần Lập, giọng nói của Thượng Quan Thi Vũ vẫn trở nên khàn khàn như trước, nếu không phải nhìn khuôn mặt nàng, thậm chí Tần Lập lại nghĩ rằng giọng nói phát ra từ miệng một lão bà!

Rốt cục ngón tay Lâm Vân Lan cong lại một chút, sau đó cầm bàn tay tinh xảo của Thượng Quan Thi Vũ. Môi nàng khẹ giật, một giọng nói nhỏ không thể nghe rõ vang lên:

- Thi Vũ...

- Mẹ!

Giọng nói khàn khàn của Thượng Quan Thi Vũ bỗng nhiên vang lên, hét một tiếng nhào lên người Lâm Vân Lan, gào khóc!

Nếu không phải Tần Lập sớm dùng kết giới phong bế gian phòng này, chỉ sợ một tiếng là này sẽ sinh động hơn nửa trấn nhỏ này. Đôi mắt Tần Lập trong nháy mắt đỏ lên, mũi thấy cay cay, hắn bặm môi xoay người đi chỗ khác.

Máu mủ ruột thịt là bất kì người này cũng không thể dứt bỏ. Trời đất bao la, mẹ là lớn nhất!

Tần Lập khẽ vỗ lên mu bàn tay Thượng Quan Thi Vũ, Tiên Thiên Tử Khí cuồn cuộn không ngừng đưa vào. Sau đó một tay khác đặt lên mạch Lâm Vân Lan, cũng đưa Tiên Thiên Tử Khí vào, khẽ nói:

- Thi Vũ, đừng khóc! Bá mẫu vừa tỉnh, để người nghỉ ngơi một chút!

Hai mươi ngày sau, Lâm Vân Lan rốt cục khôi phục. Có thể nói, Tiên Thiên Tử Khí của Tần Lập tuyệt đối là công đầu! Đổi lại người khác cho dù là võ giả cảnh giới Chí Tôn cũng không nắm chắc khiến nàng tỉnh lại. Đối với sự khống chế lực lượng chính xác đến tận cùng, lại thêm bản thân Tiên Thiên Tử Khí rất thần kì đã sớm khiến Tần Lập có năng lực như thần y.

Thượng Quan Thi Vũ trải qua xúc động lúc đầu, cho tới giờ cũng hoàn toàn ổn định lại. Hơn mười ngày này, tầm mất nàng không rời khỏi Lâm Vân Lan. Hai mẹ con nàng gần như không chút ngăn cách, trong thời gian ngắn nhất liền giao hóa với nhau.

Đối với Tần Lập cứu tỉnh mình, Lâm Vân Lan như là mẹ vợ quan sát con rể, càng xem càng thích!

Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ cũng từ miệng Lâm Vân Lan biết được chuyện năm xưa vốn ngập tràn sóng gió!