Duy Ngã Độc Tôn

Chương 417: Đàm phán như thế!



Một kiếm này cực kỳ kinh diễm, giống như từ ngoài bầu trời bay tới, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào!

Cho dù cường giả rất mạnh, ở thời điểm cảm xúc cực độ bất ổn, đều sẽ sinh ra tâm lý dao động trong nháy mắt như vậy, mà lúc này là dễ dàng bị người áp chế

nhất!

Thực lực của Đại vu sư, đích xác cường đại đến làm cho người ta rung động, nhưng người dù có mạnh đến mấy đi nữa cũng có lúc phải phạm sai lầm!

Hiển nhiên, Đại vu sư phẫn nộ cùng khinh địch, chính là sai lầm lớn nhất của hắn!

Đối mặt với một kiếm kinh diễm này, khóe miệng Đại vu sư nổi lên một vẻ cười lạnh khinh thường. Hắn vung tay lên, một bàn tay khổng lồ tích máu đỏ tươi, đón tiếp luồng kiếm khí màu tím này.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ vang giống như tiếng sấm sét trong thiên địa!

Lực lượng cường đại đó lan đến gần mặt đất, lập tức làm cho mặt đất xuất hiện vô số vết nứt, giống như là một mạng nhện thật lớn giăng sát mặt đất. Rất nhanh lan ra bốn phương tám hướng, tòa thành cực lớn cách nơi này mấy trăm thước, đều bị chấn động rung lên từng hồi, rất nhiều vách tường đã xuất hiện vết nứt!

Những nhân loại đó lập tức có mười mấy người bị cỗ lực lượng này quét trúng miệng phun máu tươi, bản thân bị trọng thương. Tất cả đều vô cùng hoảng sợ, thối lui về phía sau thật xa.

Mà lúc này, Đại vu sư cũng bất chấp đám nhân loại, bởi vì ngay lúc hắn đón chặn luồng kiếm khí nàv, một lực lượng tinh thần so với sợi tóc còn nhỏ hơn vô số lần, như là một mũi tên nhọn, hung hãn bắn vào tinh thần thức hải của Đại vu sư!

Hết thảy sự việc xảy ra nhanh như một tia chớp, đúng vậy dao động cảm xúc của Đại vu sư lợi hại nhất, phẫn nộ nhất trong nháy mắt!

Ầm!

Bên trong tinh thần thức hải của Đại vu sư, lập tức nổi lên một cơn gió lốc mãnh liệt!

Dập tắt tinh thần công kích của Tần Lập, nhưng đồng dạng, tại trong khoảng khắc này trong đầu của Đại vu sư cũng là đau như muốn nứt ra, hắn điên

cuồng phẫn nộ rít gào, hướng tới chỗ hắn cho rằng Tần Lập an thân, hung hăng tung ra một chưởng.

Bàn tay khổng lồ đầm đìa máu tươi hung hăng chụp vào trong không khí khiến cho không gian dao động vặn vẹo một trận, không gian nơi đó, bị bàn tay khổng lồ này chụp một cái nát tan, một tràng tiếng ầm ầm như tiếng sấm nổ vang, chỗ không gian kia sụp xuống, lập tức làm cho mặt đất phía dưới bị đè ép thành một cái hố sâu thật lớn phạm vi mấy chục thước sâu bảy tám chục thước!

Nhưng mà, lại là bốn mũi tên lực lượng tinh thần, hung hãng bắn vào giữa tinh thần thức hải của Đại vu sư. Đại vu sư điên cuồng rít gào, tinh thần lực hung mãnh trong tinh thần thức hải kia mạnh mẽ đập nát lực lượng tinh thần của Tần Lập.

Tinh thần lực của Tần Lập bắn vào tinh thẩn thức hải của Đại vu sư, giống như một chiếc thuyền nhỏ trong sóng ba đào giữa biển khơi, nhưng lại tựa như một

cây gậy có thể quấy đục một ao nước. Tinh thần lực của Tần Lập mục đích chính là muốn phá hư. Đại vu sư không kìm nổi ôm đầu, vận dụng toàn bộ tinh lực

dùng để tiêu diệt tinh thần lực của Tần Lập. Hắn rít gào, bộc phát ra toàn bộ khí tức mạnh mẽ trên người.

Khiến cho những con linh thú biến hóa hình vừa gặp rút trở về, căn bản là không dám tới gần hắn!

Bởi vì có một con tới cách Đại vu sư hơi gần một chút, đã bị Đại vu sư chụp Huyết Thủ thật lớn một cái biến thành bột phấn, cả đám linh thú đều hoảng sợ lui ra

thật xa.

Công kích bằng Tinh thần lực, một khi đắc thủ, cho dù là chí cường giả như Đại vu sư, cũng căn bản không có bất cứ biện pháp nào chống cự. Điều hắn có thể

làm, chính là bộc phát ra toàn bộ thực lực của mình, không cho địch nhân thừa cơ hội này tiếp tục công kích nữa!

Rốt cục, Đại vu sư phát ra một tiếng thét thê lương, thân mình hóa thành một đạo tàn ảnh, biến mất trong bầu trời đêm!

Mấy con linh thú biến hóa đứng xa xa, đều hai mặt nhìn nhau, không đợi chúng kịp có phản ứng. Tần Lập...xuất hiện!

Đối mặt với Đại vu sư, Tần Lập trừ vừa rồi may mắn công kích đắc thủ, ngoài ra đích thật là không có biện pháp gì khác, nhưng đổi mặt với đám linh thú cảnh

giới đều ở Địa Tôn cùng Thiên Tôn này, Tần Lập nhưng sẽ không khách sáo chút nào!

Từng luồng kiếm khí màu tím xinh đẹp, cắt qua bầu trời đêm yên tĩnh, không lưu tình chút nào chém về phía đám linh thú.

Mấy con linh thú lúc này cũng chợt tỉnh lại, lập tức bao vây chung quanh Tần Lập, chuẩn bị kết hợp chém giết Tần Lập. Không thể không nói, đám linh thú cường đại này khiến Tần Lập cũng có cảm giác vô cùng kinh sợ.

Tuy nhiên, thân thể linh hoạt cùng chiến kỹ mạnh mẽ của Tần Lập kia, nhất định là kết cục của đám linh thú đó.

Nhoáng một cái, thân hình Tần Lập vọt tới trước mặt một con linh thú biến hóa, hung hãng nện một quyền trên gương mặt vô cùng xấu xí của nó. Trên nắm tay Tần Lập, mang theo một tầng hàn quang màu tím thật dày, đập cho gương mặt xấu xí của con linh thú kia, lặp tức nát vụn!

Trở tay tung một kiếm đâm vào đan điền một con linh thú khác, đâm nát vụn nội đan con linh thú này, ngay cả tiếng kêu thảm thiết đểu chưa kịp phát ra, con linh thú này đã bị Tần Lập đâm chết.

Đổi mặt với con linh thú phía sau phóng tới. Tần Lập cùng không thèm quay đầu lại. thân minh uốn cong về phía trước, một chân mạnh mẽ đá về phía sau:

- rắc" một tiếng, một cước đá gãv chân con linh thú đang phóng tới. Rút ra thanh Âm Huvết Kiếm đang cắm trong đan điền con linh thú kia, xoay người chém một nhát, lập tức con linh thú bị đá gãy chân kia bị chém làm hai đoạn!

Trong khoảnh khắc ba con linh thú cường đại chết oan chết uổng, còn có ba con phát ra một tiếng kêu hoảng sợ, xoav người bỏ chạy!

Đại vu sư cũng bỏ chạy, chúng nó như thế nào có thể là đối thủ của gã nhân loại này? Vừa rồi chỉ là một phút ấm đầu, muốn giết Tần Lập để tranh công với Đại vu sư. trong nháy mắt bị làm thịt ba con, bài học bằng máu rốt cục khiến chúng nó tỉnh ngộ lại.

Tên nhân loại trước mắt này, ngay cả Đại vu sư đều không thể trêu vào!

Chạy chạy. mấy con linh thú biến hóa hình xấu xí không chịu nổi này, lại có một con bị một kiếm chém giết. Mấy con còn lại đều vô cùng hoảng sợ bỏ chạv tứ tán, một con trong đó, quá hoảng hốt không kịp chọn đường chạy thẳng tới đám người ở đó.

Mấy con linh thú biến hóa hình này, ngàv thường đi theo bên mình Đại vu sư, được Bái hun đúc dạy dỗ rất sâu, mà ở trong đàn linh thú bọn chúng, Bái là giảo hoạt nhất, quỷ kế đa đoan. đã từng dùng qua tính chất con người để uy hiếp nhân loại đi vào khuôn khổ.

Trên thực tế, mãi cho đến giờ, đàn linh thú chúng nó toàn bộ cũng đều làm như vậy, dùng những người nhà của nhân loại đó để uy hiếp bọn họ, không nghe lời liền bắt người nhà ra xử tử.

Cho nên trong đầu con linh thú này chợt lóe linh quang, đột nhiên nó như thông suốt. liền vọt vào trong đám người, sau đó hướng về phía Tần Lập đuổi theo hét lớn:

- Đứng lại! Bằng không ta sẽ giết người này! Ta muốn đàm phán!

Bàn tay con linh thú xấu xí nắm đầu tóc của một lão nhân, che ở trước mình của nó, hung tợn rít gào nói.

Tần Lập quả nhiên đứng ờ nơi đó, mặt khác những con linh thú chạy trốn bốn phía vừa thấy, đều chạy tới vọt vào trong đám người, đều hung tợn tự bắt lấy một nhân loại, hướng tới Tần Lập nhe răng trợn mắt uy hiếp.

Tần Lập lạnh lùng cười, hỏi:

- Các ngươi ai có thể làm chủ? Muốn nói chuyện gì?

- Ta có thể!

- Ta làm chủ!

- Ta là thủ hạ vĩ đại thứ ba của Đại vu sư, ta làm chủ!

Bảy tám con linh thú đều nhao nhao la hét, con nào cũng muốn làm chủ. Cuối cùng, vẫn là do con linh thú vĩ đại thứ ba kia, một con linh thú lổ tai thỏ, mặt dài, đầy lông trắng toát, còn có cái miệng thỏ làm chủ.Nguồn: http://truyenfull.vn

Tần Lập nhìn tên xấu xí này, thiếu chút nữa cười ra tiếng, thầm nghĩ:

- Đây rõ ràng chính là một con thỏ. khi nào thì con thỏ cũng trờ nên bạo lực như vậy chứ?

'

Kỳ thật Tần Lập cũng biết, các loại sinh vật trên thế giới này, cùng sinh vật trên địa cầu có khác biệt rất lớn. Có rất nhiều dã thú tương tự như ở địa cầu, chi có điều về tính tình lại có khác biệt như trời và đất.

- Ngươi muốn nói chuvện gì? Con thỏ!

Tần Lập nhìn con linh thú xấu xí này, thản nhiên hỏi.

- Con thỏ?

Tên xẩu xí nàv lộ vẻ mặt nghi hoặc, đồng thời có chút mờ mịt hỏi linh thú hai bên:

- Chúng ta nói chuyện gì?

- Ngu xuẩn, đương nhiên là muốn tên nhân loại này buông tha chúng ta, bằng không chúng ta liền giết người!

Có một con linh thú biến hóa hình hai con mắt lồi ra phía ngoài, đồng tử to bè, tròng giống con ếch lớn tiếng nói.

Con linh thú thỏ lặp lại nói:

- Đúng, ngươi phải buông tha cho chúng ta, bằng không chúng ta liền giết chết những nhân loại này!

- Thật không?

Khóe miệng Tần Lập nổi lên một chút ý cười cổ quái, thản nhiên hỏi.

- Đúng vậy, đúng vậy!

Bảy tám con linh thú, ở trong đám người gật gật đầu liên hồi.

Đột nhiên, con linh thú thỏ quát to một tiếng, đôi mắt nguyên vốn là màu đỏ biến thành màu đỏ tươi, hướng tới con linh thú bên cạnh tát một cái.

Con linh thú kia bất ngờ không kịp đề phòng, nửa cánh tay, lặp tức bị con linh thú thỏ tát một cái đứt lìa rơi xuống, quá đau nó hét thảm một tiếng. Đúng lúc này một luồng kiếm khí màu tím, chém con linh thú thỏ rơi đầu.

Trong lòng Tần Lập không kìm nổi thầm kêu đáng tiếc, tinh thần lục khống chế linh thú vẫn còn kém một chút, thiếu chút nữa không khống chế được để cho con linh thú thỏ này phát cuồng giết người.

- Còn có ai muốn đàm phán với ta?

Hai mắt Tần Lập bắn ra tia hào quang lành lạnh, lạnh lùng nhìn đám linh thú hỏi.

Mấy con linh thú run sợ trong lòng, hai mặt nhìn nhau, chỉ số thông minh của chúng, rất khó nghĩ ra được: vì cái gì tên nhân loại này, vẫn không thèm bận tâm con tin trong tay chúng như vậy?

Đúng lúc này, trong đám người mấy võ giả nhân loại thực lực cường đại, đột nhiên phát động công kích, năm con linh thú lập tức bị đánh chết trong nháy mắt!

Tuy nhiên, cũng bởi vì mấy võ giả nhân loại tùy tiện phát động công kích, có ba con tin trong tay linh thú bị giết chết, còn có hai người bị thương nghiêm trọng.

Tuy nhiên đây cùng vì nhân loại bị linh thú chiếm lĩnh gia viên, biến thành nô lệ, tới nay là một trận thắng lợi vĩ đại nhất. Cho nên, mặc dù có người bi thương, nhưng đại đa số người, đều phát ra tiếng rống giận phát tiết ra áp lực tận đáy lòng không biết bao nhiêu năm qua.

Tiếng hò rung trời!

Còn lại hai con linh thú, đứng giữa đám người, run cầm cập, hoàn toàn không biết làm sao. Bị đám người phẫn nộ ào tới đánh chết tươi.

Tần Lập cùng không có ngăn cản, bởi vì hắn biết, những người này chịu áp lực đã lâu lắm rồi, thậm chí đã bắt đầu trờ nên tê liệt, nếu không để cho bọn họ phát tiết một chút, rất nhiều người thậm chí sẽ điên lên mất, thậm chí có thể uất nghẹn mà chết!

Mãi đến khi kia hai con linh thú biến hóa hình thực lực rất mạnh kia bị xé thành mảnh nhỏ, thậm chí tìm không thấy một khối đầy đủ, lúc đó có người bắt đầu khóc ầm lên, càng ngày càng nhiều người trào nước mắt.

Mà ngay cả hán tử cái mặt bị đánh cho máu thịt lẫn lộn kia, kẻ đã rống giận "nam nhận đổ máu không đổ lệ", giờ phút này cũng không kìm nổi lệ nóng doanh tròng. Mọi người đểu quav mặt về một hướng quỳ xuống hướng về phía Tần Lập...

Trong bóng đêm lửa trại bập bùng, phát ra sóng nhiệt cuồn cuộn.

Một màn này làm cho người ta rung động!

Không có người nào nói chuyện, tất cả mọi người đều chảy lệ, trong ánh mắt nhìn về phía Tần Lập, tất cả đều đầy vẻ cảm kích.

Ở thời khắc bọn họ gần như tuyệt vọng, Tần Lập giống như từ trên trời giáng xuống, chẳng những Đại vu sư kinh sợ bỏ chạy, còn chém giết nhiều linh thú biến hóa mạnh mẽ như vậy, cứu bọn họ thoát cảnh khốn cùng.

Nói Tần Lập là phụ mẫu tái sinh ra bọn họ, tuyệt không quá đáng, một cái quỳ này, Tần Lập nhận chịu là thích đáng!

Khó khăn vất vả lắm mới khuyên can được nhưng người này. Lúc này, một thân ảnh màu trắng từ xa xa bay vút đến giống như tiên bay trên bầu trời

Những người này lập tức có chút bối rối, Tần Lập lớn tiếng nói:

- Không phải sợ người đến chính là thê tử của ta!

Đám người đang xao động dần dần yên tĩnh lại, nhìn thấy nữ nhân kia bộ dáng tướng mạo chừng ba mươi lăm ba sáu tuổi tuy rằng không tính là rất xinh đẹp, nhưng tại trong mắt nhóm người ở đây, hai người chính là người tốt nhất trên đời này! Đương nhiên, đây là nguyên nhân Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ cũng không có thay đổi giả dạng.

Nhìn trên trang phục màu trắng của Thượng Quan Thi Vũ dính nhiều vết máu, trong lòng Tần Lập chợt thấy lo lắng, thân thiết hỏi:

- Không có việc gì chứ?

Thượng Quan Thi Vũ lắc đầu, nói:

- Không sao, đều là máu của địch nhân!

Giờ phút này tuy rằng Thượng Quan Thi Vũ lộ ra vẻ dịu dàng tươi cười với Tần Lập, nhưng một thân sát khí này, vẫn là khiến cho người ta sợ hãi.

Lúc này, gã võ giả ban ngày gặp qua Tần Lập ờ thôn trang kia, mạnh dạn đi lên, hướng về phía Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ thi lễ, sau đó trầm giọng nói:

- Tại hạ là Tôn Hải! Xin mời hai vị tiền bối, đi vào trong tòa thành nói chuyện.

- Toàn thể tòa thành này là các ngươi xây dựng?

Thượng Quan Thi Vũ nhẹ giọng hỏi thời điểm nàng ở đỉnh núi, liền cảm giác tòa thành này thực rung động, khí thế hùng vĩ, quy mô khổng lồ.

Hiện tại nhìn thấy ở trước mặt, cái loại cảm giác nguy nga hùng tráng càng thêm mãnh liệt hơn lên.

Nói đến tòa thành này, trên mặt rất nhiều người, đều lộ ra biểu tình bi phẫn. Võ giả kêu là Tôn Hải trầm giọng đáp:

- Tòa thành này, là tất cả nhân loại ở chỗ địa phương thần bí này, cùng chung sức xây dựng nên. Cũng có thể nói đây là tòa thành dùng sinh mệnh chồng chất lên mà thành, bởi vì quá trinh xây dựng tòa thành này mà người chết, gần tới ba mươi vạn người!

- Cái gì?

Thượng Quan Thi Vũ không kìm nổi hoa dung thất sắc, hai mắt kinh hãi nhìn Tôn Hải. Nàng không hiểu về kiến trúc, thật rất khó tưởng tượng, xây dựng một tòa thành thế này, không ngờ lại phải chết nhiều người như vậy.

- Ôi! Đám kia súc sinh, bắt chúng ta làm việc cả ngày chẳng phân biệt ngày đêm. Rất nhiều người, cho dù là võ giả thực lực rất mạnh, đều cứ như vậy mệt lã suy kiệt chết tươi!

Tôn Hải nói giọng cảm hận.

- Vậy sao các ngươi...không phản kháng?

Thượng Quan Thi Vũ cảm thấy được có chút khó tin, hôm nay nàng giết chừng bảy tám con linh thú thực lực rất mạnh, những con còn lại này, không biết vì cái gì, cùng một lúc đều buông bỏ không công kích nàng, tất cả đều chạy về phía chỗ sâu trong rừng rậm.

Nhưng Thi Vũ vẫn nghĩ rằng: ba mươi vạn người! Nhiều người như vậy, nếu như đồng thời đồng lòng phản kháng, cho dù Đại vu sư kia thực lực mạnh đến đâu đi nữa, cũng khó có thể chống cự được?

- Phản kháng? Như thế nào không phản kháng chứ!

Tôn Hải vừa đi, vừa thở dài trong ánh mắt mang theo vẻ bi thương thật sâu:

- Có một lần, chừng hơn một vạn nhân loại thực lực rất mạnh liên hợp lại, nghĩ muốn lật đổ Đại vu sư của chúng nó. Nhưng không nghĩ rằng, Đại vu sư sớm có an bài dùng rất nhiều linh thú, uy hiếp người nhà của chúng ta, nếu chúng ta không vứt bỏ ý định chống cự, tất cả người nhà chúng ta sẽ bị giết chết.