Duy Ngã Độc Tôn

Chương 596: ô Quận Vương còn sống?



Thanh niên hoa phục trợn trắng mắt. nói:

- ô Quận Vương là một tên chạy ra từ Thần Vực. ta đương nhiên nhận biết hắn, năm đó ta còn đánh với hắn mấy trận nữa. Ha ha, chẳng qua ta cũng không phái kẻ thù của hắn, nhưng cũng không tính là bằng hữu. Cái tên ô Quận Vương kia thật là rất lợi hại mà. năm đó bản tôn không phái là đối thủ của hắn. chẳng qua hắn là một tên xui xèo hơn cả ta. Hắc hắc hắc. năm đó bản tôn tung hoành bụi hoa. tên kia lại hữu ý độc tình, cho nên thật đáng tiếc quá. Thánh nữ...chậc chậc...

Thanh niên hoa phục, phái nói là lão đầu hoa phục này, mới chỉ một lát hắn đã đầu tóc trắng xõa. già yếu chân run. giống như tùy lúc có thể chết đi.

- Ngươi thật sự quen biết ô Quận Vương? Thần Vực là nơi nào?

Tần Lập không nhịn được hỏi.

Lão đầu hoa phục lẩm bẩm:

- Đâu chỉ quen biết, có biết vì sao năm ta hắn muốn đánh với ta không? Có biết vì sao ta không dụng tới Thánh nữ Nam Cực Thánh Địa hay không? Hắc. bởi vì Thánh nữ kia chính là yêu ô Quận Vương, bằng không...Hừ hừ! Chẳng qua năm đó thực lực ô Quận Vương còn không mạnh như vậy, khi đó ta đã là cảnh giới Lôi Kiếp rồi. còn hắn lúc đó chỉ có cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa. Để ta nhớ lại. đó đã là chuyện hai ngàn năm trước rồi.

- Ngươi nói bậy. Ta xem qua bản ghi chép của ô Quận Vương, hắn nói mình chỉ có thực lực Phá Thiên cảnh, mà lúc đó hắn đã chín trăm sáu mươi bảy tuổi.

Tần Lập nói.

- Phá Thiên cảnh? Nói chơi cái gì vậy chứ?

Lão đầu hoa phục liếc mắt trừng Tần Lập. nói:

- Phá Thiên cảnh, đó là ô Quận Vương ở thời đại Thượng cổ thì có?

Trong lúc nói. lão đâu hoa phục đã bắt đâu thở đốc. khóe miệng không ngừng tràn máu. Nếu như đôi thành võ giả bình thường, ngũ tạng lục phủ bị nô nát thì sẽ chết ngay tại chỗ, nào còn có thể kéo dài lâu như vậy?

Tần Lập gấp gáp nói:

- Ngươi nói rõ một chút, ta muốn biết chuyện về ô Quận Vương.

- Được rồi. xem mặt mũi ngươi tu luyện chiến kỳ của hắn, ta liền nói cho ngươi, ôi. người sắp chết, lòng cũng mềm đi. Chậc, bản tôn cũng sẽ mềm lòng, ô Quận Vương, không lẽ đây đúng như ngươi nói nám đó, lão tử sẽ chết trên tay truyền nhân của ngươi? Ngươi là tên hồn đản. hồn đản mà!

Thanh niên hoa phục đã biến thành lão nhân lầm bầm mấy câu. một lần nữa thiêu đốt sinh, mệnh lực, nháy mắt càng trở nên già nua, cũng là vì đổi thêm cho hắn một chút sinh mệnh.

- Cái tên ô Quận Vương kia là một người kinh tài tuyệt diễm. ừ. đời này tổng cộng ta gặp qua hai võ giả làm cho ta cảm thấy sợ hãi. Một người là hắn. một người chính là ngươi. Còn lại cái gì Thánh Đế Nam Cực Thánh Địa, cái gì Thánh Đế Tiêu Tương Thánh Địa, đều là chó mà, còn không phải sợ hãi Thần Vực. Hắc, Thần Miếu xôn xao mấy năm gần đây. ngươi có biết không?

Tần Lập gật đầu, đương nhiên hắn biết. Bởi vì Thần Miếu xuất thế, hơn phân nửa là Bởi vì hắn, làm sao hắn có thể không biết chứ?

- Bên trong Thần Miếu kia có Tinh Môn, đi qua Tinh Môn sẽ tới một nơi là Thần Vực. chính là tiên giới trong truyền thuyết. KỲ thật, chăng qua là chỗ một đám tiêu nhân nịnh bợ bà nội mà thôi, đương nhiên đó là ô Quận Vương nói.

- Năm xưa văn minh Thái cổ Trung Châu ngã xuống, cũng là do đám tiểu nhân Thần Vực bên trong cố ý thả Vực Ngoại Thiên Ma vào phá hoại trắng trợn, cường giả Trung Châu tử thương vô số.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Đến cuối cùng, Thần Vực lại phái người tới hiệp trợ võ giả bản thổ Trung Châu, giả mù sa mưa ra tay giúp đỡ làm ra một đống lớn nơi Thần bí chó má gì đó.

- Này, chính là cái chỗ này, gọi là nơi thần bí, đó là một đám người chó má kia làm ra. Bọn họ sợ hãi văn minh Trung Châu, sợ thực lực võ giả Trang Châu tăng lên quá mạnh mẽ. đột phá Địa Tiên liền tiến vào Thần Vực. sẽ sinh ra trùng kích ở nơi bọn họ, cho nên đạo diễn ra một màn này. Còn ô Quận Vương, là một tên len lén chạy khỏi Thần Vực từ thời đại Thượng cổ. tên kia mang đi chiến kỳ cực mạnh nơi Thần Vực. còn mang đi đan phương tốt nhất nơi Thần Vực...Đúng rồi. đan phương...

Lão đầu hoa phục nói đến đây. ánh mắt sáng ngời nhìn Tần Lập nói:

- Khó trách ngươi lợi hại như vậy, đan phương kia nhất định nắm trong tay ngươi phải không?

Không đợi Tần Lập nói. lão đầu hoa phục thở dài một tiếng, nói:

- Không nghĩ tới, ngươi đã tu luyện chiến kỳ Duy Ngã Độc Tôn tới đỉnh. Ta nghe ô Quận Vương nói qua, chiến kỳ Duy Ngã Độc Tôn tu luyện đến cảnh giới đỉnh là Duy Ngã Cửu Kiếm. Vừa nãy ngươi đánh trúng ta chính là Duy Ngã Cửu Kiếm phải không?

Tần Lập gật đầu yên lặng, hiện giờ hắn thật tin tường người này thật sự nhận biết vị lão sư mà mình chưa bao giờ gặp mặt.

Lão đầu hoa phục nói tiếp:

- ô Quận Vương mà ngươi biết, hẳn là ở thời đại Thượng cổ, hắn yêu một cô gái bình thường, cô nàng kia linh căn không đủ căn bản không thể tu luyện đến cảnh giới cao. Còn tên ô Quận Vương kia, lại là một mầm móng si tình, sau khi cô gái kia qua đời. hắn cũng tị thế ẩn cư thật lâu. Ta quen biết hắn, đã là chuyện rất nhiều năm sau đó.

- Ý của ngươi là. ô Quận Vương không chết?

Tần Lập nhìn lão đâu hoa phục này, vẻ mặt kinh ngạc.

- Nói thừa, ta còn có thể sống đến bây giờ, hắn làm sao có thể chết được?

Lão đầu hoa phục bĩu môi cười lạnh, vẻ mặt nhìn Tần Lập như nhìn ngu ngốc:

- Hiện giờ chỉ sợ hắn đã sớm đột phá tới cảnh giới Địa Tiên, thậm chí càng mạnh hơn. Năm đó sỡ dĩ tu vi hắn tiến triển chậm, chính là bởi vì hắn tường niệm vong thể. căn bản không muốn tu luyện. Tuy nhiên người đi ra từ Thần Vực. dù là bọn họ không tu luyện thì thực lực cũng sẽ không ngừng tăng lên. Người Thần Vực muốn chết cũng khó khăn, bằng không thì năm đó hắn là một tên Đan Nguyên Anh Hóa. dựa vào cái gì đánh với một cảnh giới Lôi Kiếp như ta?

Lão đầu hoa phục nói, thở dài:

- Nếu như năm đó hắn muốn liều mạng với ta. ta thậm chí đánh không lại hắn Bởi vì năm đó hắn cũng không sử dụng Duy Ngã Cửu Kiếm...

Trong lòng Tần Lập chấn động quá thật là quá mạnh mẽ. hắn không nghĩ tới ô Quận Vương đã cho rằng sớm chết, lại còn sống trên đời này. Như vậy nhiều năm qua, ô Quận Vương lại đi nơi nào?

Lão đầu hoa phục dường như nhìn ra Tần Lập nghi hoặc, nhàn nhạt nói:

- Có thể hắn đã trở về Thần Vực, có thể hắn lại trốn ở một góc nào đó trên đời. Ngươi có biết rằng thế giới này rất thần kỳ, không kém gì Thần Vực. Nếu không phái trước giờ Thần Vực vẫn luôn áp chế. làm sao thực lực tối cao chỉ tới cảnh giới Địa Tiên?

- Vậy ngươi nói Thánh nữ Nam Cực Thánh Địa yêu ô Quận Vương, lại là chuyện gì?

- Cái đó sao. Hắc! Tên ô Quận Vương kia đi du lịch các nơi. tới Nam Cương này thì Thánh nữ Nam Cực Thánh Địa gặp phải hắn, liền nhất kiến chung tình, điên cuồng theo đuổi hắn. Thánh tử Nam Cương đương nhiên không chịu, bởi vì nếu không có gì bất ngờ. thì Thánh tử phái lấy Thánh nữ làm vợ, đây là quy củ cả Nam Cực Thánh Địa. Dù là không lấy nhau. Thánh nữ cũng không thể tùy ý lập gia đình, cho nên tên Thánh từ chó má kia liền phái người truy sát hắn. Lúc này, vừa lúc lão tử đoạt được Y phục của Thánh nữ, chuẩn bị làm xong nàng, sau đó thì gặp được ô Quận Vương. Hai người chúng ta đánh một trận, không đợi đánh xong thì đám Thánh Đế Thánh nữ Thánh tử nối đuổi nhau chạy tới. vì vậy hai người chúng ta cùng nhau chạy trốn...

Tần Lập vẻ mặt hết chỗ nói, không nghĩ tới năm xưa ô Quận Vương cũng có chuyện cũ như vậy.

Lão đầu hoa phục nhìn thoáng qua Tần Lập. nói:

- Tuy rằng năm đó bản tôn là một người xấu. nhưng mà làm việc cũng có nguyên tắc. Đáng tiếc quá, sau thu mấy tên thủ hạ này, thật là quá không biết nên thân. Nếu như bản tôn nói cho ngươi, chuyện Ngô Công Môn chó má này không có một chút liên hệ tới bản tôn. ngươi có tin hay không?

Tần Lập lắc đầu. nói:

- Dù là ngươi không sai khiến môn phái này làm chuyện ác táng tận thiên lương, nhưng chung quy ngươi cũng là chỗ dựa cho bọn chúng, bọn họ phải cung phụng cho ngươi, ta nói có sai không?

Lão đầu hoa phục nhíu mày, suy nghĩ một hồi. mới cười nói:

- Ngươi nói có đạo lý, hành động của ta hoàn toàn là ô dù cho đám rác rưởi này. Được rồi. vậy coi như ta sai. ta dùng sinh mệnh trá giá coi như chuộc lỗi sai lầm của mình. Tiểu tử kia, ngươi là một người không tệ. một ngày nào đó gặp ô Quận Vương, thay ta chào hỏi hắn, nói là Liêu Bình Dương ở Nam Cương vấn an cho hắn.

Tần Lập gật đầu yên lặng, nhỏ giọng nói:

- Ngươi yên tâm. ta sẽ truyền tin cho ngươi.

Lão đầu hoa phục cười cười, sau đó nói:

- Cách nơi này bảy mươi dặm, cỏ một tòa động phủ. đó là nơi ta ở. Có một ít bảo vật ta thu thập những năm qua. đưa hết cho ngươi, coi như ta chết có ý nghĩa, vốn là thọ nguyên cũng hao sắp hết, tuy rằng không đến chết già, nhưng cũng coi như không tệ. Năm đó ta đoạt bảo y Thánh nữ Nam Cực Thánh Địa. Thánh nữ yêu ô Quận Vương, ta bị đệ tử ô Quận Vương đánh chết, ừm, đây là nhân quá mà.

Lúc này, mấy người Cơ Ngữ Yên cùng Thượng Quan Thi Vũ rốt cuộc tìm tới nơi này. Các cô gái vẻ mặt lo lắng, trên mặt Thượng Quan Thi Vũ còn lưu dấu nước mắt, nhìn thấy Tần Lập liền không nhịn được nữa. nhào vào trong lòng Tần Lập.

Tần Lập vỗ vỗ lưng Thượng Quan Thi Vũ, khẽ cười nói:

- Huynh không sao.

Lại nháy mắt với Cơ Ngữ Yên ở cạnh đó. Cơ Ngữ Yên sắc mặt ừng đò trắng mắt với Tần Lập. vành mắt lại đò hồng.

Lão đầu hoa phục ngồi dựa ở đó. cười nói:

- Tiểu tử, ngươi mạnh hơn sư phụ ngươi nhiều. Ha hạ bên cạnh ngươi nhiều hồng nhan tri kỳ như vậy, thật làm cho người ta hâm mộ mà!

Bạch Trang Tuyết cùng Xà Xà toàn thân đầy sát khí, vừa nãy các nàng tàn sát tất cả người Ngô Công Môn có thể thấy, còn chưa đi ra từ trong giết chóc, thấy lão đầu hoa phục, Bạch Trung Tuyết liền quát:

- Ác nhân, nộp mạng đi!

Tần Lập cười khổ khoát khoát tay, nói:

- Được rồi. ta không sao. Hắn đã sắp chết, không cần cô động thủ hắn cũng không kiên trì được bao lâu nữa.

Lúc này lão đầu hoa phục cũng đã tới mức đèn cạn dầu, mỉm cười nhìn Tần Lập, đột nhiên thở đốc. trong đôi mắt dần mất đi Thần thái, đầu nghiêng qua, liền chết đi.

Tần Lập nhìn lão đầu hoa phục này, không nhịn được khẽ than một tiếng. Hắn cũng không hối hận giết Liêu Bình Dương, trong tình huống vừa rồi, nếu như hắn không thi triển Duy Ngã Cửu Kiếm kiếm thứ năm Sát Thân như vậy người chết nhất định là hắn, bởi vì hắn đã giết đệ đệ Liêu Bình Dương. Dưới tình huống này, dù là Liêu Bình Dương biết hắn là đệ tử ô Quận Vương, nhất định cũng sẽ giết hắn.

Chẳng qua Liêu Bình Dương này hiển nhiên cũng là một nhân vật kiêu hùng, cầm được bỏ được, là một nam nhân chân chính.