Duy Ngã Độc Tôn

Chương 792: Thanh Long gia tộc bị diệt!



Tới cấp bậc Thánh Chủ, nếu không thể chém giết hoàn toàn, thì dù cho chỉ còn lại một cái đầu người cũng vẫn có thể sống sót được. Nếu có thể tìm được thần dược, tái sinh ra một thân thể cũng không phải là không được!

Nhổ có phải nhổ tận gốc, đối mặt với loại cảnh giới Thánh Chủ khủng bố này, Tần Lập tuyệt đối sẽ không có bất kỳ ý niệm nhân từ gì!

Oong!

Ngoài không gian đột nhiên truyền tới một tiếng vang Kỳ dị, ở nơi hoàn toàn là chân không này, lại truyền ra tiếng động, có thể thấy được uy lực một kiếm này!

Thanh Long Lão tổ ở bên kia chỉ còn lại một cái đầu, mắt trừng muốn nứt ra, há to miệng phát ra một tiếng rống giận không cam lòng. Tuy rằng không nghe được âm thanh, nhưng có thể cảm nhận được không gian dao động rung chuyển!

Bùm!

Cái đầu Thanh Long Lão tổ thoáng cái nổ tung, xuất hiện một con giao long màu xanh dài hơn xích! (1 xích=0. 33m)

Giao long này đầu mọc ra một đôi sừng vàng kim, tản ra quang mang chói mắt, thân thể mọc đây lân phiến, đã sinh ra hai chân trước!

Tần Lập nhìn thấy thế, không nhịn được cả kinh. Hắn biết lúc mình tiến vào cảnh giới Thánh Chủ Nguyên Anh trực tiếp tiến vào tử phủ chỗ mi tâm. Nguyên Anh bản mạng của Thanh Long Lão tổ cũng ở trong mi tâm lão, nhưng lại không ngờ tới thật sự là một con giao long có được huyết mạch Hoang cổ!

Hơn nữa, còn là sắp tiến hóa thành chân long!

Nếu như để nó sinh ra hai chân sau, thậm chí Thanh Long Lão tổ có thể trực tiếp vượt qua Thần Vương, thắng cấp đến cảnh giới Đế vương!

Trên đời này, quả nhiên kỳ nhân đông đảo, không thể xem thường người trong thiên hạ!

Con giao long màu xanh dài cả xích kia nhanh chóng chui xuống tầng khí quyển phía dưới, muốn tránh khỏi Tần Lập truy sát. Tuy rằng một trận chiến này làm cho lão mất sạch thực lực, nhưng hhỉ cần còn có bản mạng giao long này, tiếp qua mấy vạn năm, lão sẽ có lại được một thân thực lực kinh thiên động địa!

Hậu duệ huyết mạch thần thú Hoang cổ, thọ mệnh dài đến mức làm người ta không thể tưởng tượng!

Tần Lập một kiếm Trảm Thiên này trực tiếp xé rách trời cao, chém về phía giao long màu xanh này!

Ầm ầm ầm!

Trong tầng khí quyển phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, không gian trực tiếp bị chém rách. Con giao long màu xanh nhỏ bé kia bị một kiếm của Tần Lập chém làm hai nửa từ đầu tới đuôi!

Nó phát ra một tiếng gào thét cực kỳ thê lương, ầm ầm nổ tung, giữa thiên địa tràn ngập một cỗ oán khí kinh người!

Đây là Thanh Long Lão tổ không cam lòng mà!

Ngủ đông mười mấy vạn năm, mắt thấy sẽ tu luyện thành chân long, trực tiếp vượt qua Thần Vương trở thành Đại Đế, đánh vào nơi Thần Vực, ít nhất cũng có thể trở thành một vị bá chủ một phương!

Không ngờ tới, hôm nay lại thua ở trong tay một người thanh niên, chết quá oan uổng!

Nếu như Thanh Long Lão tổ có thể biết trước chuyện hôm nay, dù là Thanh Long gia tộc bị tàn sát sạch sẽ, lão cũng sẽ không xuất hiện trước mặt Tần Lập.

Quân tử báo thù, mười năm không muộn.

Lưu lại núi xanh, còn sợ gì thiếu củi đốt.

Chỉ cần lão có thể sống, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ trả được thù, xây đựng lại gia tộc lần nữa, cũng không mất bao nhiêu năm.

Đáng tiếc, trên đời này không có nếu như!

Còn hậu quả Tần Lập tế ra tiểu thế giới, giờ phút này bắt đầu hiện ra. Mặc dù chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, nhưng thế giới bên dưới đã bị tổn thương trầm trọng.

Rất nhiều núi cao sông rộng, toàn bộ sụp đổ. May mà sau khi hai người tiến ra ngoài không gian, đã cách xa thành Lãnh Quang hơn ngàn dặm, phạm vi mấy trăm dặm bị hủy diệt, vốn là một dãy núi dài.

Còn hiện giờ, đã thành một mảnh phế tích!

Ở giữa phế tích, là một vực sâu thật lớn!

Vực sâu này rộng mấy ngàn thước, dài đến hơn ba trăm dặm, sâu không thấy đáy!

Đây cũng là oai lực Tần Lập đánh ra Duy Ngã Cửu Kiếm kiếm thứ bảy, Trảm Thiên!

Chém xong con giao long màu xanh bổn nguyên Thanh Long Lão Tổ, lực lượng không tan, trực tiếp chém xuống mặt đất thành một cái vực sâu!

Nhìn kiệt tác của mình, Tần Lập không nhịn được lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ nếu như nơi chiến đấu của hai người vừa lúc ở trên bầu trời thành Lãnh Quang, như vậy mấy trăm vạn nhân khâu thành thị này sẽ không may mắn tránh được!

Đây...chính là oai lực Thánh Chủ!

Trong thiên địa vẫn tràn ngập oán khí khủng bố, Tần Lập lắc đầu, sợ rằng trong một thời gian dài địa phương này sẽ trở thành một mảnh cấm địa.

Chỉ là cỗ oán khí này, sẽ không phải người thường có thể chịu đựng được. Đây là oán khí không cam lòng của một Thánh Chủ đỉnh cấp, không có thời gian mấy trăm năm, không cách nào tiêu tán.

Cho nên, về sau thực vật mọc ra ở nơi này, đều sẽ tỏa ra một cỗ khí tức tà ác.

Ánh mắt Tần Lập rơi vào một gốc cây nhỏ may mắn còn tồn tại. Đây chỉ là gốc cây hòe bình thường, còn không cao tới hai thước, tất cả lá cây đều rụng hết, cành cây cũng bị bẻ gảy rất nhiều, coi như chỉ còn lại một thân cây trơn trụi. Nhưng Tần Lập lại cảm nhận được, một cổ khí tức sinh mệnh ương ngạnh từ trên cây này.

Gốc cây hòe nhỏ này, là một trong số không nhiều kẻ sống sót, im lặng chứng kiến một hồi hủy diệt khủng bố.

Tần Lập nghĩ một chút, vung tay lên, chém ra một cỗ kình lực nhu hòa. Một cỗ khí tức mộc tinh hoa bắn vào trong gốc cây hòe này. Gốc cây hòe nhỏ lấy tốc độ lớn lên cực nhanh bằng mắt thường có thể thấy được, đầu tiên là vươn chồi, sau đó dài ra nhánh cây, mọc ra lá cây. Lá cây xanh biếc lóng lánh như ngọc bích, tràn ngập khí tức sinh cơ!

Tần Lập mỉm cười, xoay người rời đi.

Gốc cây hòe nhỏ này, được các võ giả đời sau tôn xưng là Thánh Thụ, cũng được rất nhiều cường giả tuyệt thế gọi là Ngộ đạo Thụ, có người nói gốc cây này quanh năm tản ra đạo vận thần kỳ, tu luyện ở dưới gốc cây này sẽ nhanh hơn bất kỳ ở nơi nào khác!

Khi Tần Lập trở lại thành Lãnh Quang, chiến đấu đã kết thúc. Tuy rằng thành Lãnh Quang không bị đánh sâu hủy diệt, nhưng vẫn có vô số kiến trúc sụp đổ, rất nhiều sinh linh chịu khổ lầm than!

Thanh Long gia tộc, toàn bộ bị diệt!

Bên phía Tần Lập cũng tử thương hơn hai mươi người, đều là do những tuyệt đỉnh đại năng Thanh Long gia tộc trước khi chết, dùng phương thức đồng quy vu tận chém giết.

Tần Lập thở dài một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: Xem ra mình quả thật không thích hợp tiếp tục ở lại Giới Hạ nữa, loại chiến đấu này không cần nhiều lần, tiếp thêm mấy lần nữa, sợ rằng Giới Hạ cũng sẽ phế đi.

Lúc này là tấn công bất ngờ, Thanh Long Lão tổ tuyệt đối không nghĩ ra được mình còn có một tiểu thế giới, nhưng lần sau thì sao? Còn có thể may mắn như vậy?

Nếu như đối phương có phòng bị, như vậy chỉ cần chiến đấu dài một chút, Giới Hạ tất nhiên sẽ gặp phải đả kích hủy diệt!

Tần Lập không muốn liên lụy những sinh linh vô tội, lại càng không muốn nhiễm phải nhân quả quá lớn. Cho nên, rời khỏi Giới Hạ, mở ra cánh cửa Thần Miếu, tiến vào nơi Thần Vực, đã là chuyện phải làm!

Người mười hai đại tộc cùng lục đại phái thấy Tần Lập trở về nguyên vẹn không có chuyện gì, mỗi một người đều giống như thấy quỷ. Theo bọn họ nghĩ, dù là Tần Lập này có thể đánh một trận với Thanh Long Lão Tổ. Kết quả tốt nhất cũng là thân bị trọng thương, chật vật bỏ trốn. Thậm chí ngay cả kết quả hai bên ngang nhau, bọn họ cũng không cần nhắc tới.

Một người là tuyệt đỉnh đại năng xưng hùng Tây Vực thời đại Thái cổ mười mấy vạn năm trước, một người là tân tú trẻ tuổi mới quật khởi một hai mươi năm gần đây. Chênh lệch giữa hai bên, không khác gì như trời với đất!

Tần Lập căn bản không có khả năng chiến thắng!

Đây là suy nghĩ của gần như tất cả mọi người, ngay cả người Lý gia cùng Vạn Kiếm Lâu bị cô lập, cũng không ôm kỳ vọng quá lớn với trận chiến này.

Cho nên, mặc dù mười hai đại tộc cùng lục đại phái bị câu nói của Tần Lập trước khi đi chấn nhiếp, nhưng bọn họ vẫn sẵn lòng tin tưởng Tần Lập sẽ không về được!

Chỉ cần Tần Lập vừa chết, dù là sức chiến đấu đoàn thủ hạ của hắn cường hãn vô cùng, nhưng tất nhiên sẽ sụp đổ. Dù cho không sụp đổ, nhưng Thanh Long Lão tổ tru giết xong Tần Lập, thấy tất cả tinh nhuệ nhà mình đều bị tiêu diệt, sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?

Khẳng định là không!

Đến lúc đó, Lý gia cùng Vạn Kiếm Lâu, còn không phải là vật ở trong túi?

Dù sao đã xé rách mặt mũi, dứt khoát triệt để bước lên con đường rồi tính tiếp!

Về phần nói bị Tần Lập nhục nhã...Cái này, có thể nhẫn nhịn được mới có thể trở thành kiêu hùng! Người không biết nhẫn nại, khẳng định sẽ sống không lâu.

Bọn họ ngàn tính vạn tính, chỉ là không tính đến chẳng những Tần Lập đã trở về, lại còn trở về nguyên vẹn không hao tổn gì!

Động tĩnh khủng bố trên bầu trời, khí tức hủy diệt còn kéo dài đến phạm vi cách thành Lãnh Quang còn không đủ trăm dặm, đều để cho ngươi bên dưới rõ ràng: hai vị đang chiến đấu trên kia, kịch liệt cỡ nào.

Đến khi một đạo kiếm khí cuối cùng, chém rách trời cao, cũng phá hủy một dãy núi non ở phía bên kia, mọi người mười ba đại tộc bảy đại phái đều cho rằng: Tần Lập xong rồi!

Hắn tuyệt đối sẽ không có bất kỳ may mắn sống sót nào. Còn những người bên phía Tần Lập, sau khi các nàng Thượng Quan Thi Vũ nhìn thấy đạo kiếm khí này, tất cả đều lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Bởi vì các nàng quá rõ ràng, ngoại trừ Tần Lập ra, trên đời này đã không có ai chém ra được một đạo kiếm khí như thế nữa!

Trong thành Lãnh Quang, một mảnh xơ xác, trên đường phố không có một bóng người, gần như tất cả mọi người đều trốn đi.

Còn ở giữa không trung thành Lãnh Quang, có không dưới mấy ngàn người đang tụ tập!

Những người này, thực lực đều đạt đến cảnh giới nhất định, tới xem náo nhiệt. Trong đó, cũng bao gồm người mười ba đại tộc cùng bảy đại phái.

Tần Lập thấy những người mình mang về từ Đông Hoang thiếu đi hai mươi mấy người, nhìn bọn người lão vượn Bạch Trung Sơn, cũng đều bị thương trình độ bất đồng, trong lòng cũng có chút ảm đạm.

Lúc này, Tần Lập liếc mắt thấy Lý Ngọc Phong theo mọi người Lý gia tới đây, Tần Lập nhìn Lý Ngọc Phong cười nhạt, sau đó khoát tay đối với người Lý gia muốn nói gì, nói:

- Chuyện tình nơi này đã kết thúc, còn lại, tự mình các ngươi xử lý tốt! Ta tin rằng, người mười hai đại tộc cùng lục đại phái cũng không hiểu tình lý, giữa các ngươi cùng một hơi thở, đều là bị Thanh Long gia tộc áp bách gây ra. Ha ha, ta nói đúng chứ?

Cao tầng mười hai đại tộc cùng lục đại phái, trước tiên sửng sốt một chút. Trước khi Tần Lập nói chuyện ở sâu trong nội tâm bọn họ đều tràn ngập sợ hãi. Rất sợ Tần Lập vung tay lên, để cho đoàn thủ hạ công kích người mười hai đại tộc cùng lục đại phái, có yêu nghiệt khủng bố như hắn tọa trấn, ai dám phản kháng?

Vừa rồi bọn họ đều đang suy nghĩ đối sách, làm sao mới có thể vượt qua được nguy cơ trước mắt. Không ngờ tới Tần Lập lại dùng thái độ ôn hòa như vậy, giải quyết ân oán giữa bọn họ.

- Đúng thế đúng thế! Tần tông chủ nói rất đúng, giữa chúng ta đều là hiểu lầm mà thôi.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Gia chủ Thanh gia mười ba đại tộc, là người đầu tiên lên tiếng đánh vỡ trầm mặc.

- Người là?

Tần Lập nhìn người vừa nói, khoảng hơn năm mươi tuổi mặt trắng không râu, nhìn vẻ mặt tràn ngập vô hại.

- Ta là Thanh Khôn gia chủ Thanh gia.

Người này vẻ mặt mang theo tươi cười cung kính.

Tần Lập nhìn hắn như cười như không, nói:

- Giữa Thanh gia các ngươi cùng với ta không phải chỉ có hiểu lầm đơn giản như thế chứ?