CHƯƠNG 59
Y phẩy tay kêu cung nữ rời khỏi.
“Hạ Mẫn.” Y vén tấm vải mỏng kéo hắn ra, ấn hắn ngồi lên long sàng mà lột đi lớp vải mỏng che mặt. “A!” Y thất kinh nhìn những vết thương trên mặt hắn, vừa đau lòng lại vừa tức giận. “Là tên nào làm ngươi ra nông nỗi này?”
Hắn bật cười, âm thanh thanh thuý như tiếng chuông ngọc vang lên. “Là phấn.”
“Ân?” Y nhíu mày. Hắn đưa tay vào lấy một chút nước trà quệt trên mặt. “Ngươi xem, mất rồi.”
Quả nhiên là giả. Hàn Băng thở phào ra một hơi. Nhớ ra chuyện gì, y lại ngẩng mặt lên nhìn hắn. “Chỗ ta chuẩn bị ngươi có thích không?”
Hắn gật đầu. “Rất đẹp.” Hắn tiến đến, thơm nhẹ lên trán y.
Hàn Băng tươi cười, rúc đầu vào lòng hắn, tay xoa xoa trên bụng đã nổi lên khá rõ. “Ngươi cùng hài tử thích là ổn rồi.”
Y hung hăng hôn bụng hắn mấy ngụm. “Mau, cùng ta qua bên đó. Ta muốn chỉ…” Y kéo hắn đi đến nơi kia, đẩy cửa nhà bước vào.
“Ngươi coi, thật đẹp đi.” Y đưa tay chạm vào mấy con bướm. “Này để cho ngươi.”
Hạ Mẫn nhìn y chờ mong, trong mắt ánh lên tia hạnh phúc vô cùng.
Y đột ngột quay lại, hôn lên môi hắn lâu thật lâu. “Ta yêu ngươi.”
“Ân, ta cũng yêu ngươi.” Hắn vô thức xiết chặt thêm vòng tay. Như một lẽ tự nhiên, hắn đã mê luyến mùi hương này. Hiện giờ, nói để buông tay đã không thể được. Chỉ còn cách níu giữ mãi nó bên cạnh.
“Hạ Mẫn, ngươi biết không?” Y thủ thỉ vào tai hắn.
“Ân?” Hạ Mẫn đáp lấy lệ, ánh mắt mông lung trông phía xa thật xa.
“Người ngươi luôn thơm một mùi cỏ dại.”
Hắn giật mình ngẩng mặt lên nhìn y.
“Phải, ngươi không nghe lầm. Là cỏ dại. Cỏ dại tuy bị người ta coi là thấp kém. Thế nhưng nó lại có sức sống mãnh liệt, bền bỉ.” Y vuốt ve tấm lưng hời gầy. “Cỏ dại bật đá mà trồi lên.”
Hắn nằm trong lồng ngực, tận hưởng cái mùi hương kia. Quả là thoải mái vô cùng. “Ngươi thường nghỉ ở đây sao?”
“Không, ta chỉ ở đây lúc thật nhớ ngươi.” Y cúi xuống, mơn trớn đôi môi kia. “Nhưng đáng tiếc là lúc nào ta cũng nhớ ngươi.”
“Ân…”
“Còn ngươi, một chút thôi, ngươi có bao giờ nhớ đến ta?”
“Có.” Hắn gật đầu chắc nịch. “Rất nhiều lần, ta hận vì không có ngươi ở bên. Lúc sinh Chiêu nhi ta quả rất nhớ ngươi.”
Hàn Băng nhìn hắn, tim khẽ nhói đau. “Xin lỗi, lúc ngươi sinh ta không ở bên… Ngươi quả thực sau khi rời hoàng cung đã đi đâu?”
Hắn lắc đầu. “Chuyện giờ nhắc lại đã không còn quan trọng. Bất quá chỉ là quá khứ.”
Y nhìn hắn một lúc, đôi mắt quả thực rất trong. Từ nhỏ đã vậy, lớn lên lại muôn phần thanh tú hơn. Nếu trên đời thật sự có lời nguyền, có lẽ y đã bị nguyền vạn đời vạn kiếp yêu hắn mất rồi. Hiện giờ hai người đã bên nhau như vậy đã là quá mãn nguyện.
—–
“Hồng nhi, ngươi vào lãnh cung tìm hiểu đi.” Kỉ Hàn ngồi nhâm nhi li trà, nói với cung nữ bên cạnh.
“Vâng thưa nương nương.”
Cung nữ đã rời đi, để lại một mình hắn nơi đây. Hắn đang nghĩ, nhưng không rõ mình nghĩ thứ gì. Hắn đang nhớ, nhưng thực sự không biết là đang nhớ ai. Lòng hắn tựa như rối mà cũng tựa như trống rỗng.
Bỗng một bóng áo xanh bay nhẹ sau tán cây gần đó đập vào mắt hắn. “Là ai?” Hắn bật dậy, quát cái bóng kia.
Phía sau, một nam tử chậm rãi bước ra. Đôi mắt kia… hắn đờ người một lúc lâu.
Người đó tiến lại phía hắn hành lễ. “Thần Lâm phu tử tham kiến Quý phi nương nương.”
“Bình thân.” Kỉ Hàn khoát tay. Phải, y tự cười nhạo chính bản thân. Người ta gọi mình là nương nương, mình đã là của người khác, chân chính yêu người khác. Trong lòng rối cái gì mà rối. (véo má Hàn Hàn mụ mụ hảo yêu ngươi.)
Y nhìn hắn một lúc, tim không khỏi đập nhanh thêm. Nhưng y cũng tự cười khổ. Người ta đã là người của người khác, ngươi mơ tưởng cái gì mà mơ tưởng.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, trong lòng thầm mắng bản thân, nhưng ánh mắt lại không thể rời đi một chút. Bầu trời gió lạnh, cây khô trụi lá, chưa có tuyết nhưng lại vài phần buốt giá. Cảnh vật như bao chùm lên tâm tư, khiến nó lạnh lẽo, tàn tạ, chỉ có con người trước mắt như ngọn lửa bập bùng, sáng ấm cả không gian. Nó sưởi ấm cho trái tim, còn cả dẫn lối cho tâm hồn.
“Ngươi… Còn không mau đứng lên.” Ngôn Kỉ Hàn ho nhẹ quay mặt đi. Tâm tư hắn rất rối. Hắn hiện giờ cũng không rõ mình muốn gì. Người trước mắt làm cho hắn cảm giác an toàn. Nhưng biết sao được, hắn yêu một người, tuy đau khổ, nhưng vẫn là yêu hết mình. Một trái tim đã chết vì người kia, làm sao có thể tiếp tục xao xuyến vì người khác đây.
“À…” Lâm phu tử ù ù cạc cạc một lúc rồi đứng lên. Y nhìn người kia, bóng lưng quả thực quá cô độc. Y chưa bao giờ có cảm giác muốn che chở cho ai như vậy. “Thần… thần xin phép cáo lui.” Y lui bước, vừa rối suýt quên mất việc mình cần làm.
Kỉ Hàn đưa tay làm dấu cũng không quay lại nhìn.
Gió lạnh thổi qua làm bay mấy lọn tóc. Hạ Mẫn vào lãnh cung, tuy vài phần nghi ngờ nhưng tâm tư hắn vẫn là trống rỗng. Người ta nói đúng. Nam tử tồn tại được, có thể thiếu mọi thứ nhưng không thể thiếu kẻ thù. Chiến thắng, thắng tuyệt đối nhưng lại cảm giác có hụt hẫng lạ thường.
——
“Mẫn, như vậy có thoải mái?” Hàn Băng xoa bóp nhẹ đôi bàn chân đang ngân trong nước nóng.
Hạ Mẫn xoa bụng, khẽ ngáp. “Cũng ổn đi.”
“Ngươi buồn ngủ?”
“Ân, có một chút.”
“Vậy mau, mau nằm xuống.” Hàn Băng lau qua đôi chân, đi lại bố vải, giúp hắn nằm lên giường. Y nhu nhu thắt lưng hắn. “Hạ Mẫn, ngươyi như vậy yên tâm ở đây dưỡng thai. Đợi hài tử ra đời, tin đồn về ngươi cũng sẽ tự giác tiêu tan. Không cần lo sợ.”
Hạ Mẫn trừng hắn. Coi ta lo sợ lắm sao? “Ngươi mới cần bớt lo sợ.”
Hàn Băng chọc chọc bụng hắn một hồi. “Mẫn, không phải sinh hài tử sẽ rất đau đi.” Hắn nhớ đến hồi trước thái hậu sinh Hàn Lân mà một đợt rùng mình. Quả thực nàng hét rất lợi hại.
Hạ Mẫn nghe vậy không khỏi đơ người. Quả thực là rất đau. Cả đời hắn chưa bao giờ đau đớn như vậy.
Nhìn mặt hắn ngày càng tái đi, Hàn Băng hối lỗi, không phải mình đã dọa sợ Hạ Mẫn đi. “Này…” Y trạc má hắn.
“Ân…” Hạ Mẫn nuốt một ngụm nước bọt trân trối nhìn y.
“Không sao… Không nhắc nữa… Lần này có ta ở bên, sẽ không đau đi.”
Hạ Mẫn liếc người kia xem thường. Cũng không phải ngươi sinh, sao biết đau thế nào?
——
Hồng nhi theo lệnh Kỉ Hàn, nhiều ngày liền cố gắng vào thăm dò trong lãnh cung. Nhưng mà nàng dù làm thế nào cũng không thể tiến lại quá gần. Nàng phục suốt ở đó gần hai tháng cuối cùng cũng có cơ lẩn vào bên trong. Chính mắt nàng nhìn thấy Hạ Mẫn đĩnh một cái bụng lớn mà không khỏi rùng mình. Không phải là… nàng hớt hải chạy về Hà Kỉ cung. Đăng bởi: admin