Thiên Khải nửa nằm nửa ngồi, mí mắt khép hờ, hồi tưởng lại mấy năm từ lúc mình thức tỉnh tới nay, không khỏi cảm thán, thực sự quá không thú vị.
Thần giới phong bế, truyền thuyết về chư thần truyền lưu khắp hai giới tiên yêu, thời đại quá xa xôi, thật thật giả giả, hư thực khó phân biệt.
Thiên Khải không nhớ rõ mình thức tỉnh khi nào, thân thể tái tạo lại cũng không khác mấy trước khi tiêu tán, đều là quang cảnh trong nháy mắt. Nhưng cảnh đời đổi dời, Thần giới, chư thần đều đã khó tìm được tung tích, việc duy nhất đáng mừng chính là Tử Hàm vẫn còn bên mình.
Đáng tiếc thời gian hai người thức tỉnh quá gần nhau, Tử Hàm cũng không biết, người nọ hiện giờ đang ở nơi đâu.
Hiện tam giới yên ổn, Thiên Khải không chỉ một lần hoài nghi, Bạch Quyết liệu có như lời Tổ thần nói, lấy thân ứng kiếp rồi không?
“Tảng băng thối, nếu huynh dám gạt ta, bản tôn nhất định cho huynh đẹp mặt!”
Tử Hàm bĩu môi, thần tôn suốt ngày nói xấu Bạch Quyết thần tôn, cái gì mà “Nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!”, “Bản tôn nhất định phải đem hắn nghiền xương thành tro mới giải nỗi hận trong lòng”,… Kết quả đến khi mình lanh mồm lanh miệng hùa theo vài câu lại bị mắng xối xả, thật quá đáng.
Thời gian dài lâu, Thiên Khải đôi khi cũng sẽ nhớ đến một vài chuyện trước kia, hơn phân nửa là có liên quan đến Chủ thần Hỗn độn.
Y nhớ khi hắn còn bé, thần mạch hỗn độn mới xuất hiện, được người khác gọi một tiếng “tiểu điện hạ” liền xấu hổ; nhớ lúc hắn do dự lại cẩn thận ngồi lên vị trí Chủ thần; nhớ hắn cười rộ lên, mi mắt cong cong, trong mắt đựng đầy ánh sao; nhớ lúc hắn láu lỉnh bày trò đùa dai với mình bị Chích Dương phát hiện; nhớ ánh mắt ấm ức cầu cứu của hắn nhìn về phía mình khi bị đám nữ thần vây chặt không thoát thân được…
Đều là chuyện từ mười mấy vạn năm trước.
Mỗi khi hồi tưởng lại, trong lòng Thiên Khải lại âm ỉ đau nhức —— Mấy năm gần đây, y nhớ về quá khứ, rốt cuộc hiểu ra vì sao tính tình của Bạch Quyết lại đột nhiên thay đổi hoàn toàn, lạnh lùng quyết tuyệt, độc lai độc vãng.
Ngày ấy lẻn vào Cấm Thư Các, trong tay Bạch Quyết rõ ràng có giấu thứ gì. Sau hôm đó, hắn nhốt mình trong điện Trường Uyên mấy ngày liền, khi bước ra, đã không còn dáng vẻ của ngày xưa nữa. Hắn đẩy mọi người ra xa, bao gồm cả Thiên Khải và Chích Dương, quyết tâm một thân một mình lao tới tử cục.
Nhưng hắn vẫn lặng lẽ săn Cửu Vĩ Hồ cho Chích Dương, vẫn ủ ngàn vò rượu cho Thiên Khải.
Dưới đáy lòng, thầm lặng quan tâm mọi người.
Hắn nhất định lén lấy lệnh vũ ta truyền cho hắn ra đọc rất nhiều lần rồi. Thiên Khải nghĩ, cảm thấy có phần an ủi ——
Tuy hắn không ở bên cạnh chúng ta, nhưng cũng may, những năm tháng đó, hắn đều không vắng mặt.
Ký ức mỗi khi gợi lại thường ùn ùn kéo về. Thiên Khải vừa nhớ tới đủ loại tốt đẹp trước kia, lại thường mơ thấy cảnh Bạch Quyết thân chết hồn tiêu trên đài Càn Khôn, lần nào cũng bị doạ tỉnh, mồ hôi đầy đầu, tim đập dồn dập.
Tảng băng kia còn không trở về, bản tôn nhất định sẽ bị bức điên mất!
“Tại hạ Bắc Hải thượng quân Thanh Mục, đặc biệt tới cầu kiến Tử Nguyệt yêu quân, thỉnh cầu huynh đài dẫn đường.”
Tử Hàm mới từ trong điện ra, đi đến trước cửa, bỗng thấy một người áo trắng bước tới cúi đầu chắp tay thi lễ, không thấy rõ mặt, chỉ cảm thấy giọng nói rất quen, đang tự hỏi, người nọ ngẩng đầu lên, lập tức làm y hóa đá tại chỗ.
“Bạch… Bạch…”
Bạch… gì? Thanh Mục không hiểu ra sao, đôi con ngươi màu hổ phách rất đẹp nhìn Tử Hàm, thấy trong mắt người kia vừa có kinh sợ vừa có vui mừng lại vừa có nghi hoặc, thật sự kỳ quái. Thanh Mục không khỏi nhíu nhíu mày, đang định nói chuyện, người trước mặt lại trực tiếp phất tay biến mất, vài sợi yêu lực màu tím nhạt đung đưa một hồi rồi tan biến.
Thanh Mục không thốt nên lời, đi thẳng đến phía trước, không bao lâu lại gặp được một người nữa.
Người nọ đưa lưng về phía hắn, thường phục thắt eo màu tím tôn lên vóc dáng cao ráo thon gầy. Không biết vì sao, nhìn bóng dáng người này, Thanh Mục bỗng sinh ra cảm giác như đã từng quen biết, còn có cả chút khổ sở.
Thiên Khải xoay người lại. Y vừa mới cảm ứng được một chút hơi thở của Bạch Quyết, ôm một tia hy vọng, không ngờ đập vào mắt là một người giống Bạch Quyết như đúc, lập tức, xúc động, đau đớn, buồn vui đan xen nảy lên trong lòng.
Thanh Mục bị cảm xúc phức tạp trong ánh mắt kia làm giật mình, không khỏi lui ra sau nửa bước, suýt nữa vướng ngã, lại ngẩng đầu lên, người nọ đã giấu đi tất cả cảm xúc, đang cười tủm tỉm nhìn mình.
“…”
“Đây là tiểu tiên quân nơi nào, chạy đến Yêu tộc làm gì?”
“Tại hạ Bắc Hải thượng quân Thanh Mục, đến cầu kiến Tử Nguyệt yêu quân.” Thanh Mục chắp tay, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Thiên Khải nghe vậy cong cong khóe miệng, dưới tấm mặt nạ che nửa càng thêm vài phần tà mị. “Ồ——” Y cố ý kéo dài âm điệu, trêu chọc: “Ngươi tìm y có chuyện gì sao? Theo ta được biết, Tử Nguyệt yêu quân không quen biết người trong Tiên giới, ngươi tùy tiện đến, chẳng lẽ là thích y?”
“Đúng vậy.” Thanh Mục mặt không đỏ, tim không loạn, nghiêm trang trả lời: “Bản quân ngưỡng mộ Tử Nguyệt yêu quân đã lâu, đặc biệt tới cầu kiến.”
“…?”
Thiên Khải không ngờ nhóc con này lại trả lời dứt khoát đến thế, lập tức nghẹn lại, sửng sốt vài giây vẫn không biết ứng đối thế nào, đơn giản vung tay áo lên chuồn, chỉ để lại cho người ta một câu: “Y đang ở suối Tử Nguyệt, tự đi tìm đi.”
Khóe miệng Thanh Mục cong lên, chạy đuổi theo yêu lực của y.
Hắn đến đây là muốn hỏi vì sao cây quạt của Tử Nguyệt yêu quân lại xuất hiện ở núi Liêu Vọng. Ai ngờ người đã gặp được, lời còn chưa hỏi đã bất thình lình bị kéo xuống suối nước nóng, nửa thân mình ướt đẫm.
“Quả nhiên là ngài!”
“Ngài chơi ta!”
Thấy kẻ khởi xướng không thèm che giấu ý cười, Thanh Mục khí huyết dâng lên, cũng mặc kệ thân phận của hai người, thiếu niên khí phách, hai tay vốc nước hắt vào người kia.
Thiên Khải bất ngờ, bị hắt nước đầy mặt — đương nhiên không bao gồm phần bị tấm mặt nạ nửa che khuất — mới phản ứng lại, lập tức đáp lễ cho đối phương một vốc nước, thầm nghĩ: Thằng nhóc này sao cũng hẹp hòi hệt như Bạch Quyết vậy!
Hai người đấu qua đấu lại một hồi, vẫn là Tử Hàm cắt ngang trò trẻ con này. Y vội vàng chạy tới báo cho Thiên Khải: giáo Thái Thương đã xuất hiện trên núi Liêu Vọng.
Sắc mặt Thiên Khải tức khắc nghiêm túc lên, Thanh Mục thấy thế cũng dừng tay lại.
“Theo ta đi một chuyến.”
Thiên Khải nói, lập tức kéo tay Thanh Mục đi. Thanh Mục loạng choạng một cái đã thấy mình đang trên đường đến núi Liêu Vọng, Thiên Khải vẫn luôn nắm chặt cổ tay của hắn, không biết là do căng thẳng, nôn nóng hay là có nguyên nhân gì khác, y nắm rất chặt, lòng bàn tay cũng đẫm mồ hôi.
Thanh Mục cảm giác cổ tay bị siết rất khó chịu, nhưng Thiên Khải hoàn toàn không nhận ra, chỉ một lòng lên đường, lực đạo trên tay không hề thả lỏng, nắm chặt đến phát đau.
“Buông ta ra.” Thanh Mục bất ngờ bị lôi kéo đi, cổ tay còn đau, không khỏi có chút tức giận muốn rút tay về.
“Đừng nhúc nhích.” Thiên Khải vẫn chưa liếc hắn lấy một cái, chỉ tập trung chạy tới núi Liêu Vọng.
Thanh Mục càng tức giận: “Rốt cuộc ngài muốn làm gì? Buông ta ra!”
Nhưng bất luận hắn nói cái gì Thiên Khải cũng không đáp lại, lực độ dưới tay cũng không buông lỏng nửa phần, đến tận khi đáp xuống núi Liêu Vọng.
“Tịnh Uyên, tốt nhất ngài nên nói rõ ràng cho ta…”
Thanh Mục còn chưa dứt lời đã nghe Tử Hàm kinh ngạc thốt lên: “Hồng Nhật!”
“Đó không phải Hồng Nhật, chỉ là một sợi tàn hồn của Hồng Nhật thôi.” Thiên Khải bình tĩnh nói.
Thanh Mục lúc này mới thoát khỏi cảm xúc vừa rồi, phóng mắt nhìn sang, cách đó không xa, một con hỏa kỳ lân trong trạng thái linh thể đang đứng chắn trước một ngọn giáo dài trên tế đàn, rống giận đẩy lui hai người – hoặc nên nói, thần tiên – muốn cướp ngọn giáo.
“Đó là… vũ khí của chân thần Bạch Quyết trong truyền thuyết —— Giáo Thái Thương?”
Vừa nãy hắn có nghe Tử Hàm nói, giáo Thái Thương xuất hiện ở núi Liêu Vọng.
“Không sai.”
Thiên Khải nói, buông bàn tay lôi kéo Thanh Mục nãy giờ ra. Thanh Mục lúc này cũng không có tâm tình tính sổ với y, hắn đang bị tình hình bên chỗ giáo Thái Thương thu hút sự chú ý, hơn nữa phát hiện, mấy vị bằng hữu mình vừa mới kết bạn cũng ở chung quanh.
Thân thể phản ứng trước ý thức, hắn bước ra một bước mới theo bản năng quay lại nhìn Thiên Khải, thấy Thiên Khải không ngăn cản mình, toàn bộ tinh thần đều đặt hết lên giáo Thái Thương, vui vẻ cười cười, ẩn thân dịch chuyển đến cạnh các bằng hữu.
“Hậu Trì!”
“Thanh Mục, sao huynh lại tới đây?”
“Đừng nói nữa, ta bị người ta lôi tới, quả thực không thể hiểu được.” Thanh Mục ngẫm lại một đường này, tuy chưa đến một khắc ngắn ngủi nhưng đến bây giờ cổ tay vẫn còn đau nhức, thật sự không phải là trải nghiệm sung sướng gì, cáu kỉnh bĩu môi: “Sao mọi người lại đến đây?” Hắn gật gật đầu thăm hỏi với Phượng Nhiễm và Cảnh Giản, tầm mắt thoáng nhìn, góc kia Cảnh Chiêu mới vừa bị thần thú đánh đuổi, thấy hắn tới, lập tức chạy qua chào đón, bị Hậu Trì ngăn lại, hai người quả nhiên bắt đầu cãi nhau. Phượng Nhiễm và Cảnh Giản một người cãi phụ, một người cố sức khuyên can, trong chốc lát không ai rảnh quan tâm tới hắn.
“…” Thanh Mục không muốn để ý đến những chuyện đó, xoay người đối diện với giáo Thái Thương, định xem kỹ tình huống, hỏa kỳ lân thấy hắn, thoáng chốc an tĩnh lại.
Mọi người đang khó hiểu, bỗng thấy hỏa kỳ lân phun ra một luồng sáng vàng lấp lánh, lập tức bắn về phía ấn đường của Thanh Mục. Quanh người Thanh Mục hào quang rực rỡ, thân thể bay lên, chậm rãi bay đến giữa tế đàn.
“Thanh Mục!” Mấy người bạn kinh hãi, duỗi tay muốn kéo hắn lại nhưng đều bị đánh ngã ra đất. Mà người đang lơ lửng giữa không trung bỗng mở bừng mắt, ánh mắt như lửa cháy lại mang theo hàn ý cổ xưa.
“Quả nhiên là huynh.” Nơi xa, Thiên Khải lẩm bẩm. Y nhấp miệng cười, không phát hiện hốc mắt mình đã đầy nước mắt.
Bạch Quyết niệm quyết thu lại giáo Thái Thương cùng tàn hồn của Hồng Nhật, lạnh lùng mở miệng: “Xông vào nơi ta tu luyện, đả thương thần thú hộ sơn của ta, tội không thể tha.”
Hắn ra tay không hề lưu tình, Thiên đế cầu xin cũng ngoảnh mặt làm ngơ, nếu như không phải bóng người màu tím trên ngọn núi phía xa kia hấp dẫn hắn toàn bộ sự chú ý của hắn, chỉ sợ hôm nay Cảnh Chiêu sẽ phải bỏ mạng tại đây.
Hắn thu thần lực, phất tay mà đi, nháy mắt đã đến trước mặt Thiên Khải, lời chưa nói nước mắt đã rơi.
“Thiên Khải, là huynh thật sao…”
Sáu vạn năm không gặp, dường như đã qua mấy đời. Bạch Quyết giọng nghẹn ngào, run rẩy vươn một bàn tay xoa lên mặt Thiên Khải, sợ tất cả chỉ là ảo giác, mạnh tay một chút sẽ tiêu tán theo gió. Hắn vẫn không quên cảnh tượng lúc trước mình chính tay đâm một giáo, Thiên Khải ngã xuống, thân thể dần dần tiêu tán. Cảm giác trơ mắt nhìn người mình yêu tha thiết chết trong tay chính mình, đau thấu tâm can, bây giờ nhớ lại vẫn ép cho hắn thở không nổi
Thiên Khải duỗi tay phủ lên bàn tay đang vuốt ve mặt mình, cười cười. Nụ cười này, cuối cùng cũng không thể ngăn nổi nước mắt lách tách rơi xuống.
“Là ta, tảng băng, cuối cùng ta cũng tìm được huynh rồi.”
Bạch Quyết nhận được câu trả lời, đột nhiên kéo y vào lòng ôm lấy, hắn ôm rất chặt, tưởng như muốn ấn người trước mắt dung nhập vào xương thịt của mình, trăm triệu năm sau, vĩnh viễn không chia lìa.
Thiên Khải tất nhiên cũng dùng hết toàn lực ôm chặt lại hắn —— Đây là vị thần mà mình đã yêu mười mấy vạn năm, chờ đợi mười mấy vạn năm, nếu có thể, y thật sự mãi mãi không muốn rời xa hắn.
Nhưng cả hai cũng đều biết, họ vẫn còn con đường rất dài phải đi.
Thanh Mục tỉnh lại, phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, xung quanh yêu khí nồng đậm, hẳn là Yêu giới. Cố gắng nghĩ xem vì sao mình lại ở đây, nhưng ký ức cuối cùng chỉ dừng lại ở khoảnh khắc đối diện với hỏa kỳ lân trên núi Liêu Vọng. Hắn ôm đầu, càng nghĩ càng đau, như không phục mà muốn tranh hơn thua với đau đớn này.
Tử Hàm vừa vào cửa liền thấy bộ dạng thống khổ của hắn, sợ tới mức vứt luôn khay trong tay vọt tới.
“Bạch… Thanh Mục thượng quân, ngài làm sao vậy?” Y suýt theo bản năng gọi hắn “Bạch Quyết thần tôn”, may mà nhớ lời thần tôn nhà mình dặn dò, vội vàng nuốt về.
Thanh Mục không để ý tới y, chỉ lo phân cao thấp với cái đầu của mình, lại nghe y nói tiếp: “Ngài đừng làm ta sợ. Thần tôn nói ngài đã không sao rồi mới ra ngoài ngâm suối nước nóng giải lao, mới có một khắc, nếu ngài lại xảy ra chuyện gì ta biết làm thế nào bây giờ!”
Từ từ… Lời này của y nghĩa là, tên kia vẫn luôn chăm sóc ta?
Thanh Mục ngừng lại.
Tử Hàm chưa kịp mừng rỡ đã thấy hắn vung tay áo biến mất trước mặt mình.
“Thượng quân?!”
Bên suối Tử Nguyệt, Thanh Mục nhìn người đang tĩnh tọa nhắm mắt dưỡng thần trong nước, lâm vào trầm tư.
“Tới rồi thì cũng đừng trốn tránh nữa, xuất hiện đi.” Nét mặt Thiên Khải lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng chênh lệch tu vi rất lớn vẫn giúp y phát hiện sự tồn tại của Thanh Mục.
“Ta nghe nói… ngài… cái kia…” Thanh Mục ấp úng cả buổi không nói được một câu hoàn chỉnh, Thiên Khải nhìn hắn ngượng ngùng, phì cười.
Dáng vẻ này của nhóc con, sao lại giống Bạch Quyết năm xưa đuổi theo người ta xin lỗi vậy chứ? A ha ha ha ha…
Thấy sắc mặt Thanh Mục dần dần có xu thế từ hồng biến thành đen, Thiên Khải thức thời “Khụ khụ” hai tiếng, tiếp nhận đề tài: “Không cần cảm tạ, coi như ta bồi thường siết đỏ cổ tay ngươi.” Lúc thần thức của Bạch Quyết tạm ẩn, thân thể Thanh Mục không chịu nổi thần lực quá mạnh mẽ vận chuyển mà ngất xỉu trong lòng y, y mới phát hiện trên cổ tay đứa nhỏ này có một vòng đỏ ửng, áy náy không thôi —— Trên đường đi, y một lòng chỉ muốn nghiệm chứng Thanh Mục có phải Bạch Quyết hay không, kích động lại căng thẳng, ra sức kéo người theo, không quan tâm đến lực độ trong tay, thật là không phải với hắn.
“… Được rồi, bản quân đại nhân có đại lượng, không so đo với ngài.” Thanh Mục dò hỏi Thiên Khải mình đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại ngất xỉu, đối phương cũng không nói rõ, qua loa lấy lệ một phen liền bắt đầu nói đông nói tây. Hắn biết mình hỏi nữa cũng không ra đáp án, đành từ bỏ.
“Đúng đúng đúng, Bắc Hải thượng quân của chúng ta thiện tâm, nhất định sẽ không làm ta khó xử, bản quân tại đây cảm tạ.”
Thanh Mục nghẹn lời, nhất thời không rõ lời này của y rốt cuộc là đang trào phúng mình hay là đang coi mình như trẻ con mà dỗ. Giọng điệu kia rõ ràng là để dỗ con nít!
Nhưng từ khi thức tỉnh ở Bắc Hải ngàn năm trước, đây là người đầu tiên quan tâm chăm sóc hắn như thế. Nghĩ vậy, lòng Thanh Mục mềm mại đi, dường như bất luận y nói cái gì, mình đều có thể không để bụng.
Thiên Khải chú ý tới trong mắt hắn chợt lóe lên một chút cô đơn, lòng run lên.
“Tại hạ Tử Nguyệt yêu quân Tịnh Uyên.” Thiên Khải tháo xuống tấm mặt nạ che nửa khuôn mặt, mỉm cười với hắn: “Chẳng biết có được may mắn kết bạn với Thanh Mục thượng quân hay không?”
Thanh Mục sửng sốt, lần đầu tiên nhìn thấy bóng dáng của y hắn đã có cảm giác như đã từng quen biết, hiện giờ gương mặt này, càng như đâm thẳng vào ngực, làm hắn gần như quên cả thở.
“Có phải chúng ta… đã từng gặp nhau ở đâu không?”
“Đương nhiên.” Thiên Khải không chút do dự cho đáp án khẳng định.
Thanh Mục vừa mừng vừa sợ, trong trí nhớ ngàn năm ngắn ngủi hắn quả thật không tìm thấy hình bóng người này, nhưng như vậy không có nghĩa trước khi hắn ngủ say ——
“Lúc trước ngươi nói ngưỡng mộ bản quân, nhất định phải nhìn thấy diện mạo của bản quân đấy thôi. Thế nào, có phải là kinh thế hãi tục, gặp xong khó quên không?” Thiên Khải nói tiếp, vẫy vẫy tay, bày ra vẻ mặt “Bản quân biết mình rất đẹp, ngươi không cần trả lời”.
“….” Thanh Mục miễn cưỡng nở nụ cười: “Thuận miệng bịa chuyện thôi, cũng không cần coi là thật.”
“Ha ha ha ha ha ha…” Thiên Khải không khách khí cười điên cuồng.