Yến Nhi đến công ty, chị Vinh chạy lại đặt kế hoạch trước mặt Yến Nhi.
- Em sắp xếp xa chồng nửa tháng nhé! Show thực tế này em cùng Diễm Quỳnh tham gia nên chị sẽ đi theo hai đứa.
- Vâng, em biết rồi.
- Tối nay có qua phòng trà không? Ông chủ Lãng Khách mời đấy.
- Có, lâu rồi em không tham gia.
Chị đồng ý đi, tối em rủ chồng em đến luôn.
- Dính chồng như sam ấy thôi.
Yến Nhi nháy mắt với chị cười.
Bây giờ cô làm gì cũng thích có anh bên cạnh.
Chuyện lùm xùm đời tư của cô cũng lắng xuống, ông ta bận rộn với việc khôi phục kinh tế gia đình nên không đến tìm cô nữa.
Diễm Quỳnh đi quay về lại gần Yến Nhi.
- Đi uống cafe không?
- Ừ
Ngồi trong quán, Yến Nhi nhìn ra ngoài trời đang lất phất mưa.
Diễm Quỳnh mang đồ uống đến, đặt trước mặt Yến Nhi cốc trà sen vàng.
- Nhi này, tao thay mặt ba mẹ tao xin lỗi mày nhé!
- Tao không còn để tâm đến hai người họ nữa nên mày còn muốn làm bạn với tao thì đừng nhắc đến ba mẹ mày trước mặt tao nữa.
- Tao sẽ thay ba tao trả nợ cho mày, mày cần gì hãy bảo tao được chứ?
- Bỏ đi, chuyện giữa ba mẹ mày và mẹ tao không liên quan đến mày và tao nên đừng lôi vào nữa.
Tao cũng chẳng cần mày giúp gì cả.
- Mấy lần tao muốn nói lời cảm ơn mày nhưng thấy mày vẫn buồn nên không dám lên tiếng.
Tao biết mày đã xin anh Cường dừng tay với ba mẹ tao nên họ mới có đường mà sống.
- Vậy thì hãy giữ luôn đi, hôm nay mày còn nói ra làm gì?
- Tao...
- Coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi.
Hồi ở Hàn Quốc mày cũng giúp đỡ tao nhiều nên tao nói với anh Cường là vì mày chứ không phải vì ông ấy.
Hơn nữa tao cũng nói thẳng là mày với tao vẫn là bạn chứ không có quan hệ chị em gì hết.
- Tao nhớ rồi, mày cũng đừng buồn nữa.
Thật ra tao cũng bất ngờ khi bố tao nói nhưng chúng ta đều lớn rồi nên tao cũng không có thành kiến gì với mày hết.
Mẹ tao nóng nảy nên mày đừng chấp bà ấy.
- Bỏ đi, tao về đây.
...
Yến Nhi nấu xong bữa tối thì Bảo Cường cũng đi gặp khách hàng về.
Anh nhìn bàn ăn thì hào hứng.
- Hôm nay có chuyện gì mà em nấu nhiều đồ ăn vậy?
- Lâu rồi không cho chồng ăn tử tế nên nay bồi thường thiệt hại.
Anh cởi áo vest lại gần xách nồi cơm ra cho vợ.
- Anh rửa tay đi đã rồi ăn, từ bao giờ anh lại ham ăn vậy hả?
- Vợ ơi, anh rất đói.
Người ta mời anh ăn mà anh không ăn để dành bụng về nhà ăn với em đây.
Cô lườm yêu chồng, gắp miếng bò sốt đưa vào miệng anh.
- Bây giờ đi rửa được chưa?
- Chờ anh một lát.
Yến Nhi đến tủ chọn ra một chai rượu vang mang lại bàn.
Lâu rồi cô bỏ quên những bữa ăn của hai vợ chồng, quên cả việc chăm sóc anh mà chỉ ỉ lại vào Bảo Cường.
Bây giờ, mọi chuyện cần được ném vào thùng rác, Bảo Cường mới là ưu tiên của cô.
Một vòng tay ấm áp ôm cổ, anh cọ má vào má cô nhắc nhở.
- Em làm sao mà ngồi ngẩn ngơ vậy?
- Không có, em đang nghĩ mai em đi tham gia show thực tế mà xa anh những hai tuần thì sẽ nhớ lắm.
- Chỉ cần em gọi là anh sẽ có mặt.
- Thật chứ?
- Thật, anh cho một vệ sĩ đi theo em nữa, phòng trường hợp bất trắc xảy ra.
Cô nghiêng mặt là hai khuôn mặt dính sát vào nhau liền hôn lên môi anh một cái.
- Có chị Vinh rồi nên không cần ai nữa đâu ạ.
Có vệ sĩ nữa có phải là rất vướng bận không?
- Anh gọi Papa cho em đấy.
Anh ấy đi theo đoàn bảo vệ lãnh sự của đại sứ quán Hàn Quốc sang Việt Nam.
Sau khi xong việc đáng lẽ ra về Hàn mấy ngày rồi nhưng anh đã bảo lãnh cho anh ấy ở lại thêm ba tuần nữa.
- Thật ạ? Đấy anh lại tính toán hết cho em rồi.
Nếu anh cứ bao bọc em như này lâu dần sẽ thành phụ thuộc đấy.
- Vậy càng tốt, rồi một ngày không có anh thì em sẽ chẳng làm được việc gì, như vậy thì cả đời em phải ở bên anh rồi.
Anh đỡ phải đau đầu nghĩ cách chiến đấu với tình địch.
Yến Nhi bật cười thành tiếng, gỡ tay anh ra yêu cầu ngồi xuống bàn.
Hai ly rượu được rót ra, cô đẩy về phía anh một cốc.
- Hôm nay em có nhã hứng uống rượu sao?
- Vâng ạ, uống một chút lát lên giường cho hưng phấn.
- Hôm nay được hả?
Nhìn mặt anh háo hức mà cô thấy thương.
Thời gian qua cô xảy ra chuyện rồi cũng chẳng có tâm trạng mà chiều chồng.
Anh cũng chẳng dám đòi hỏi, tối đi ngủ chỉ nằm im ôm vợ, đọc sách cho vợ nghe để cô dễ ngủ.
Nghĩ thấy thương thật là thương.
- Em sắp xa anh tận hai tuần đấy, vậy nên hôm nay sẽ cho anh ăn no.
- Vợ thật tốt bụng quá!
Vậy là, anh lại chạy sang ghế cạnh cô ngồi, chăm chỉ gắp thức ăn nhồi nhét cho cô ăn, còn nhiệt tình đưa rượu cho cô uống.
- Em no quá lát không muốn vận động đâu, anh ăn đi chứ?
- Ăn nhiều vào có sức chứ không em yếu lắm, cứ chưa gì đã xin rút lui rồi.
- Hôm nay hứa sẽ không như vậy, sẽ ngoan ngoãn không xin xỏ được chứ?
Anh cứ gật gật mắt sáng lên, lúc ở bên cô, anh như biến thành con người khác vậy? Chẳng còn là một ông sếp khó tính với nhiều quy tắc khô khan nữa.
Nếu nhân viên trong tập đoàn nhìn thấy anh như này họ có ghen tị với cô không? Có lẽ đến bây giờ, cô thấy điều mình làm đúng đắn nhất là cố chấp yêu anh...!thật lạ...!thay đổi thật đấy.
Tình yêu khiến người ta thay đổi đến chính mình còn chẳng nhận ra nữa.
Khi rượu đã ngấm, mặt mũi cô đỏ hồng lên, ánh nhìn mờ mờ ảo ảo.
Cô ngồi ngây ngốc tay chống lên má nhìn anh cười...
- Anh dọn xong rồi, nào đưa em lên giường thôi.
Cô dang tay ra chờ được anh ẵm lên.
Bảo Cường luồn tay dưới gối, một tay đỡ lưng dễ dàng nhấc cô lên khỏi ghế.
Yến Nhi gẩy chân đá vèo hai chiếc dép đi, dùng ngón trỏ vẽ trên khuôn mặt anh, nhấn nhấn ở mũi rồi rướn người lên chu môi chạm vào môi anh cười thành tiếng.
- Bảo Cường...!em yêu anh nhiều như vậy, anh không được bỏ em đâu đấy.
Đặt cô nằm xuống giường, rẽ những lọn tóc đang đậu trên mặt cô sang một bên, hành động nhỏ nhưng vô cùng yêu chiều.
- Bé con...!cả đời này em đừng hòng chạy thoát khỏi tay anh.
Cô nhoẻn miệng cười hạnh phúc, mặt càng lúc càng đỏ, hình như rượu đã ngấm vào đến huyết quản rồi.
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh kéo xuống cướp đoạt đôi môi ấm nóng của chồng.
Nụ hôn mỗi lúc một bạo dạn, cô dùng đầu lưỡi phác họa một vòng tròn trên môi anh rồi thích thú lách vào trong cuốn lấy lưỡi anh trêu đùa.
Mùi cay nồng của rượu còn vương vất hòa với mùi của hạnh phúc mang lại cảm giác thăng hoa, ngọt ngào không thành lời.
Quần áo trên người cũng bị anh trút bỏ từ bao giờ, cô vẫn tham lam gặm nhấm môi anh đến khi chẳng thể thở nổi mới buông ra thì cả người cũng đã nhuốm đầy dục vọng mà thở hổn hển.
Bảo Cường nhìn bộ dạng như mèo con của vợ hài lòng, anh gõ gõ lên trán cô thì thầm.
- Hôm nay em có muốn nằm trên không?.