Cô đứng chết lặng nhìn ông, nước mắt lại trực rơi xuống nhưng cô nhanh chóng lau đi.
Ngồi xuống cạnh ông, cô nắm lấy bàn tay ông áp lên má mình.
- Ông nội, con là Yến Nhi, cháu dâu của ông đây.
Sao ông lại không nhận ra con chứ?
Ông đưa tay lau nước mắt trên má cô mỉm cười.
- Đừng khóc, ông sẽ cố nhớ...!nhưng nhà ông ở đâu, con đưa ông về được không?
- Dạ, ông đi theo con.
Yến Nhi cảm ơn người bên cạnh, đưa cho ông ấy ít tiền nhưng ông không nhận.
- Bác thấy ông cứ đi đi lại lại nên mới lại gần hỏi không ngờ ông không biết đường về nhà.
Ông bị lẫn như này không nên để ông ra đường đâu.
- Dạ, cháu biết rồi ạ.
Ông cháu bị Alzheimer nên lúc nhớ lúc quên thôi ạ, chắc hôm nay ông chưa uống thuốc ạ.
- Vậy sao, thôi đưa ông về uống thuốc đi.
- Cháu cảm ơn bác ạ.
Nhà ông chỉ cách chỗ này hơn một cây số thôi.
Có lẽ ông đi tập thể dục rồi bệnh trở phát mà quên đường về nhà.
Yến Nhi khoác tay ông, hai ông cháu đi bộ trên vỉa hè dịu mát.
- Ông ơi, ông nhớ ra con chưa?
- Chưa...!ông chưa nhớ nhưng nhất định sẽ nhớ ra.
Yến Nhi lau nước mắt cứ thi nhau rơi xuống, tựa đầu lên vai ông thủ thỉ.
- Ông, con xin lỗi ông
- Vì sao lại xin lỗi ông?
- Con...!con xin lỗi vì đã để ông đi lạc.
Ông cười vỗ vỗ đầu cô âu yếm.
- Ừ vậy là lỗi của con rồi.
Con phải theo sát ông vào đấy nhé!
- Dạ vâng ạ.
Về đến nhà, cô thấy bác giúp việc lẫn lái xe đều đang đứng thẫn thờ trong sân.
Nhìn thấy cô đưa ông về thì chạy ào đến.
- Yến Nhi, cháu đưa ông đi sao không nói với mọi người.
Ông cáu xô hai người sang một bên mà nắm tay Yến Nhi.
- Con bé đưa tôi về nhà, các người làm gì vậy hả?
- Ông, mọi người lo cho ông thôi ạ.
- Đáng ghét, con vào nhà với ông đi.
Yến Nhi nhìn hai người mặt mũi méo xệch, trên khuôn mặt họ vẫn đầy lo lắng.
Cô nháy mắt với họ an ủi rồi đi theo ông vào nhà.
Bác giúp việc chạy vào lấy thuốc của ông đưa cho cô nhưng ông lại từ chối uống.
- Uống nhiều quá, ông không uống đâu.
Cô ngồi dưới chân ông, nắm lấy hai tay ông chỉ vào mặt mình.
- Ông có muốn thấy con khóc không?
- Không, con khóc rất xấu.
Cô xị mặt làm nũng với ông.
- Vì ông quên con nên con mới buồn mà khóc đấy ạ.
Ông uống thuốc đi để nhớ ra con là ai, con sẽ không khóc nữa.
- Thật sao?
- Thật, ông uống thuốc thì con sẽ ở lại đây ăn cơm trưa cùng ông được không ạ.
- Được, vậy ông uống.
Bảo Cường đứng cửa nhìn vào nhưng không lên tiếng.
Khi được chị Vinh báo thì anh đã bỏ dở cuộc họp để chạy về nhà.
Ông vẫn là quý Yến Nhi nhất, cô nói là ông làm theo với thái độ tích cực vui vẻ.
Nhìn cô ân cần với ông như vậy thì tại sao lại nói những lời sáng nay chứ? Anh cứ đứng vậy nhìn hai ông cháu nói chuyện, cười đùa rồi bất giác nhấc điện thoại lên quay lại.
- Ông nhận ra con chưa? Con sẽ khóc nếu ông vẫn chưa nhận ra đấy.
- Con chắc chắn là cháu ông rồi nhưng con tên gì?
Yến Nhi mang bàn tay ông xoa xoa lên mặt mình.
- Ông nhìn kĩ con đi, con là Yến Nhi.
Ông không được quên con như vậy.
Ông nhắc tên con đi.
- Yến Nhi hả? Tên con hay quá! Sao con lại khóc?
- Dạ, không khóc.
Con sẽ không khóc nữa.
Ông gọi lại tên con đi ạ.
- Yến Nhi...!ông nhớ rồi...!con là Yến Nhi...!đừng khóc, sưng mắt rồi.
Cô lau nước mắt mỉm cười mà lòng đau buốt.
Nếu ông cứ như thế này thì cô biết làm sao đây?
Bảo Cường không vào nhà mà quay người rời đi một cách yên lặng.
- Cậu không ở lại ăn trưa sao?
- Cháu có việc bận, bác đừng nói với vợ cháu là cháu về đây nhé!
Bác Lành nhìn theo lắc đầu khó hiểu, vừa về rồi lại đi ngay là sao vậy? Chẳng lẽ hai đứa vẫn sống xa cách vậy sao? Chẳng hiểu thằng bé này chê Yến Nhi ở điểm nào nữa.
Yến Nhi đưa ông lên phòng nghỉ ngơi đợi cơm trưa, vậy nhưng ông lại không muốn ngủ mà đòi xem phim.
- Nhi, mở phim con đóng đi.
Cô sững người nhìn ông rồi lại chìa mặt mình trước mặt ông.
- Ông nhớ ra rồi hả? Con là ai?
- Con nói cái gì vậy hả? Con là Yến Nhi, cháu dâu của ông, vợ Bảo Cường.
Cô sung sướng rướn người ôm lấy ông.
- Thật tốt quá! Ông nhớ ra rồi.
- Con bé này, con làm sao vậy, thả ông ra đi, con ôm chặt quá!
Cô buông ông ra cười tít mắt, đôi mắt đỏ hoe vẫn còn ngấn lệ.
- Ông ơi, từ bây giờ ông đừng bỏ thuốc được không? Ông bỏ thuốc là ông quên con khiến con buồn lắm.
- Ừ, ông sẽ nghe lời con, sẽ nhớ uống thuốc.
- Ông làm dấu cùng con đi.
Yến Nhi nhấc tay ông lên móc ngoéo với tay mình ra dấu.
Cả hai ông cháu bật cười thành tiếng.
- Bây giờ mở phim cho ông xem đi.
- Dạ
Yến Nhi mở phim lên rồi chạy đi lấy hoa quả mang lên phòng.
Hai ông cháu vừa xem vừa bàn luận rôm rả.
Ông chăm chú xem còn đánh giá cô diễn đạt hay không đạt chỗ nào, vô cùng nhạy bén.
- Trong phim con có em bé, vậy bao giờ con và Bảo Cường cũng có chắt cho ông đây.
Yến Nhi ăn dưa hấu ngay lập tức bị sặc, cô rối rít lấy khăn giấy lau dưa bị bắn ra sàn nhà bối rối, cố nén mà vẫn ho không ngừng.
- Con bé này, ăn từ từ thôi.
- Dạ...!tại dưa ngon quá ạ...!ngon quá! Con ra nhà vệ sinh một lát.
Yến Nhi chạy ra nhà vệ sinh để xì cho hết dưa khỏi hốc mũi, xong thì mắt lại cay xè, rồi thì không nhịn được mà lại khóc, càng lau nước mắt lại càng rơi nhiều.
Cuối cùng thì cô chẳng lau nữa mà ôm mặt khóc nấc, tay che miệng kìm nén tiếng khóc để ông không nghe thấy "Ông, con không cố ý, không phải lỗi tại con...!không phải.
Con xin lỗi...!".