- Lái xe đi đi, tôi không gặp anh ấy.
- Tôi không biết vì lí do gì mà cô lại muốn hành hạ cậu ta như vậy nữa.
Phụ nữ các cô đúng là động vật máu lạnh.
Càu nhàu vậy thôi nhưng Thế Quý lại lệnh cho lái xe.
- Đi đi
Chiếc xe lách lên trên xe của Bảo Cường phóng đi.
Yến Nhi nhìn qua gương chiếu hậu thấy rõ sự thất vọng hằn lên trong mắt anh mà lòng cô cũng đau, nuốt nước mắt vào trong, tựa đầu vào cửa kính nhìn ra phố, ánh đèn lập lòe mờ ảo chẳng tối mà cũng chẳng sáng như cái cách mà cô đang hành hạ người mình yêu vậy.
- Cậu ta vẫn bám theo.
- Kệ anh ấy đi.
- Cuối cùng thì cô đang gặp phải chuyện gì? Nếu muốn tôi sẽ giúp cô.
- Anh đang giúp tôi rồi đây, không cần gì nữa cả.
Về đến biệt thự nhà Thế Quý, anh ta lệnh đóng cửa không cho Bảo Cường vào.
Điện thoại anh ta có cuộc gọi đến của Bảo Cường nhưng lại bị Yến Nhi ấn tắt đi.
Bác giúp việc chạy ra đón Thế Quý nhanh nhảu.
- Cậu chủ, ba cậu đang đợi trong nhà.
Yến Nhi ngại gặp ba anh ta nên ngỏ ý ngồi lại trong xe đợi nhưng Thế Quý không đồng ý vẫn mở cửa xe cho cô xuống.
Ngoài cổng, xa cả chục mét mà cô vẫn nghe thấy tiếng Bảo Cường gọi.
- Nhi, ra đây cho anh.
Thế Quý nhìn cô chẹp chẹp miệng nhắc nhở.
- Nếu cô muốn quay ra thì ra đi, tôi cho bảo vệ mở cửa.
- Không, kệ anh ấy đi.
Không khuyên được cô nên anh nhờ bác giúp việc dọn phòng.
Yến Nhi cùng anh ta vào nhà, cô lên tiếng chào người đàn ông đang ngồi sofa xem ti vi.
- Cháu chào bác.
Ông Tuấn Anh quay ra ngạc nhiên nhìn Yến Nhi.
Cô cũng sững người ngạc nhiên lẫn hoang mang.
Thế giới này nhỏ thật ấy, cô giấu đi tiếng thở dài.
- Bác sĩ, cháu chào bác.
- Sao cháu lại đi cùng con trai bác vậy?
Thế Quý chẳng hiểu gì nhìn hai người rồi kéo Yến Nhi đến ghế ngồi.
- Ba và cô ấy biết nhau hả?
Yến Nhi nhìn ông lắc đầu mong ông đừng nói cho Thế Quý biết chuyện bệnh tật của cô.
Ông liền hiểu ý mà lái sang chuyện khác.
- Hai đứa có quan hệ gì?
- Cô ấy là bạn con.
- Bạn thế nào?
- Bạn trong sáng hoàn toàn, cô ấy có chút vấn đề không thể về nhà nên con cho tá túc một đêm.
Điều ông lo sợ đã không thành hiện thực nên tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Ông đã tưởng thằng con mình có mối quan hệ tình cảm với Yến Nhi.
- Ba đến đây làm gì vậy?
- Bao lâu rồi mày không về qua nhà hả?
- Ba cũng có ở nhà thường xuyên đâu mà con phải về.
Muộn rồi ba về nghỉ đi.
Yến Nhi thấy mình không nên ngồi lại liền xin phép đi nghỉ.
Bác giúp việc đưa cô lên phòng của mình.
Lên đến cầu thang cô vẫn nghe thấy hai ba con họ lớn tiếng.
- Bao giờ mày định lấy vợ đây? Sao cứ lông bông bồ bịch mãi thế hả?
- Lấy vợ làm gì? Cũng như ba ấy, lấy mẹ về rồi bận rộn suốt ngày có quan tâm được đến bà ấy đâu chứ?
- Đừng có lảng tránh, mày 36 tuổi rồi đấy, lo lấy vợ đi.
- Hiện tại con không có nhu cầu, khi nào cần sẽ lấy, ba không phải giục đâu.
Ba về đi cho con nghỉ ngơi.
Thế Quý cắt câu chuyện đứng dậy toan về phòng.
Ông Tuấn Anh cáu lên.
- Mày còn muốn chơi đến bao giờ nữa hả?
- Kệ con, ba đừng cáu mà nhanh già sẽ chóng chết đấy
- Mày ăn nói với ba thế hả? Đã thế hôm nay ba mày ở đây ngủ cùng mày cho khỏi chơi gái.
Bước chân Thế Quý hẫng lại nhưng rồi nghĩ ông nói đùa nên mặc kệ.
Tắm rửa xong đi ra, anh thấy bố nằm chễm chệ trên giường mình thì ôm đầu đau khổ.
- Ba, sao ba lại nằm đấy?
- Hôm nay ba ngủ với mày.
- Nhà còn phòng, để con dọn cho ba.
- Không cần, ba ngủ đây.
Mày không chịu thì đi phòng khác.
Anh bực dọc tốc chăn ông lên, thế là ông cuộn tròn người lại không cho hắn đắp cùng nữa.
Cuối cùng thì anh ta phải chịu thua ba mình mà để ông ngủ cùng.
Thế Quý lấy một bộ đồ ngủ mới của cô nhân tình chưa dùng mang sang cho Yến Nhi.
Cô ấy mặc dạ hội vậy thì chắc đứng làm ma nơ canh cả đêm thôi.
Sang đến phòng, cửa không đóng, cô đang đứng nép bên rèm cửa nhìn ra ngoài.
Anh lại gần, đứng sau nhìn theo hướng cô đang nhìn thì giật mình thấy Bảo Cường vẫn đứng ở cổng không chịu đi.
- Như vậy có phải cô rất ác không?
Yến Nhi giật mình quay lại nhìn Thế Quý rồi lặng lẽ đi về giường.
- Đồ chưa mặc đâu, cô thay ra cho dễ ngủ.
Còn nếu thương người ta quá thì tôi ra mời cậu ta vào đây.
Ngoài ấy cây cối nhiều, lắm muỗi lắm đấy.
Yến Nhi chẳng nói chẳng rằng mang quần áo vào thay, lúc đi ra anh ta vẫn đứng chỗ đấy nhìn ra ngoài.
- Anh về phòng đi cho tôi ngủ.
- Trời mưa rồi, cô thật sự muốn để cậu ấy đứng ngoài ấy hả?
- Không nhìn sẽ không thấy, coi như không biết.
- Tôi nghĩ cô chẳng cần nhìn thì lòng cô cũng biết, đừng tự dối lòng nữa.
Yến Nhi kéo chăn ra trùm kín mặt cắt đứt đoạn hội thoại với Thế Quý.
Vậy mà trước khi ra khỏi phòng, anh ta còn cố nói thật to.
- Haiz...!trời mưa to quá! Chúc cô ngủ ngon.
Anh ta khép cửa rồi hé mắt nhìn lại thì thấy Yến Nhi ngồi bật dậy.
Anh ta đóng hằn cửa lảm nhảm "Cô nỡ nhìn người ta đứng đấy thì tôi làm con cho cô."
Yến Nhi thấy bước chân của Thế Quý xa dần thì hất chăn ra chạy lại ban công, đưa mắt nhìn ra xa.
Nhìn thấy Bảo Cường vẫn đứng đấy không chịu về, mưa như vậy mà không chịu vào xe ngồi lại cứ đứng im không nhúc nhích thì trong lòng vô cùng khó chịu.
Cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh "Anh về đi, trời mưa to đấy."
Điện thoại lập tức đổ chuông, tay cô run run nhìn màn hình hiện lên chữ "Chồng biến thái".
Cô nắm chặt điện thoại áp vào ngực đau buốt.
Rồi điện thoại cứ liên tục đổ chuông, cứ hết một lần lại lần nữa đổ chuông, cứ như vậy anh kiên trì gọi còn cô kiên trì không nghe.
Sau rất nhiều lần gọi không được, anh đành nhắn tin cho cô.
"Anh sẽ ở đây đợi em về, bao lâu anh cũng đợi.".