Năm ấy, mẹ Trà mang song thai hai cô con gái.
Họ hạ sinh ở bệnh viện tỉnh, cả ba mẹ con đều khỏe mạnh.
Ông bà đặt tên cho hai đứa là Lương Mộc An và Lương Mộc Trà.
Đêm hôm ấy, họ ở lại bệnh viện, sau khi ông bà ngủ say, chỉ trong khoảng 1 giờ đồng hồ tỉnh dậy thì trên nôi chỉ còn lại Mộc Trà và một số tiền lớn được để lại.
Người mang Mộc An đi để lại tờ giấy nói rằng con họ sinh ra bị ch.ế.t nên người vợ không chịu nổi cú sốc này.
Họ thấy vợ chồng ông bà có hai đứa con gái xinh xắn nên đã làm liều bế Mộc An đi để nói dối người vợ là con họ.
Họ biết nếu xin thì ông bà không cho nên mới bắt cóc đứa trẻ.
Họ hứa sẽ chăm sóc Mộc An khôn lớn.
Mẹ Trà đã khóc đến trầm cảm vì mất con.
Ba cô cũng đi hỏi thăm tin tức nhưng không ai nhìn thấy đứa trẻ bị bế đi.
Ông bà báo cảnh sát nhưng họ cũng không tìm thấy, bệnh viện có hỗ trợ gia đình tìm con mà truy danh tính những sản phụ có con bị ch.ế.t trong khoảng thời gian ấy.
Ông bà đã đi hỏi từng gia đình nhưng họ đều không bế con của ông bà đi.
Ròng rã nhiều năm trời tìm con nhưng không có bất kì thông tin gì? Ông bà chỉ nhớ đứa con gái bé bỏng ấy khi sinh ra giống hệt Mộc Trà nhưng đuôi mắt có nốt ruồi son nhỏ còn Mộc Trà không có.
Mẹ Trà nhìn con gái khôn lớn đều tưởng tượng ra đứa con gái bị người ta mang đi kia cũng như thế? Hi vọng Mộc An sẽ hạnh phúc, sẽ được người ta nuôi nấng tử tế.
Mỗi câu, mỗi chữ nhắc đến Mộc An là cả hai ông bà đều rưng rưng khóc, đứa bé đỏ hỏn chỉ ở cùng ông bà đúng nửa ngày rồi mất tích không dấu vết.
Dù đã 22 năm trôi qua nhưng chưa ngày nào ông bà nguôi nỗi nhớ con, cứ có ai nhắc đến là lòng ông bà đau như đứt từng khúc ruột.
Mẹ Trà ôm mặt khóc nấc lên:
- Họ cũng mất con sao lại lỡ cướp đứa bé khỏi tay chúng ta? Liệu cả đời này, bác có gặp được con gái không chứ?
- Bác yên tâm đi, cháu sẽ giúp hai người tìm ra Mộc An, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nếu cô ấy còn sống thì dù đang ở đâu cháu cũng có thể tìm ra.
- Trước khi tìm ra con bé, cháu đừng nói với Mộc Trà được không? Con bé cả nghĩ lắm.
Khải Viễn hứa với họ sẽ giấu đến khi tìm ra Mộc An.
Ba mẹ Trà mang ra cho anh xem những tấm ảnh từ còn nhỏ đến lớn của Mộc Trà với hi vọng Mộc An cũng sẽ giống như vậy để anh đăng tin tìm kiếm.
Anh cẩn thận chụp lại những bức ảnh ấy rồi gửi cho luật sư đại diện nhờ anh ta liên hệ tìm người.
Mộc Trà về đến nhà không thấy Khải Viễn đâu trong khi anh ta còn đòi ở lại ngủ.
Ba mẹ cô cũng chẳng có nhà, lạ lẫm thật sự.
Ba đã lâu lắm rồi có ra khỏi nhà đâu, từ lúc hậu tai biến bị liệt ngồi xe lăn là ông chỉ ở quanh nhà.
- Phi ơi, mọi người đi đâu rồi?
Nó cũng chẳng thấy đâu nốt.
Chả hiểu cả nhà rủ nhau đi đâu mà cửa nhà không khóa.
Mẹ và thằng Phi đều không mang điện thoại, cô đành gọi cho Khải Viễn hỏi.
Mãi lâu mới thấy anh ta nghe máy còn như đang nói chuyện với ai đó.
- Sếp, anh đang ở đâu? Anh có biết ba mẹ tôi đi đâu không?
- Tôi đưa họ đi ra biển chơi, bây giờ đang ở nhà hàng ven biển ăn hải sản.
- Ôi trời…
Mộc Trà bất ngờ mà thốt lên thất kinh.
Anh ta chân đang bị thương mà làm thế nào lại vác được cả nhà cô ra biển chơi vậy chứ?
- Em về chưa, ra đây đi.
- Đợi một chút tôi ra ngay.
Khải Viễn tắt điện thoại ngồi vào bàn, Đông Huy mặt nhăn nhó càu nhàu:
- Tôi đang đi hẹn hò, anh không thể độc ác hơn được nữa hả?
- Có tý vitamin yêu vào mà dám càu nhàu với tôi rồi đấy.
Ai bảo cậu không thông minh gọi Thanh Di đi cùng?
- Cô ấy chuẩn bị về lại Hà Nội rồi, anh phải đền bù thiệt hại cho tôi đi.
- Làm tăng ca tất cả các ngày chủ nhật.
- Này…
Đông Huy thất vọng ai oán, quay sang ba mẹ Trà tìm đồng minh:
- Hai bác không nên gả con gái cho sếp cháu đâu, thực sự là áp bức một cách quá đáng.
Họ cùng cười, ba Trà còn dạy họ cách ăn cua ghẹ sao cho dễ ăn.
Một bàn đầy hải sản được bày ra bên bàn có năm người, ai nấy đều hào hứng tranh nhau nói.
Mộc Trà xuống khỏi xe ôm, từ trên đường cô đã nghe thấy tiếng cả nhà cười đùa.
Không hiểu Khải Viễn đã làm cách nào mà mời được bố ra khỏi nhà.
Còn ông thì vui vẻ cười nói như quên đi những chuyện đau lòng mà bản thân đã trải qua.
Từ lúc bị lừa mất sạch tiền, ông sống khép kín không giao lưu, không ra khỏi nhà và thường trầm tư tự trách.
Vậy mà từ trưa nay, khi Khải Viễn xuất hiện, ông lại nói cười nhiều hơn.
- Trà, con đứng đấy làm gì? Lại đây đi…
Khải Viễn quay mặt ra nhìn thấy cô liền đưa tay vẫy đến.
Anh đá Đông Huy đi chỗ khác nhường chỗ cho Mộc Trà ngồi cạnh mình.
- Sếp, anh biết ăn mấy thứ này không?
- Em không thấy tôi đang đợi em đến lấy cho ăn đây.
- Hôm nay ngày nghỉ rồi nên anh lấy được thì ăn không ngồi nhìn đi.
Mặc dù nói vậy nhưng nhìn anh không biết làm, cô lại hì hục ngồi gỡ cua cho anh ta.
Vào trong mắt ba mẹ lại là hành động tình cảm thân mật của một đôi chim câu sắp cưới.
Nhưng vì hôm nay, anh đã có công mang lại tiếng cười cho cả nhà nên cô trả ơn vậy mà… khi thanh toán tiền.
- Dù sao anh cũng là khách nên tôi sẽ trả tiền.
Mộc Trà lấy lại hóa đơn trên tay Khải Viễn.
Anh cũng chẳng đôi co mà ghé sát tai cô nói chỉ cho hai người nghe thấy:
- Mình là tỉ phú rồi nên hào phóng nhỉ?
- Anh có im đi không? Tôi chỉ đang trả ơn anh đã cho cả nhà một ngày vui vẻ thôi.
- Tôi thích trả kiểu khác, tối nay về khách sạn nhé!
Anh ta có chút bia là trở nên cà chớn ngay được.
Cô rất muốn bóc tách anh ta ra xem cuối cùng con người này có bao nhiêu nhân cách nữa, toàn là xấu xa chỉ biết ức hiếp người quá đáng.
- Mai tôi phải đưa Phi qua bệnh viện sớm.
- Vậy để tôi ngủ nhà em?
- Anh có thôi đi không? Về khách sạn đi, tôi sẽ tìm gái xinh cho anh giải quyết.
Khuôn mặt ai kia ngay lập tức cứng ngắc, nụ cười ngả ngốn thu lại, anh đưa thẻ cho nhân viên thanh toán rồi đứng dậy xin phép:
- Cháu xin phép bây giờ phải đi có việc trước ạ.
- Sếp, anh có việc gì giờ này?
- Cậu đưa hai bác về hộ tôi.
Nhận lại thẻ thanh toán, Khải Viễn đi thẳng còn Mộc Trà nhìn theo bóng dáng người đàn ông rời đi dứt khoát chẳng nói với cô lời nào thì có chút hụt hẫng, chới với..