Duyên Nợ 3 - Nắng Còn Vấn Vương

Chương 48: 48




Mộc Trà len vào lòng mẹ nằm nhắm đôi mắt mệt mỏi lại.

Trước mắt cứ sống cho hiện tại đã còn sau này, tương lai thế nào cô sẽ lựa lời nói với bố mẹ.

Có thể, khi rời khỏi Khải Viễn, cô sẽ về quê sống cùng bố mẹ và mở một công ty nho nhỏ về du lịch.

Nghĩ đến cô lại thấy lòng hừng hực khí thế, hừng hực niềm tin vào tương lai tươi sáng phía trước…
- Trà, điện thoại con sáng màn hình mãi kìa?
Mộc Trà mắt nhắm mắt mở nheo mắt nhìn, Đông Huy đã nhắn tin cách đây một giờ trước.

Lười nhắn tin nên cô liền ấn gọi cho anh:
- Trà à, em ngủ chưa?
- Anh bảo em đến khách sạn làm gì? Hai người có chuyện gì sao?
- Lúc nãy bọn anh đi gặp đối tác, bên kia có mang đến mấy cô gái rất nóng bỏng và…
- Thì sao anh? Con gái vùng này xinh lắm, cố mà tận hưởng đi còn gọi em làm gì?
Đông Huy thất thần kinh hãi, sao Mộc Trà có thể bình thản như vậy, ít ra cô ấy phải nhảy dựng lên chứ.

Chẳng lẽ cô lại sống thoáng đến thế? Nhưng dù có thoáng đến mấy cũng không chấp nhận được việc chồng sắp cưới có gái bên cạnh chứ?

- Trà à? Em không ghen sao?
- Anh nhắn cho em là vì điều ấy sao? Em buồn ngủ lắm không đến đâu.

Hai anh cứ tận hưởng đi xem mùi vị có khác ở thành phố không nhé! Chúc anh ngủ ngon.
Đông Huy chưa kịp vặn vẹo thì Mộc Trà đã kết thúc cuộc gọi.

Anh đã nghĩ trên đời này chắc chỉ có cô là người vợ dễ dãi nhất quả đất, thoải mái cho chồng đi gái chỉ vì bản thân không cưỡng lại cơn buồn ngủ.

Thôi vợ còn không cản thì anh lấy quyền gì mà góp ý.

Nghĩ vậy, anh ung dung lên giường đi ngủ.
Sáng sớm, Mộc Trà đưa em đến bệnh viện làm thủ tục nhập viện.

Người nhà bệnh nhân cần tiền nên đồng ý hiến mà không làm khó dễ gì? Nộp viện phí xong, cô đưa em về phòng bệnh nghỉ ngơi để chuẩn bị cho ca phẫu thuật.

Mẹ phải ở nhà chăm bố nên mọi việc Mộc Trà chạy qua chạy lại lo cho em.
Sau khi ăn trưa, thằng Phi nghỉ ngơi, Mộc Trà lấy điện thoại gọi cho Khải Viễn hỏi thăm.

Vậy mà vừa nghe máy, cô đã phải nghe cái giọng nhàn nhạt, hờ hững của anh:
- Không phải hôm nay cô nghỉ sao? Gọi điện làm gì vậy?
- Có phải bên cạnh anh đang có người đẹp nào đó phải không?
Khải Viễn khẽ cười nghĩ đến việc cô đang bực mình nên gọi điện truy vấn nhưng cái sự mừng ấy chưa được 10 giây cô lại nói thêm:
- Anh yên tâm đi, hợp đồng quy định chúng ta tôn trọng riêng tư của nhau nên anh chơi gái hay cặp kè ai tôi sẽ không tham gia đâu.

Anh thấy thích và thoải mái là được.
- Cô bị ngáo à?
- Sao anh lại quát tôi chứ? Chẳng lẽ cô gái đêm qua không làm anh hài lòng? Để tôi…
Điện thoại đã kết thúc cuộc gọi, Mộc Trà lẩm bẩm:
- Tôi còn chưa hỏi anh xem chân đã đỡ chưa mà đã ngắt máy rồi.

Không hỏi thăm bảo vô trách nhiệm mà hỏi thăm lại bị cáu là sao?
Khải Viễn quay lại phòng ăn với đối tác.


Đông Huy nhìn mặt sếp như muốn đánh nhau thì ái ngại.

Có lẽ đêm qua Mộc Trà nói vậy nhưng thực chất là giận dỗi, tự ái nên mới không thèm tới rồi bây giờ gọi điện cho chồng mắng mỏ chất vấn cũng nên.

Nghĩ vậy, Đông Huy lại cười mà không biết Khải Viễn đã nhìn thấy.
Cô gái tên Lan Phương thấy Khải Viễn ăn cũng không muốn động đũa thì cố gắng chăm sóc nhưng người ta lại chỉ uống rượu còn đối tác hỏi gì thì Đông Huy trả lời.

Đến lúc đứng lên ra về, bụng đói meo chỉ toàn rượu, bước đi chuếnh choáng, người đẹp đỡ liền bị gạt tay ra, đưa cho cô ta một xấp tiền, anh khoát tay:
- Cô về đi…
- Nhưng anh Kiên…
- Cút
Đông Huy vừa lái xe đến nghe Khải Viễn đuổi người đẹp mà cũng giật mình.

Ở với người ta từ tối qua, sáng nay đến thâu trưa được phục vụ tận chân răng mà lại quát tháo đuổi đi không thương tiếc.

Thấy thảm cảnh của sếp như vậy mà anh lại vui vẻ, vừa lái xe vừa liếc nhìn Khải Viễn trầm ngâm mà tủm tỉm cười.
- Hỏi Mộc Trà xem cô ấy đang ở viện nào thì đến đi.
- Vợ sếp thì sếp…
- Có hỏi không?
Đông Huy bĩu môi ghét bỏ, chắc lúc nãy bị vợ quạt cho nên giận cá chém thớt giờ đến để làm hòa đây mà.

Rất nhanh, anh có định vị của Mộc Trà nên đưa Khải Viễn tới.


Anh còn chưa kịp xuống xe thì người ta đã đuổi:
- Cậu về làm việc đi, lát tôi gọi xe về.
- Ơ thế không cho em vào à?
- Liên quan tới cậu sao mà vào?
Anh rất muốn cãi lí rằng Mộc Trà là đồng nghiệp nên vào thăm thì có gì mà không liên quan nhưng sếp đang cáu, cái mặt cứ nhăn như khỉ còn lạnh lùng như đá nên anh phải nhịn không tranh cãi mà ngoan ngoãn nghe lời:
- Vậy anh lên đi, khi nào về thì bảo em.
Khải Viễn vẫn còn loạng choạng, bụng đói réo ầm ĩ nhưng không tìm đồ ăn mà lên thẳng khu phòng bệnh.

Tìm được Mộc Trà đang chen chân làm thủ tục kí giấy bảo lãnh.

Xong việc cô lại tất tả chạy về phòng mà anh đi theo cũng thấy mệt, rõ là chân ngắn hơn anh mà lúc nào cũng đi như bay, lúc nào cũng vội vàng, lúc nào cũng chạy bạt mạng…
Ngó vào phòng bệnh có tận 8 giường chật chội bệnh nhân.

Anh kéo nữ y tá ở gần hỏi:
- Ở đây có phòng bệnh nào chỉ có một bệnh nhân một phòng không?
- Dạ có, anh qua quầy phía trước họ sẽ hướng dẫn ạ..