Khải Viễn đứng dậy mặt nặng mày nhẹ đi về phòng.
Mộc Trà thấy anh rất lạ, tâm trạng dường như cũng không được tốt.
Từ hôm qua anh hay cáu gắt hơn nhưng cô không để bụng.
Cô hiểu tâm trạng anh, người anh đợi đã trở về trong khi lại vừa kết hôn với cô xong.
Có lẽ anh sợ An Chi sẽ không chấp nhận chăng…
Dọn dẹp xong lên phòng, cô lấy vali chuẩn bị đồ cho anh.
Khải Viễn không nói gì ngồi trên giường với máy tính để trên đùi.
- Anh đi chính xác bao lâu để tôi chuẩn bị đồ cho đủ.
- Ít nhất một tuần
- Vậy cứ chuẩn bị 10 ngày nhé! Thừa còn hơn thiếu hoặc nếu không anh gọi dịch vụ giặt là của khách sạn để khỏi phải mang đi nhiều.
- Tùy em
Mộc Trà chuẩn bị xong thì thay quần áo, cô dặn Khải Viễn:
- Anh ở nhà nghỉ ngơi đi, tôi qua đưa mẹ đi vào viện.
Nếu về sớm tôi sẽ tiễn anh ra sân bay.
- Không cần tiễn, tôi có chân tự đi được.
Mộc Trà thấy anh có vẻ bực bội không vui.
Cô không hỏi anh đi đâu vì đã đoán được điểm đến nhưng lại không muốn thò tay quá sâu vào việc của anh.
Trước khi ra khỏi cửa, cô an ủi anh:
- Khải Viễn, anh cứ thoải mái đi, coi như tôi không tồn tại đi, đừng áp lực như vậy.
Chúc anh sớm gặp lại cô ấy.
Anh không muốn tiễn thì thôi vậy.
Chúc anh đi bình an.
- Trà…
- Dạ… còn việc gì sao?
- Em ở nhà một mình được chứ?
- Được mà, tôi có phải con nít đâu.
Anh cứ đi đi.
Tôi đi đã không mẹ đợi.
Mộc Trà phi như bay ra ngoài cửa.
Cô hấp tấp vội vàng chạy đi mà không để ý gương mặt ai kia vô cùng khó coi.
…
Đông Huy nghe xong điện thoại thì quay sang Thanh Di:
- Di, em có biết căn nhà trước kia nhà Mộc Trà ở không?
- Biết chứ? Em là bạn nó từ hồi hai đứa còn cởi truồng cơ mà.
- Cho anh địa chỉ đi, mai anh xuống đó một chuyến.
- Có chuyện gì vậy?
- Theo chỉ thị của sếp mua lại căn nhà đó bằng mọi giá.
- Lỡ như người ta không bán thì sao?
- Tiền… tiền và tiền em yêu ạ, có ai chê tiền.
Mà Khải Viễn đi công tác nên em qua nhà ngủ với Mộc Trà đến khi anh ta về được chứ?
- Thật hả?
- Sao em lại thích hơn là ngủ cùng anh vậy chứ?
- Vì ngủ với anh mệt lắm.
Đông Huy cốc lên trán cô nhắc nhở:
- Ăn nhanh để anh đưa em đi làm.
…
Vào đến bệnh viện, Mộc Trà dìu mẹ chồng vào phòng bệnh, giúp bà thay quần áo bệnh nhân để chờ bác sĩ chủ trị.
- Mẹ có đau lắm không ạ?
- Không có gì, con còn mệt đến đây làm gì? Ba đưa mẹ đi là được rồi.
- Không sao, con đang nghỉ nên đi cùng mẹ cho đỡ chán.
- Khải Viễn đâu? Nó có nặng nhẹ gì với con không?
- Dạ không, anh ấy rất chiều con, trưa nay chồng con đi công tác nên con bảo anh ở nhà.
- Hai đứa không đi hưởng tuần trăng mật sao mà nó còn đi công tác, cái thằng này… để mẹ bảo nó.
Mộc Trà giữ lấy điện thoại của mẹ chồng lắc đầu:
- Vợ chồng con có nhiều thời gian mà mẹ, mẹ cho bọn con thảnh thơi nên đi lúc nào chẳng được.
- Ừ thôi con chịu khó, nó bận như vậy nên hai đứa cứ nhẩn nha rồi có con cũng được.
- Con cảm ơn mẹ.
Mộc Trà đối diện với sự yêu thương của mẹ chồng mà lòng đau nhói.
Cô không muốn làm bà buồn nhưng cũng không thể nói ra lúc này được.
Có lẽ đợi Khải Viễn đưa An Chi về, lúc ấy cô sẽ thú nhận tất cả.
Bà Kiểm bị rút tủy, truyền thuốc mặt mũi tái nhợt nhưng vẫn nhoẻn miệng cười với con dâu.
Cô ngồi cạnh nắm tay bà, kể cho bà nghe những câu chuyện cười không đầu không cuối.
Cô còn kể cho bà nghe mâu thuẫn những lần đầu gặp mặt của cô và Khải Viễn.
- Hóa ra con và nó biết nhau lâu rồi hả?
- Vâng, con không nhớ anh ấy nhưng anh ấy nhớ con.
Mẹ xem, có phải anh ấy thích con nên mới nhớ như vậy không?
- Đúng rồi, con cứ để nó yêu con nhiều hơn như vậy nó sẽ phải chiều chuộng con.
- Mẹ không thương con trai mẹ sao?
- Có nhưng nó là con trai, đau gì cũng được còn con là con gái không chịu được, phải sống vui vẻ để luôn xinh gái nhớ chưa?
- Dạ, anh ấy sẽ tị cho mà coi.
Bà Kiểm cười thành tiếng quên cả đau đớn.
Lần đầu tiên một ngày điều trị của bà lại trôi qua nhanh như vậy.
Mộc Trà kể cho bà rất nhiều chuyện liên quan đến con trai mình khiến bà ngạc nhiên:
- Nó không có vô duyên như vậy?
- Mẹ không biết đâu, anh ấy rất vô duyên với con.
Lúc nào anh ấy cũng có câu “kệ anh, người em nhưng anh được dùng”.
Mà con còn phát hiện ra anh ấy cũng sợ sấm chớp đấy.
- Làm gì có?
- Có mà mẹ, khi sớm chớp con còn chưa kịp ôm thì anh ấy đã ôm con rồi.
Chẳng phải là sợ hơn con rồi còn gì?
Bà Kiểm cười ngất, Khải Viễn không có tính hài hước, nó lúc nào cũng nghiêm túc vậy mà… không ngờ có ngày lại cũng như trẻ con vậy? Thằng con bà trời đất có gì mà làm nó sợ, mấy cái sấm chớp mưa gió thì có là gì?
- Vậy là con phải chịu thiệt rồi còn gì? Mẹ sẽ mua đồ tẩm bổ cho con.
- Không ạ, con phải yếu một chút anh ấy mới thương chứ con mà khỏe khéo xương không còn, mẹ tẩm bổ cho mình thôi, con không cần.
Bà rất muốn bảo Mộc Trà từ lần sau hãy đi cùng bà đến bệnh viện mỗi lần điều trị nhưng rồi sợ con vất vả lại thôi.
Vậy mà, cứ đến ngày đi viện, Mộc Trà đều đến từ sớm đưa bà đi.
Hết kì nghỉ phép, nếu đi làm, cô sẽ đến đưa bà đến viện mới về.
Thương con dâu vất vả nhưng bà cũng thích nên chỉ còn cách đặt mua đồ tẩm bổ gửi đến nhà cho con.
(Truyện bị ăn cắp mang đi khắp các web, cứ đăng chương nào bị bê đi chương ấy nên mình bực quá! bg tìm google 1 loạt các truyện đã đăng bị ăn cắp 1 cách trắng trợn.
chẳng biết làm thế nào cả nên có lẽ đến NT mn chịu khó qua fb đọc dc k?)
Thanh Di nhận hộ đồ được ship đến mà xuýt xoa:
- Eo ôi, mày có mẹ chồng phải được 1000 điểm… trời ơi, yêu mẹ chồng mày quá!
Mộc Trà mang hoa quả đã bổ đến bàn nhìn đồ mẹ gửi đến mà thở dài:
- Mẹ anh ấy tốt quá làm tao khó nghĩ ấy.
- Con điên này, bà ấy quý mới thế? Mà ông ấy đi đâu mãi chưa về vậy?
- Đi công tác thì phải xong việc mới về chứ? Mày nhớ Đông Huy thì về ngủ với anh ấy đi.
- Thôi, ở đây cùng mày được ăn ngon ngủ kĩ ngu gì.
Đợi Khải Viễn về rồi tao về.
Ông ấy đã nhờ chăm vợ trả công rồi nên tao phải hoàn thành nhiệm vụ chứ?.