Duyên Nợ 3 - Nắng Còn Vấn Vương

Chương 70: 70




Thanh Di nghe họ thuyết phục cũng thấy nhẹ nhõm hơn, từ lúc quyết định cưới, nghe đồng nghiệp nói đàn ông yêu qua dạ dày thì cô đã học nấu ăn, ngày nào cũng bắt Đông Huy thử ăn đồ cô nấu trông mà tội, dù tệ đến mức cô không nuốt được mà anh vẫn ăn còn không ngừng động viên cô.

Việc cô chịu vào bếp làm cho ba mẹ đẻ còn tý thì ngất.

An Chi khoác tay Khải Viễn đi trong trung tâm thương mại mua sắm:
- Anh, đây là mẫu mới của Louis Vuitton đấy, em lấy nhé!
- An Chi, sao em nói anh đưa em đi gặp bác sĩ tâm lí, bây giờ lại là đi mua sắm là sao?
- Anh quên rằng mua sắm là hình thức xả stress dễ nhất sao, lát về chúng ta sẽ đến chỗ bác sĩ.
Cô buông tay anh gọi nhân viên lấy chiếc túi trên kệ xuống cho mình.

Khải Viễn không vào cửa hàng mà đến quán coffee ngồi.

Sau một giờ thì cũng thấy An Chi ra ngoài với túi lớn túi nhỏ.

Cô càu nhàu:
- Sao anh lại ngồi đây vậy?
- Anh để cho em mua còn gì?
- Nhưng em thích anh chọn hộ em.

Khải Viễn, lần này anh sang đây em thấy chẳng phải là anh nữa gì cả.

- Em nhận thấy như vậy sao?
Nhân viên bồi bàn mang đến cho An Chi cốc nước ép, cô đẩy về phía Khải Viễn:
- Anh giúp em bỏ bớt đá đi, uống nhiều đá như này viêm họng.
- Sao ngay khi gọi đồ uống em không bảo họ?
- Anh sao vậy? Những việc này trước kia em không cần nói thì anh cũng làm cơ mà.
Khải Viễn không nói nữa mà lấy muỗng gạt đá sang cốc cafe đã uống hết của mình nhắc:
- Em nên biết tự chăm sóc mình đi.
- Vì sao chứ? Em thích được anh chăm như vậy?
Khải Viễn lấy tiền đặt lên bàn, đứng dậy xách túi đồ lỉnh kỉnh của cô rời đi.

An Chi ngẩn ngơ nhìn anh không hiểu gì? Lần này anh sang đây với anh trước kia cứ như là hai người khác nhau vậy? Sau khi tỉnh lại, nhìn thấy anh ở bên cạnh cô đã cảm động biết bao.

Vậy mà ba nói anh ở khách sạn khiến cô phải gẫy lưỡi thuyết phục về nhà nhưng rồi lại không ở chung phòng, không âu yếm mà còn né tránh… chẳng lẽ cô không còn quyến rũ nữa sao?
Cô mới tỉnh dậy được ba ngày vậy mà anh đã lại đòi về Việt Nam rồi.

Chẳng phải trước kia mỗi lần anh sang, cô rất bận mà anh vẫn ở lại đợi cô đi diễn về.

Bây giờ cô có thời gian thì anh lại không chịu ở lại.

Dù còn muốn mua sắm váy vóc quần áo nhưng Khải Viễn không ở lại nên cô đành lẽo đẽo đi đến thang máy khi anh đang giữ thang đợi.
- Em muốn mua quần áo nữa vì quần áo ở nhà lỗi mốt hết rồi.
- Vậy em ở lại đi, mua xong gọi anh đón.

Bây giờ anh phải đi giải quyết công việc nữa.
- Sao mọi lần anh sang đều dành thời gian cho em còn bây giờ lúc nào anh cũng công việc thế?
- Mộc Trà…
- Mộc Trà là ai vậy?
Khải Viễn lúc này mới ý thức được mình gọi sai tên.

Dường như việc gọi tên cô mỗi ngày suốt nhiều tháng qua đã trở thành thói quen rồi.

Sáng ngủ dậy, anh gặp cô tất bật chuẩn bị quần áo cho mình, cả ngày làm việc lúc nào anh cũng “Mộc Trà…” thành ra tên của cô được anh gọi rất nhiều lần.

Anh không trả lời An Chi.


Khi thang máy ngừng ở tầng hầm, anh bước ra đi trước.

Hiện cô đang bị sốc tâm lí phải điều trị nên chưa phải lúc anh nói cho cô biết về Mộc Trà.

Vậy nhưng sự im lặng của anh lại khiến cho An Chi không bình tĩnh nổi.

Cô chạy lại kéo giật tay anh:
- Khải Viễn, anh nói đi? Anh vừa gọi ai thế?
- Chúng ta về thôi, anh có việc bận phải giải quyết.
- Nhưng em hỏi anh vừa gọi tên ai? Sao anh không trả lời?
- An Chi, em thôi việc truy vấn anh đi được không?
An Chi hét lên, cả người run rẩy túm lấy áo anh cao giọng.
- Em truy vấn anh sao? Sao anh lại nổi nóng với em chứ? Anh có người khác rồi phải không? Anh không còn yêu em nữa phải không?
- Buông anh ra
- Em hỏi anh có phải không?
- Về nhà chúng ta nói chuyện, em đang thu hút người khác đấy, bình tĩnh đi.
- Không, em muốn nói ngay bây giờ? Anh gọi tên cô gái khác khi đang ở cạnh em thì bảo em bình tĩnh thế nào hả?
- Chúng ta về nhà nói chuyện.
Anh cố gắng dỗ dành, kéo cô đi đến xe nhưng An Chi nhất mực không đồng ý.
- Anh nói luôn cho em biết, Mộc Trà là ai? Có phải anh lén lút qua lại với cô gái nào ngoài em không? Có phải cô ta là lí do mà mấy ngày nay anh xa lánh em, không động vào em, không cho em ôm hôn anh… anh nói đi.
Người lấy xe hiếu kì đưa ánh mắt về phía họ.

Khải Viễn biết cô đang không khống chế được cảm xúc nên vẫn nhẹ dỗ dành:
- Em đừng làm loạn nữa, cô ấy không là ai cả.


Chúng ta về nhà đã.
- Anh không nói rõ thì chúng ta không đi đâu cả.
- Vậy em hãy ở lại đây đi.
Khải Viễn ấn mở cốp xe xếp đồ lên rồi đi về phía cửa xe nhưng tiếng hét của An Chi khiến anh phải quay lại chỗ cô ngay lập tức.

Cô tự làm mình bị thương, tự cào cấu mình không ngừng.
- Anh không còn yêu em, Khải Viễn, anh phản bội em…
- An Chi… bình tĩnh đi.
Khải Viễn giữ hai tay cô lại ôm chặt vào lòng vỗ về:
- Nào bình tĩnh đi em…
- Khải Viễn, anh không yêu em nữa… anh thay đổi rồi phải không?
An Chi gào khóc đến khản cả giọng, tay cô cấu vào người anh đòi thả ra nhưng vẫn bị ôm chặt.

Khi cô khóc cạn, đuối sức không còn làm loạn nữa anh mang cô đi về xe.
Ngồi trước cửa phòng bệnh đợi, Khải Viễn gọi cho ba An Chi thông báo họ sẽ về muộn.

Cô cần phải kiểm tra bài test tâm lí.
- Đã có chuyện gì xảy ra mà con bé lại kích động như vậy?
- Cháu sẽ nói với bác sau..