Cô thở không nổi nữa, tự dưng lại hứng tình ở trên xe mà ăn trái cấm.
Anh không dừng lại mà vẫn nâng cô lên xuống không ngừng… âm thanh phát ra trong không gian tĩnh càng rõ hơn.
- Mộc Trà… tôi yêu em… thật lòng yêu em.
Cô chẳng quan tâm anh nói gì nữa khi thăng hoa quá nhiều lần, toàn thân như bị sóng đánh úp, cô thỏa mãn… lại lần nữa thỏa mãn khi l@m tình cùng anh.
Đến khi anh chịu kết thúc, eo cô muốn đứt lìa, cả người chẳng còn chút sức sống mà áp cả trên người anh.
Khải Viễn ôm cô trong tay cảm thán:
- Thật dễ chịu.
- Anh hành chết tôi rồi.
- Ai cũng thích, hửm?
- Lừa người…
Giọng cô mềm mại như tiếng mèo nhỏ khiến người đàn ông yêu chiều hôn lên trán cô ôm trong lòng.
Anh lấy chiếc áo thun của mình trùm qua đầu mặc cho cô.
- Quần áo tôi đâu?
- Mặc này cho thoáng.
Cô chẳng cãi cự mà nhấc thân mình lăn về ghế phụ.
Sau khi quần áo lại chỉnh tề, anh nhìn cô mắt nhắm nghiền thì khẽ rung ý cười, đôi chân thon dài trắng mịn lấm tấm những vết bầm do va chạm ở xe.
- Da em dễ tím thật đấy.
- Để tôi mặc quần vào che đi.
- Không cần, em mặc áo tôi đến nửa đùi rồi nên không sao?
- Còn chưa mặc đồ lót nữa này.
- Không cần, không ai thấy, hơn nữa em vừa hứa về đến nơi tiếp tục mà.
Mộc Trà chẳng còn sức mà chống chế, co chân trên ghế lấy chăn phủ lên, hé mở một bên mắt:
- Lúc nãy anh nói gì vậy?
- Em muốn hỏi giai đoạn nào, tôi nói nhiều quá không nhớ?
Anh cố tình trêu dù biết cô hỏi ở khúc nào? Nhìn bộ dạng mèo ướt mỗi khi xong việc của cô anh lại thấy thương nhưng mỗi lần xảy ra đều không thể kiềm chế được h@m muốn của mình, muốn nhiều lần và dây dưa không dừng.
Mộc Trà khoát tay tiếp tục nhắm mắt:
- Thôi bỏ đi.
Đến khu nghỉ dưỡng, anh xuống đàm phán nhận căn biệt thự view sát biển sau đó lên xe lái thẳng đến trước cửa biệt thự.
Cửa xe mở ra, cô còn chưa kịp xỏ giầy bước xuống đã được anh nhấc trên tay đi thẳng vào trong nhà.
- Tôi có đau đến mức không đi được đâu chứ?
- Em quên là mình không mặc gì bên trong hửm? Muốn người khác nhìn thấy?
- Ở đây có ai đâu chứ?
- Ngoan ngoãn chút không được sao? Còn sức cãi thì để lại lát mà dùng.
Vừa đến cổng, cổng ngõ lập tức tự động mở ra, Mộc Trà ngơ ngác nhìn xem ai mở nhưng không thấy rõ là lạ.
Vào đến cửa chính, thẻ từ chạm vào, cánh cửa lại mở ra:
- Anh có cần phô trương vậy không? Thuê một phòng khách sạn là được.
- Tôi sợ em sẽ làm phiền người khác đấy, hơn nữa nghỉ dưỡng thì phải tận hưởng, tiết kiệm thì ở nhà lăn lộn trong phòng, nếu em muốn lần sau tôi sẽ cho em du lịch tại phòng ngủ.
- Không muốn
Khải Viễn nén cười đặt cô xuống sofa nhắc nhở:
- Em đi tắm đi rồi ăn tối… tôi đói rồi cần nạp năng lượng cho cả đêm chiều em.
- Không cần anh chiều…
- Tôi muốn được chưa? Em không muốn mà chỉ hơi chạm vào đã…
Anh nhìn cô chạy vèo vào nhà tắm mà lắc đầu cười.
Dù khi l@m tình, cô cũng khá nhiệt tình vậy mà cứ nói đến thì lủi như trạch vậy? Anh mở hết các cửa kéo không khí dễ chịu vào nhà.
Nhân viên khu nghỉ dưỡng đẩy xe mang đồ ăn đến xếp lên đầy một bàn.
Khải Viễn lấy tiền tip nhờ vả:
- Cho người chuẩn bị cho tôi hồ nước khoáng nóng và dịch vụ spa.
- Dạ, anh cần luôn ạ?
- Ừ, ăn tối xong sẽ dùng.
- Vâng, vậy để tôi báo người chuẩn bị.
Chúc anh chị bữa tối ngon miệng.
- Cảm ơn.
Họ rời đi, anh bắt đầu c ởi đồ, bước vào đến phòng tắm thì trên người cũng không còn gì.
- Anh không đợi tôi một chút được sao?
- Sao phải đợi, tôi thích tắm ch ung… em kì cọ hộ tôi đi.
Mộc Trà giơ tay dí nắm đấm sau đầu anh nhưng tay vẫn lấy dầu gội xoa lên tóc cho người ta.
- Trà…
- Sao?
- Cái fb có tên Đầu bếp tài ba là của ai? Bạn bè em hả?
- Không, chỉ là một người theo dõi lâu rồi thôi.
Tôi không có thói quen xem những người ấy là ai.
- Em đã từng rung động vì ai chưa?
Bàn tay massage trên đầu anh chợt dừng lại một nhịp rồi vẫn tiếp tục:
- Chưa? Từng ngưỡng mộ có chút thích hồi tuổi teen nhưng rung động để yêu thì chưa? Nào hơi nghiêng đầu đi để xả bọt.
Bàn tay cô mềm mại luồn lách qua từng sợi tóc làm sạch lại còn xoa ấn các huyệt vô cùng dễ chịu.
Anh làm theo các yêu cầu của cô nên được chăm sóc tỉ mỉ sạch sẽ.
- Em sợ phải yêu sao?
Mộc Trà bất ngờ với câu hỏi nhưng chỉ ậm ừ bỏ ngỏ không trả lời rõ ràng.
Cả người đã sạch sẽ, cô toan đứng dậy lấy áo tắm liền bị người kia kéo lại ôm hôn cuồng nhiệt.
Vẫn là như vậy, cô cũng chẳng phản kháng nhưng lần này lại không nhiệt tình đáp trả, lặng lẽ để im cho anh hôn.
- Em không tin tôi sao?
Anh khẽ nâng mặt cô trong tay, nước trượt trên da thịt trơn láng, bóng mượt, cả cơ thể cô lộ thiên trước ánh mắt đầy d*c vọng của anh.
Gạt tay anh ra, cô lấy áo tắm khoác vào người thản nhiên đi vào phòng không chờ anh.
Bữa tối diễn ra trong im ắng, cả hai đều chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
Mộc Trà có thói quen ăn hết xuất, cô rất ít khi bỏ chứa đồ ăn của mình nên lặng lẽ ăn còn Khải Viễn chỉ ăn một chút bò bít tết rồi uống rượu.
Bàn ăn nhanh chóng được dọn đi sau khi họ ăn xong, Mộc Trà muốn đi ngủ sớm để sáng có thể đón bình minh rồi trở về nhà giúp mẹ và Mộc An đón khách.
Cô trở lại nhà tắm skin care da mặt, để cho Khải Viễn tự do làm gì mà anh muốn.
Vậy nhưng đến lúc cô định lên giường vẫn không thấy anh trở về nên ra ngoài gọi:
- Khải Viễn, anh đi đâu rồi?.